Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 379: Giao dịch
Buổi chiều ngày 1 tháng 5, anh Giác đã đến phòng họp do Cuồng Tông Kiếm Ảnh thành lập.
Lúc anh vào cửa, Kiếm Thiếu đã ngồi chờ bên bàn họp.
“Yo… Lâu quá không gặp.” Phong Bất Giác chào hỏi.
“Hi, dạo này bận rộn quá.” Cuồng Tông Kiếm Ảnh đáp, “Trong phòng máy có quá nhiều việc phải xử lý, ban ngày hầu như không có thời gian online.” Anh ta dừng lại một chút, “Chỉ có thể tập trung toàn bộ thời gian chơi game vào hình thức ngủ, bây giờ tối nào cũng phải chơi bảy tám giờ đồng hồ, trải qua ba ngày ba đêm trong game, khiến cho ngày hôm sau tinh thần lại uể oải…” Xem ra anh ta thật sự mệt đến ngất ngư, có không ít nỗi khổ giấu kín muốn trút ra.
Anh Giác không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ lắng nghe, ngồi xuống với vẻ mặt như bình thường. Anh cũng hiểu, nghề nào cũng có nỗi vất vả của riêng mình, làm game thủ hoàn toàn không đơn giản “chơi là có thể kiếm tiền” như trong tưởng tượng của người ngoài. Áp lực mà người chơi thông thường và người chơi chuyên nghiệp phải chịu khác biệt rất lớn, điểm này, thân là một tiểu thuyết gia, anh cũng có thể đồng cảm.
“À… Thật ngại quá, trong vô thức lại bắt đầu oán thán rồi.” Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói được mấy câu, đã nhanh chóng nhận ra không ổn, anh ta ngượng ngùng cười, nói: “Chúng ta nên nói chuyện chính thì hơn.”
“Ừm.” Phong Bất Giác tiếp lời, “Tôi nghĩ việc này đối với người mở phòng máy như các anh mà nói, chắc là thấy mãi thành quen rồi.”
“Xem là vậy đi, dù sao thì đây cũng là một khoản thu nhập.” Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói, “Có điều… Tôi thật sự không ngờ, anh Phong, anh lại đến tìm tôi để giao dịch tiền game.”
Thì ra, mục đích Phong Bất Giác đến đây hôm nay, chính là bán tiền game.
“Sao chứ? Nhìn tôi giống đại gia không thiếu tiền sao?” Phong Bất Giác đáp.
“Giống.” Cuồng Tông Kiếm Ảnh mở to hai mắt, vẻ mặt có ý cười, “Đương nhiên là giống rồi… Người chơi thông thường bình thường, muốn đạt đến trang bị và kỹ năng như anh, không tiêu tiền chắc là không thể nào đâu nhỉ? Hơn nữa tốc độ luyện cấp của anh cũng rất đáng kinh ngạc, lẽ nào anh chưa từng dùng thẻ x2 kinh nghiệm?”
“À… Cái đó thì…” Phong Bất Giác thật sự có chút không nói rõ được, anh cũng không thể nói thẳng “Đánh giá sợ hãi sau mỗi lần tôi vượt map đều là “Cả người gan dạ”, còn những trang bị, kỹ năng, kinh nghiệm… kia, nói cho cùng đều là “mồ hôi gan” của tôi đấy…
“Đó là vì… Vì tôi mạnh.” Lý do mà Phong Bất Giác nghĩ ra được chỉ có cái này.
“Ha… Câu này để người khác nói ra có lẽ tôi không tin.” Cuồng Tông Kiếm Ảnh cười nói, “Nhưng anh Phong, anh nói như vậy… Lại rất có sức thuyết phục.”
Phong Bất Giác không muốn dây dưa ở chủ đề này, anh vội vã chuyển đề tài, “Mặc kệ tôi có phải người chơi có tiền hay không, dù sao thì giai đoạn này… Hiện tại tôi có một khoản tiền game 7 chữ số muốn bán ra. Chúng ta không cần quanh co, cứ nói một cái tiền hai bên đều có thể chấp nhận đi.”
“Đừng sốt ruột.” Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói, “Người mua có lẽ sắp đến rồi, đợi thêm vài phút nữa, anh trực tiếp nói với cô ta đi.”
