Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 378: Phế Sài Thúc
“Này, anh Giác, bên anh thế nào rồi?” Sau khi bị đánh chết, Tiểu Thán đã trở lại không gian đăng nhập, thiết lập trao đổi thông tin bằng giọng nói với Phong Bất Giác.
“Đang xóa thư…” Phong Bất Giác uể oải đáp. Rất rõ ràng, lúc anh nói câu này, tay cũng không hề nhàn rỗi.
“Ha ha… Vẫn chưa xóa xong à.” Tiểu Thán cười nói.
Lúc nửa đêm, cậu ta cũng đã trao đổi thông tin với Phong Bất Giác một lần. Khi đó danh sách người chơi đặc biệt vừa được công bố trên trang web chính thức, hòm thư của anh Giác cũng vừa bùng nổ…
“Không khác mấy so với dự tính của tôi…” Phong Bất Giác nói, “Lần này chắc chắn nổi tiếng rồi, thời gian ba ngày cho đến một tuần nay, tôi đã chuẩn bị tâm lý mỗi ngày xử lý trên cả nghìn bức thư rồi…” Anh dừng lại một chút, “Qua một thời gian, đợi độ hot của chuyện này giảm xuống, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Có điều… Tôi e là cũng không thể trở về cái thời ‘oai hùng’ không ai biết đến được nữa. Từng nghe Kiếm Thiếu (Cuồng Tông Kiếm Ảnh) nói, người chơi nổi tiếng như anh ta, sau khi online nhận được mấy chục bức thư của người lạ là chuyện bình thường. Sau này tình hình của tôi chắc cũng sẽ trở thành như vậy…”
“Tôi thấy có vô số người muốn mà còn chẳng được đối đãi giống như anh…” Tiểu Thán mỉa mai.
“Hừ… Thật ra cũng có cái lợi, nếu không cần đấu vòng loại… Thì tôi sẽ thoải mái hơn nhiều rồi.” Phong Bất Giác nói tiếp, “Phải rồi, trận đấu vòng loại đầu tiên của cậu thế nào rồi?”
“Haiz… Thua rồi.”
“Ờ.” Phong Bất Giác tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
“Này! Phản ứng lạnh nhạt quá rồi đó!” Tiểu Thán đáp, “Cứ như chuyện tôi thua là rất bình thường ấy!”
“Thua một trận cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Phong Bất Giác nói, “[Trận chiến Sâu] phải đánh năm mươi trận mà, chỉ cần đừng thua liên tiếp bốn trận để bị loại sớm, thì thua cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi…”
“Nói nghe thì dễ… Game này có trên triệu người chơi, có thể vào được Trận chiến Kén chỉ có ba nghìn người. Hơn nữa người chơi thắng liên tiếp 15 trận ở bất kỳ giai đoạn nào của Trận chiến Sâu sẽ trực tiếp thăng cấp.” Tiểu Thán vừa tính nhẩm vừa nói, “Người chơi đánh hết toàn bộ 50 trận, thành tích chiến đấu cao nhất trên lý thuyết là thắng 47 thua 3… Nếu như không thể thực hiện việc thắng liên tục 15 trận, như vậy muốn thăng cấp sẽ phải cố gắng hướng đến thành tích chiến đấu này mới được.”
“Đừng lo.” Phong Bất Giác nói, “Thắng 40 trận chắc là có thể đảm bảo thăng cấp rồi.”
“Hả?” Tiểu Thán ngây ra một chút, dựa vào mối quan hệ giữa cậu ta và Phong Bất Giác, đủ để phán đoán được rất nhiều điều từ giọng điệu của đối phương. Thế nên vừa nghe câu này, cậu ta đã biết Phong Bất Giác nói ra với một thái độ tương đối chắc chắn.
“Sao anh biết?” Tiểu Thán hỏi, “Chuyện này cho dù là nhân viên của nội bộ công ty game có lẽ cũng không thể nói chắc chắn như vậy?”
“Đoán.” Phong Bất Giác nói.
“Chữ này của anh… Được xem là câu trả lời hoàn chỉnh, hay là một kiểu tóm tắt tổng quát nào đó vậy…” Tiểu Thán giật giật khóe miệng nói.