“Ủa?” Phong Bất Giác nghe thế ngẩn ra, trong chớp mắt có vài suy nghĩ lướt qua trong đầu anh. “Ồ… Không phải anh giao dịch với tôi à?”
“Đúng vậy.” Cuồng Tông Kiếm Ảnh đáp, “Người chơi không thuộc phòng máy trong công hội bọn tôi khá nhiều. Nhóm thành viên này, bọn tôi cũng không yêu cầu họ tiến hành tích hợp tài nguyên với người chơi thuộc nội bộ phòng máy.”
“Cũng có nghĩa là mỗi người đều độc lập về kinh tế.” Phong Bất Giác nói, “Như vậy cũng rất tốt… Tự mình quản mình, sẽ không xảy ra tranh cãi gì.”
“Đúng, người mua hôm nay chính là một người chơi không thuộc phòng máy của công hội bọn tôi.” Cuồng Tông Kiếm Ánh tiếp lời, “Thật ra cô ta đã là thành viên chủ lực của Giang Hồ rồi. Lần thi đấu này, cấp quản lý bọn tôi vốn định phân chia miễn phí một ít tiền cho cô ta, nhưng cô ta kiên quyết không chịu, thà tự mình mua. Vì thế… Lần này tôi làm mối bắc cầu cho hai người một chút. Dù sao cũng đúng lúc anh có tiền game muốn bán ra, chi bằng bán cho cô ta.” Kiếm Thiếu nói đến đây, chợt chuyển chủ đề, “Có điều… Anh Phong, tôi phải đánh tiếng trước một chút, dùng tiền game đổi tiền, không thể đổi theo tỷ giá hối đoái của trang web chính thức nhé.”
“À, chuyện này tôi biết, ít nhất 70% giá.” Phong Bất Giác đáp. Trước khi bán tiền game, đương nhiên anh đã nghiên cứu chút ít trên mạng.
Trước đó từng nói đến, công ty Mộng chỉ cung cấp đổi một chiều từ nhân dân tệ sang tiền game, cũng có nghĩa là, người chơi chỉ có thể bỏ tiền ra mua tiền game, chứ không thể dùng tiền game để đổi tiền. Nếu như có người muốn bán tiền game, chỉ có thể bán cho người chơi khác. Nhưng nếu người ta đã có thể mua từ trang web chính thức, thì sao phải mua của bạn chứ? Thế nên… Bạn phải có ưu thế giá cả.
Tỷ giá hối đoái chính thức trong “Khu vui chơi đáng sợ” hiện tại là 1:1900, tức là 1 tệ có thể mua được 1900 tiền game trên trang web chính thức. Còn những người chơi bán tiền game, mức giá đưa ra đa phần đều là “70% giá”, cũng có nghĩa là rẻ hơn con đường chính thức 30%. Mua từ chỗ bọn họ, 7 xu đã có thể mua được 1900 tiền game.
Kiểu mua bán này rất thường xuyên trên mạng, thông qua một số nền tảng giao dịch công cộng là có thể thực hiện. Trình tự giao dịch là: Hai bên đạt được thỏa thuận trên mạng trước, sau đó bên mua trả tiền, số tiền này sẽ do nền tảng bên thứ ba tạm thời lưu giữ. Tiếp theo, bên bán sẽ gửi tiền game qua thư cho bên mua trong game, sau đó bên mua xác nhận đã nhận hàng, cuối cùng số tiền sẽ vào tài khoản của bên bán.
Phong Bất Giác cũng không phải không thể làm chuyện này trên mạng, vấn đề là… Bây giờ anh nổi tiếng rồi, nếu như lúc nhận được thư, người mua tiền game nhìn thấy là ID Phong Bất Giác gửi đến, sau đó không biết sẽ đăng tin gì trên diễn đàn…
Vả lại, kiểu giao dịch thông qua nền tảng bên thứ ba này, khá mất thời gian, còn tồn tại đủ loại biến số chưa rõ. Thông qua so sánh, vẫn là giao dịch trực tiếp trong game tương đối đơn giản.
Thế nên, hôm nay anh Giác đã tìm đến Kiếm Thiếu, còn đối phương đã giúp anh sắp xếp lần giao dịch này.
“Xin lỗi, đến…” Cửa phòng họp mở ra, Không Có Sợ Đâu bước vào, câu “Đến muộn rồi” chỉ nói ra được chữ đầu tiên, tiếng của cô ta đã dừng lại, mặt cũng trầm xuống, “Thì ra là anh à…”
“Này này… Vẻ mặt chán ghét này là ý gì đây…” Phong Bất Giác cũng đã nhận ra cô em Không Có Sợ Đâu. Anh thầm chế giễu trong lòng, nhưng biểu cảm vẫn không chút thay đổi, “Chào, lại gặp mặt rồi.”
Không Có Sợ Đâu bước đến bên bàn họp, vòng sang bên tay phải của Cuồng Tông Kiếm Ánh, cố ý ngồi cách Phong Bất Giác một người, trừng mắt liếc Phong Bất Giác nói: “Xem ra sau khi gài bẫy tôi hai lần, anh đã nhớ kĩ tôi rồi…”
Find authorized novels in Webnovel, faster updates, better experience, Please click www.webnovel.com/book/khu-vui-ch%C6%A1i-%C4%91%C3%A1ng-s%E1%BB%A3_13553904305229805/ch%C6%B0%C6%A1ng-379-giao-d%E1%BB%8Bch_43635859316066364 for visiting.
“Hả? Tôi nào có gài bẫy cô bao giờ…” Miệng lưỡi linh hoạt của Phong Bất Giác đã bắt đầu, anh dùng giọng hết sức vô tội nói: “Lần trên Đảo thợ săn, tôi còn không biết cô và cái người tên gì ấy nhỉ… À, Nhất Kiếm Khuynh Thành, tôi còn không biết cô và anh ta chết thế nào… Chuyện này có thể trách tôi sao? Hơn nữa, cuối cùng tôi vẫn vượt map bằng năng lực của mình, để cho tất cả mọi người đều được chia kinh nghiệm không phải sao?” Anh dừng lại một chút, “Lần Gotham City, tuy là mô thức tàn sát, nhưng tôi với cô hầu như chưa từng chạm mặt. Kẻ bắt giữ cô là “Justice League of America”, kẻ giết cô là Shiva, có liên quan gì đến tôi chứ?”
Không Có Sợ Đâu thoáng chờ hai giây, rồi dùng giọng vặn hỏi nói: “Ừm… Ý anh muốn nói… Anh cướp ngân hàng, giết cảnh sát, rải tiền trên đường phố trong phó bản đó; trừng phạt Robin Hood, đánh sập nhà lầu, tuyên bố tất cả những người chơi khác đều là đồng đội của anh… Những hành động này không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với tôi đúng không?”
“WTF…” Cuồng Tông Kiếm Ảnh nghe xong câu này, toát cả mồ hôi lạnh. Anh ta quay về phía anh Giác mỉa mai, “Trong thời gian một trận mô thức tàn sát, rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu chuyện vậy? Hơn nữa nghe có vẻ không có một chuyện nào là chuyện tốt cả!”
“Hừ… Chuyện anh ta làm không chỉ có bấy nhiêu đâu.” Không Có Sợ Đâu nói tiếp. Cô ta cũng nhìn về phía Phong Bất Giác. “Sau khi tôi ra khỏi phó bản, Shiva và Thất Sát cũng đều bị anh giải quyết đúng không?”
Hiện tại Phong Bất Giác cũng không có gì phải che giấu nữa… Vị trí thứ hai bảng xếp hạng năng lực chiến đấu là ai, về cơ bản đã là bí mật được công khai. Thế nên anh dứt khoát đáp, “Phải… Đều là tôi giải quyết, sau khi giải quyết xong đã được xếp thứ hai của bảng nào đó.”
“Anh Phong…” Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói, “Nếu anh không được chọn làm người chơi đặc biệt, có phải anh định giấu mãi những chuyện này không…”
“Phải…” Phong Bất Giác nói, “Đáng tiếc tôi đã nổi tiếng rồi.”
“Chậc…” Không Có Sợ Đâu lầm bầm, “Được lợi còn ra vẻ.” Lúc cô ta nói chuyện, đã gác cả hai chân lên bàn, không hề che giấu vẻ đàn ông của mình, “Tôi đã nói mà… Khoảng thời gian này, ai nấy đều đang mua tiền game. Hôm nay lại vừa khéo, xuất hiện một kẻ bán tiền game, hơn nữa còn bán ra 7 chữ số… Giờ thì tôi hiểu rồi, thì ra là kẻ không cần đấu vòng loại anh đây.”