Phong Bất Giác cũng hiểu ý của Tiểu Thán, thế là trực tiếp bắt đầu giải thích: “Cứ bắt đầu tính từ ngày Open Beta là được rồi… Trong thời gian chưa đầy hai mươi bốn ngày này, người có thể lên đến cấp ba mươi chỉ có hạn. Cậu nói ‘Game này có trên triệu người chơi’, thật ra đây là một câu thừa thãi… Đám người chưa đủ điều kiện đăng ký đó có thể bỏ qua không tính.”
“Đối thủ cạnh tranh của cậu, ngoài mười tuyển thủ hạt giống ra, chính là những người chơi đã vượt qua cấp ba mươi, đồng thời đã đăng ký. Người phù hợp những điều kiện này còn xa mới đủ một triệu người, cùng lắm có thể vượt quá một trăm nghìn người là hay lắm rồi… Trong số đó, còn có những người chơi nôn nóng gấp gáp dùng thẻ x2 kinh nghiệm, hoặc là tìm người dẫn dắt (một trong những công việc thường lệ của phòng máy game, bốn đến năm người chơi chuyên nghiệp dẫn theo một đến hai ông chủ đi đánh phó bản, đảm bảo vượt map) vượt cấp mới có thể tham gia. Mấy tên này đều là đám dâng cho không điểm. Bọn họ đánh với nhau thì còn được, chứ nếu gặp phải người chơi hàng thật giá thật thực sự, thì bọn họ chắc chắn sẽ thua, thua liên tiếp bốn trận để bị loại chỉ là vấn đề thời gian.”
“Còn về tình huống thắng liên tiếp mười lăm trận sẽ được thăng cấp, tuy là trên lý thuyết thật sự có tồn tại, nhưng bình tĩnh mà cân nhắc xem xét thì rất khó. Với nguyên tắc sắp xếp hoàn toàn ngẫu nhiên, tình huống gì cũng có thể xảy ra. Trong mười lăm trận đấu đơn liên tiếp, chỉ cần có một trận gặp phải đối thủ mạnh có thực lực tương đương với mình, hoặc người chơi khắc chế sở trường của mình, thì việc thắng liên tiếp sẽ bị gián đoạn.”
“Từ góc độ xác suất mà nói… Vị trí của người chơi trên bảng xếp hạng năng lực chiến đấu càng cao, thì tỷ lệ làm được việc này càng cao. Người chơi đứng ngoài top 100, thì hy vọng thực hiện được việc thắng liên tiếp mười lăm trận đã rất mong manh rồi. Cho nên… Tính tới tính lui, trong số ba nghìn người, có một trăm người có thể chiến thắng liên tiếp để được tăng cấp đã là khá lắm rồi.”
“Đa phần mọi người đều phải đánh hết năm mươi trận, rồi xem phần trăm thắng là bao nhiêu.”
Anh nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Bây giờ lại xem xét thành tích chiến đấu cao nhất trên lý thuyết mà cậu nói. Thắng 47 thua 3, về cơ bản đó chính là một tiêu chuẩn cực kỳ cao có độ khó tương đương với thắng liên tiếp mười lăm trận…”
“Ừm…” Tiểu Thán đáp một tiếng như có điều nghĩ ngợi.
“Quy tắc thi đấu lần này cũng không tệ, thiết lập thắng liên tiếp thăng cấp và thua liên tiếp bị loại sẽ giảm bớt xác suất cậu gặp phải người chơi quá mạnh hay quá yếu.” Phong Bất Giác tiếp tục nói, “Gác yếu tố nhân phẩm sang một bên… Thông thường mà nói, cậu đánh năm mươi trận, đối thủ mạnh như thần và đối thủ yếu như sên cậu gặp phải cộng lại cũng chưa quá năm người.
Bốn mươi lăm trận còn lại, người mà cậu phải đấu… Đều là đối thủ có mức thực lực ngang hàng với cậu.”
“Chỉ cần trình độ PK của cậu cao hơn mức trung bình một chút, tỷ lệ thắng của cậu sẽ không thể nào thấp hơn 50, như vậy xem như đã nắm chắc hai mươi ba trận. Còn có thể thăng cấp hay không… Phải xem trong hai mươi hai trận còn lại, cậu có thể thắng bao nhiêu. Với cả trong đám người đầy hên xui đó, còn phải xem cậu gặp phải đối thủ mạnh như thần nhiều, hay là đối thủ gà mờ nhiều.”
“Aiz… Nói tóm lại…” Tiểu Thán tiếp lời, “Tình hình đấu vòng kế tiếp lạc quan hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi phải không.”