Lời này của cô ta vậy mà lại nói đúng, Một nguyên nhân mà số tiền game Phong Bất Giác bán ra rất lớn chính là vì anh không cần đấu vòng loại.
Phong Bất Giác đăng ký dự thi, vốn chỉ là ham vui mà thôi. Anh gần như chưa từng dồn tâm sức chuẩn bị thi đấu. Trước khi trang web chính thức công bố tin tức, anh cũng không biết còn có chuyện “Tuyển thủ hạt giống” này. Nếu như anh Giác thật sự có ý tranh đoạt thứ bậc, thì một tuần nay anh đã có thể càn quét bảng xếp hạng level, trở thành người chơi đầu tiên đạt đến cấp 40 của “Khu vui chơi đáng sợ”, lấy cái ưu thế không thể lay động về mặt level trước đã rồi mới nói sau.
Nhưng tình hình thực tế lại là… Ngoài việc thỉnh thoảng làm đối tác rèn luyện của Tiểu Thán ra, anh vẫn chơi game như thường lệ. Một là không gom trang bị, hai là không mua kỹ năng, trái lại vẫn đổ không ít thứ ở “máy đánh bạc”… Xin lỗi, là Máy nghiền ma đạo linh thức. Có thể nói, từ khi bắt đầu, anh Giác chưa từng nghĩ mình có thể đi được bao xa trong Trận chiến tranh bá đỉnh cao.
Người có thái độ như vậy, sau khi biết mình có thể trực tiếp vào top 100… Sẽ nghĩ thế nào đây?
Cho dù trong Trận chiến bươm bướm anh vừa đánh đã thua, cũng có thể lấy được phần thưởng top 100… Chính là mười tấm thẻ x2 kinh nghiệm, 200 nghìn tiền game, và một chiếc áo thun bản giới hạn.
Đối với Phong Bất Giác mà nói, có những phần thưởng này đảm bảo mức thấp nhất, anh đã không cầu mong gì nữa. Thời gian nửa tháng tiếp theo, người ta bận rộn vì thi đấu, còn anh… Có lẽ chỉ bận rộn vì xóa thư.
Vì thế, Phong Bất Giác đã nảy ra ý định bán Tiền game. Vừa hay thời gian này Tiền game đang tăng giá, còn anh lại không cần chi tiền để thăng cấp gì đó. Chi bằng cứ bán ra một ít hơn hai triệu tiền để không trong tay.
“Ừm… Chính là như vậy.” Phong Bất Giác không muốn đôi co với Không Có Sợ Đâu, anh đáp thuận theo lời của đối phương, “Vậy… Chúng ta đừng vòng vo nữa, nói giá cả thì hơn.”
“Được, anh định bán bao nhiêu?” Không Có Sợ Đâu hỏi.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Hai triệu.” Phong Bất Giác báo số chẵn.
“Ừm… Vậy chúng ta cứ chiếu theo giá thị trường bình thường…” Không Có Sợ Đâu tốt xấu gì cũng là người chơi tuyến đầu của Giang Hồ, là nhân vật có tiếng tăm trên bảng xếp hạng khả năng chiến đấu, không đến mức vì giá chênh lệch mấy chục tệ mà làm tổn hại nhân phẩm, thế nên cô ta cũng không định ép giá.
“Tính cô bảy trăm tệ được rồi.” Phong Bất Giác nói, “100 nghìn dư ra kia xem như bồi thường tôi gài bẫy cô hai lần.”
“Hả?” Không Có Sợ Đâu nhảy lên bàn, vung tay chỉ, “Cái tên này thật sự thừa nhận rồi à… Bồi thường cái gì? Bà đây tự mình chịu thiệt sẽ tự mình lấy lại! Tôi đưa anh tám trăm! Không cần thối! Rửa cho sạch cái cổ, chờ đó cho tôi! Chờ tôi vào Trận chiến bươm bướm…”
Khí thế nữ tướng cướp của cô nàng Không Có Sợ Đâu bùng bổ ra ngoài toàn bộ. Anh Giác lần đầu tiên nhìn thấy cô ta tức giận thật sự rất kinh ngạc.