“Đúng thế.” Phong Bất Giác nói tiếp, “Theo tôi thấy… Mốc thấp nhất của đấu vòng kế tiếp, nói không chừng là ba mươi lăm… Thậm chí còn thấp hơn, chỉ cần cậu đừng thua dồn tận mười lăm trận, thì sẽ tồn tại khả năng được đấu vòng kế tiếp.”
“Được rồi…” Tiểu Thán nghe phân tích của anh Giác xong, đúng là đã yên tâm hơn nhiều, “Phải rồi, nói đến nhân phẩm… Có biết đối thủ tôi gặp trong trận đầu tiên là ai không?”
“Nghe giọng điệu này của cậu, là thua dưới tay kẻ địch mạnh rồi?” Phong Bất Giác nói.
“Là Thất Sát đó! Thất Sát của Công hội bọn anh Long!” Tiểu Thán nhấn mạnh.
“Ờ…” Phong Bất Giác thì thầm, “Vậy quả thật có thể gọi là đối thủ mạnh như thần rồi.”
“Vừa nghĩ đến anh từng thắng tên đó, tôi lại không hề ngạc nhiên đối với chuyện anh nằm trong danh sách người chơi đặc biệt…” Tiểu Thán nói.
Về Cuộc chiến tranh đoạt áo choàng, Phong Bất Giác đã nhiều lần vô tình hữu ý khoác lác trước mặt Tiểu Thán, thế nên Tiểu Thán cũng biết không ít.
“Với thực lực hiện tại của cậu mà nói… Chắc là có thể tiếp chiêu của anh ta chứ?” Phong Bất Giác hỏi.
“Có thể, chỉ là đánh không lại.” Tiểu Thán nói, “Cảm thấy cách biệt giữa tôi và đám cao thủ bọn họ vẫn còn rất lớn…”
“Ha… Nếu như là mười năm trước, cậu có thể đánh bay tôi…” Phong Bất Giác mỉa mai một câu.
“Hả? Gì cơ?” Tiểu Thán có chút khó hiểu hỏi.
“Không có gì… Thuận miệng nói vớ vẩn thôi.” Phong Bất Giác đang phân tâm xóa thư, nhất thời thất thần, nói lỡ miệng, anh lập tức lấp liếm, “Hình như tôi thuận miệng nói ra lời thoại trong phim gì đó… Đừng để ý…”
“À…” Tiểu Thán cũng không nghĩ nhiều, đáp: “Ừm… Vậy anh xóa thư tiếp đi, tôi đi đánh mấy trận nữa thử xem.”
“Đi đi, đi đi.” Phong Bất Giác nói, “Ngắt đây.”
Cuộc trao đổi giữa hai người ngắt quãng, anh Giác thở dài một hơi, “Phù… Nguy hiểm thật…” Anh lẩm bẩm, “Trong đầu chỉ muốn khích lệ cậu ta một chút… Nói chuyện lại không để ý…” Anh dừng việc đang làm, hít thở sâu một lượt, một vài mẩu ký ức lướt qua trước mắt anh, ngập tràn máu tươi và tiếng kêu gào đau xót, “Khi đó… Tên nhóc ấy hoàn toàn điên rồi…”
…
Ở một trận khác, lúc này, một trận đấu mô thức tàn sát 1 vs 1 đang diễn ra giữa hai người chơi đặc biệt. Họ lần lượt là [Phế Sài Thúc] và [Thi Đao Vi Vương].
Tạo hình của Phế Sài Thúc hoàn toàn lôi thôi lếch thếch… Mái tóc ngắn rối bời, chừa ria mép lởm chởm, đeo một cặp kính râm, trang phục trên người là một bộ áo ngủ quần ngủ màu nâu, dưới chân còn mang dép lê.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thi Đao Vi Vương thì mặc đồng phục công hội đan xen giữa hai màu xanh lá và màu đen, chỗ ngực trái của áo có in huy hiệu, hoa văn là một thanh đao cong khắc hình đầu lâu, bên trên viết hai chữ “Thi Đao” màu đen. Người chơi thuộc phòng máy của bọn họ về cơ bản tạo hình cũng chẳng có gì đặc sắc, đều để cùng một kiểu tóc ngắn, mặc cùng một kiểu quần áo, quy luật đặt tên chính là thêm hậu tố “Cường Tập” hoặc “Vi Vương” ở phía sau biệt danh.
Trên rừng phong, trăng sáng giữa trời.
Cây cối được rọi sáng, sát ý nồng đượm.
Lúc này, hai người đã giao đấu với nhau mấy lần, một trong hai đã lộ ra vẻ suy sụp.
“Đùa kiểu gì vậy…” Thi Đao Vi Vương vừa lùi về sau, vừa nhặt cây trường kích dưới đất lên, đây là vũ khí bị đánh rơi khỏi tay anh ta mấy chục giây trước…
“Đây phải là lời thoại của tôi chứ…” Khi Phế Sài Thúc nói chuyện, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, “Anh là cao thủ số một của Thi Đao, tốt xấu gì cũng là người đàn ông thuộc top 20 bảng xếp hạng khả năng chiến đấu, yếu đến thế này thì thật là vô lý quá.”
“Anh…” Trên mặt Thi Đao Vi Vương không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì vừa sợ vừa giận, anh ta thầm nghĩ: “Vốn chỉ là tùy tiện sắp xếp một trận mô thức tàn sát để tiến hành luyện tập mà thôi… Kết quả lại gặp phải quái vật… Tên này chỉ đứng thứ năm? Không thể nào… Mình từng giao đấu với Túy Ngọa Trướng Nhiên, Phế Sài Thúc mạnh hơn Túy Ngọa Trướng Nhiên nhiều…”
“Tôi từng nghe một số tin đồn về phòng máy của các anh…” Phế Sài Thúc nhả một ngụm khói, nói tiếp, “Các anh đang dùng ‘thuốc’ phải không?”
“Tôi không biết anh đang nói gì…” Thi Đao Vi Vương lau sạch máu trên khóe miệng, lợi dụng sơ hở lúc đối phương cùng mình trò chuyện để điều chỉnh hô hấp, đồng thời tìm kiếm cơ hội.
Còn Phế Sài Thúc chỉ dùng một tư thế đứng rất tùy ý đứng đó hút thuốc, tiếp tục nói, “Thi Đao vẫn luôn yên ổn ở vị trí thứ năm trên bảng khả năng chiến đấu công hội, còn trong top 20 của bảng level, số người mà các anh chiếm cũng là nhiều nhất. Nhưng cao thủ số một Thi Đao anh đây… Khả năng chiến đấu thực tế thật sự khiến tôi kinh ngạc…” Anh ta cười khẩy một tiếng, lại hít mạnh một hơi thuốc, “Có lẽ là loại thuốc nào đó có thể kiềm chế Giá trị sợ hãi… Tuy không thể hoàn toàn khống chế ở mức 0, nhưng chắc là có thể khiến Giá trị sợ hãi duy trì ở một mức độ khá thấp. Như vậy… Sẽ có thể đảm bảo mỗi khi vượt qua một phó bản, đều có thể nhận được đánh giá “Dũng cảm đáng khen” trở lên, nhận được một số phần thưởng kinh nghiệm.”
“Hừ… Anh nói chuyện tỉnh táo một chút, chuyện gì cũng phải nói chứng cứ.” Thi Đao Vi Vương cũng cười khẩy, “Anh cũng là người chơi nổi tiếng, nếu anh ăn nói lung khắp nơi, phá hoại danh dự của công ty chúng tôi…”
“Chứng cứ… Ha ha… Cái đó rất quan trọng sao?” Phế Sài Thúc cười nói, “Tôi chỉ là một kẻ làm nghề tự do lấy thân phận cá nhân lăn lộn trong game kiếm cơm mà thôi… Thấp cổ bé họng, cho dù tôi có tận mắt nhìn thấy người của các anh uống thuốc trước khi nằm vào khoang game thì thế nào chứ? Các anh cũng đâu có phạm pháp.” Anh ta nhún vai, “Nhân vật nhỏ như tôi, ngoài chơi game lợi hại một chút ra thì chẳng có sở trường gì khác. Những phòng máy lớn các anh, gửi cho tôi mấy bức thư luật sư, nói không chừng đã có thể ép tôi đến bước đường cùng. Tôi chỉ là người làm việc kiếm sống, không chọc nổi vào các anh, cũng không có thời gian và tinh lực đi trêu các anh.” Trong giọng nói của anh ta lộ ý giễu cợt, “Cách mà tôi có thể đấu với các anh… Chính là ở trong game, đánh các anh thành bánh thịt, bỏ vào trong hộp…”
“Khinh người quá đáng!” Thi Đao Vi Vương lại cao giọng nói, “Tôi sẽ khiến anh có đến mà không có về!” Anh ta quát to một tiếng, trường kích vung ra ba luồng ánh sáng tím, xé không khí lao tới.