Kiếm Thiếu thấy vậy, vội bước theo lên bàn, một tay ngăn Không Có Sợ Đâu lại khuyên nhủ: “Ừm… Bình tĩnh…” Anh ta lại quay về phía Phong Bất Giác, lúng túng cười nói: “Anh Phong… Đừng chấp nhặt với phụ nữ…”
“Bình tĩnh cái đầu anh!” Không Có Sợ Đâu dùng tốc độ nhanh như chớp xuất ra một đòn khóa bẻ tay, không chế tay phải của Kiếm Thiếu, “Đồ chết tiệt nhà anh!”
Đây là bên ngoài phó bản, năng lực cơ thể của hai người đều ở mức giống như trong cuộc sống bình thường, cũng có nghĩa là… Nếu như đây là đời thực, Không Có Sợ Đâu cũng chỉ cần hai giây để quật ngã Cuồng Tông Kiếm Ảnh.
“A… Chết mất, chết mất, chết mất…” Kiếm Thiếu vùng vẫy trên bàn họp, nhưng không thể thoát ra khỏi sự kiềm chế của đối phương.
Gần như cùng lúc khi Không Có Sợ Đâu ra tay, một người máy bảo vệ đã ngay lập tức xuất hiện trong phòng họp, đôi mắt cứng nhắc của nó chuyển động vài cái rồi mở miệng nói: “Vì hai người ở trạng thái bạn tốt của nhau, nên tôi muốn xác nhận trước một chút…” Trí tuệ của bảo vệ rất cao, sẽ không tùy tiện ra tay, nó hướng về phía Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói trước: “Anh có cần tôi can thiệp không?”
“Ờm…” Kiếm Thiếu do dự một giây.
Tay Không Có Sợ Đâu tăng thêm lực, quát một tiếng: “Dám?”
“Không dám, không dám, không dám…” Kiếm Thiếu vội vã quay đầu nói với bảo vệ: “Tôi… Tôi không sao…” Trong mắt anh ta lộ ra ánh mắt xem thường cái chết.
“Xin hỏi, về sau giữa hai người lại xuất hiện động tác tương tự, có phải cũng trực tiếp xác định là trạng thái không can thiệp hay không?” Bảo vệ nói, “Tình huống tương tự đã là lần thứ năm rồi. Nếu như hai người xác nhận, lần sau chúng tôi sẽ bỏ qua việc xử lý.”
“Xác nhận.” Không Có Sợ Đâu đáp rất quả quyết.
“Này…” Kiếm Thiếu đã rơi vào tuyệt vọng.
Không Có Sợ Đâu lườm anh ta một cái, hừ mũi nói, “Sao?”
“Xác… Xác nhận.” Cuồng Tông Kiếm Ảnh cuối cùng đã khuất phục.
“Được, nếu như sau này hai người cần thay đổi lựa chọn này, có thể thao tác trên màn hình cảm ứng của không gian đăng nhập, hoặc trao đổi trực tiếp với chúng tôi ở Thương thành.” Người máy bảo vệ nói xong, liền biến mất trong chớp mắt giống như lúc đến.
Phong Bất Giác ở một bên xem kịch, liếc nhìn Cuồng Tông Kiếm Ảnh trên bàn. Tuy rằng anh Giác không nói câu nào, nhưng gương mặt nín cười ấy đã bán đứng anh…
“Anh Phong, tin rằng anh cũng hiểu, thân là đàn ông, phải biết nhịn… A!” Kiếm Thiếu vẫn cố gắng vớt vát lại mặt mũi, nhưng sức lực mạnh mẽ truyền tới từ trên tay lại khiến anh ta kêu lên thảm thiết.
“Bầu không khí của quý công hội thật khiến tôi nhìn mà ngưỡng mộ…” Phong Bất Giác nói, “Thân là ông chủ của phòng máy kiêm người chơi ngôi sao, vẫn có thể bỏ qua địa vị, không câu nệ tiểu tiết, “hòa mình” với người chơi không chuyên nghiệp… Tại hạ bái phục, bái phục.”
“Hừ… Đạo đức giả.” Không Có Sợ Đâu vừa nói vừa chuyển từ đòn khóa bẻ tay thành đòn khóa cổ phía sau.