Phế Sài Thúc lật tay hất cao tay áo, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng. Toàn bộ sức lực lại biến thành một bức tường khí, ánh sáng màu tím ngay lập tức bị ngăn lại giữa không trung.
“Xem ra anh không đánh được đòn tấn công nào ra hồn rồi.” Phế Sài Thúc nói, “Nếu thì thì kết thúc thôi…”
Suy nghĩ vừa lóe, chiêu thức đã chuẩn bị xong. Phế Sài Thúc bước lên trước nửa bước, đánh ngược trở ra một chưởng mạnh mẽ, đánh tan ánh sáng tím, ráo riết đuổi về phía Thi Đao Vi Vương.
“Hừ… Trúng kế rồi.” Trên mặt Thi Đao Vi Vương không có nhiều biểu cảm cho lắm, điều này cũng giúp anh ta che giấu.
Đúng lúc này, anh ta sử dụng chiêu “Bước vào mây”, lao vào không trung, biến mất không thấy đâu.
“Ồ? Bỏ chạy sao…” Phế Sài Thúc nói thầm, “Không đúng… Là…”
Vút! Tiếng xé gió, nhanh chóng lướt qua mạch suy nghĩ của người chơi.
Trường kích bất ngờ lao xuống vai trái của Phế Sài Thúc, sức mạnh tàn bạo trong thoáng chốc đã chặt đứt cánh tay trái của anh ta…
Cục diện chiến đấu lập tức thay đổi lớn, một chiêu đảo ngược tình hình.
Tình thế của Phế Sài Thúc thay đổi đột ngột, Thi Đao Vi Vương dựa vào một kỹ năng ẩn nấp kiêm di chuyển đơn giản, đã khiến đối thủ rơi vào đường cùng.
… Ít nhất, anh ta cho rằng đó là đường cùng.
“Ồ… Cũng đau thật.” Phế Sài Thúc uể oải nói, quay đầu nhìn cánh tay trái rơi trên đất, tay trái anh ta vẫn đang kẹp điếu thuốc, “Điếu đó tôi còn chưa hút xong…”
“So với thuốc… Hãy lo cho mình trước đi!” Thi Đao Vi Vương nhẹ nhàng xoay người giữa không trung, mũi kích quay ngược trở lại, lần này muốn lấy cổ của Phế Sài Thúc.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, Phế Sài Thúc đã làm một hành động khiến đối phương không sao hiểu nổi. Anh ta không trốn không tránh, đứng nguyên chỗ cũ… Chỉ là, tay phải của anh ta, nhanh chóng tháo kính râm của mình xuống, ném đi…
“Phập” một tiếng… Đầu người rơi xuống đất.
Thế nhưng, khi “thi thể” cụt tay mất đầu của Phế Sài Thúc còn chưa ngã xuống, thì bên kia, đằng sau chiếc kính râm, lại xuất hiện một Phế Sài Thúc hoàn chỉnh khác.
“Thú vị không?” Phế Sài Thúc nói xong, thò tay vào túi áo ngủ, lại lấy ra một điếu thuốc, bình tĩnh châm thuốc cho mình, “Anh muốn nằm vào hộp giấy với tư thế nào?”
Nhìn thấy đối thủ sống lại với trạng thái đầy đủ chân tay tại chỗ, Thi Đao Vi Vương cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng. Từ lúc cuộc chiến đấu này bắt đầu, cho đến chiêu vừa rồi… Anh ta đã tung hết toàn bộ kỹ năng sở trường mà anh ta có, nhưng lần nào đối phương cũng dùng đủ loại cách thức kỳ quái hóa giải, hơn nữa còn chẳng thể làm hư một cọng tóc…
Giây tiếp theo, Thi Đao Vi Vương đã cưỡng chế thoát game…
Phế Sài Thúc nghe thấy nhắc nhở hệ thống vang lên bên tai, nhả ra một vòng khói, “Hừ… Cưỡng chế thoát game… Nhìn thì có vẻ là cách cuối cùng để giữ lại tôn nghiêm, trên thực tế… Đây hoàn toàn là phản ứng mà kẻ yếu mới có…”