“Ừm… Hình như tôi đã hiểu vì sao anh không phản kháng rồi…” Phong Bất Giác giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nói với Không Có Sợ Đâu, “Được rồi, tôi không quấy rầy màn Judo của hai người nữa, lát nữa tôi gửi thư cho cô, đưa cô số thẻ ngân hàng, nhân tiện gửi 2 triệu Tiền game sang…” Anh nói xong thì đứng dậy bỏ đi.
Cùng lúc đó, trong phó bản nào đó, Tiểu Thán đang tiến hành Trận chiến Sân lần thứ mười của cậu ta.
Cho đến hiện tại, thành tích chiến đấu của cậu ta là: 9 trận, thắng 8, thua 1.
Rạng sáng ngày 1, Tiểu Thán đã đánh 9 trận đấu vòng loại với hình thức ngủ say. Ngoài trận đầu tiên do gặp phải Thất Sát mà thua ra, toàn bộ 8 trận sau đó đều toàn thắng.
Cũng không biết là do dự đoán của anh Giác thật sự đáng tin, hay là do những phân tích ấy mang lại lòng tin cho Tiểu Thán. Khi đối mặt với tám đối thủ sau đó, Tiểu Thán đều thể hiện phong thái của kẻ mạnh. Cậu ta tin chắc mình có thể thắng, hơn nữa chắc chắn phải thắng.
Dưới tâm thái và khí thế như vậy, Tiểu Thán đã phát huy ổn định, thắng liên tiếp tám trận. Những đối thủ ấy cũng giống như từng ca bệnh mà cậu ta thực tập trong bệnh viện, chỉ cần không sơ suất thì đều có thể giải quyết dễ dàng.
Lúc này, Tiểu Thán đã nghênh đón trận thứ mười.
Mà đối thủ trận này, lại là một người chơi chuyên nghiệp.
Theo xác suất mà nói, đây cũng là chuyện rất bình thường, nhưng nhìn thấy huy hiệu “Tinh Thần”, người bình thường ít nhiều đều sẽ cảm thấy hơi áp lực.
Tinh Thần, cũng là một phòng máy game khá có quy mô. Nếu nói “Trật Tự” và “Chư Thần” là hai kẻ đi đầu trong ngành, thì tài năng kiệt xuất của tầng bậc thứ hai… Chính là Tinh Thần.
Nói về tài sản công ty và tài nguyên người chơi, Tinh Thần ít nhất cũng phải bằng hai “Giang Hồ”. Chỉ là… Phòng máy này cứ luôn gặp phải vấn đề nhân viên bỏ đi.
Mười năm qua, người chơi ngôi sao debut nhờ Tinh Thần nhiều vô số kể, phòng máy này có thể nói là “công xưởng “chế tạo” ngôi sao” danh xứng với thực.
Thế nhưng… Giống như “Arsenal” trong giới bóng đá, sách lược kinh doanh của Tinh Thần dường như chính là mô thức “xưởng chế tạo vũ khí” vậy.
Nếu ai đó giành được vai chính trong Tinh Thần, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý năm sau sẽ bị bán đi. Cho dù bạn không phải, cũng không thể đảm bảo cuối năm còn có thể ký hợp đồng được hay không… Tinh Thần giống như một siêu thị, ở đây không có mặt hàng không bán, chỉ phân ra hàng giá cao và hàng giá bình dân, tóm lại là giá tiền phù hợp thì sẽ thả người.
Trật Tự và Chư Thần chính là khách quen của Công xưởng “chế tạo” ngôi sao, ví dụ như người chơi nữ “Diệp Chỉ” thuộc sở trường Trị liệu mà Phong Bất Giác từng gặp, đã từng là người của Tinh Thần.
Có thể nói, việc mà Tinh Thần làm, chính là khai quật và bồi dưỡng những người chơi tiềm năng, cung cấp cho họ một hợp đồng ràng buộc đãi ngộ cũng không tệ, đợi sau khi giá trị của họ tăng gấp đôi, sẽ kiếm được khoản phí chuyển nhượng. Rất nhiều người chơi đều xem phòng máy này như ván cầu để thành danh của mình… Bọn họ vĩnh viễn không thiếu người mới.
Vì thế, gặp phải người của công hội này, phải vô cùng cẩn thận. Biết đâu đối thủ mà bạn gặp lúc này, về sau sẽ là một trong những tuyển thủ e-sport xuất sắc nhất toàn cầu, đương nhiên… Cũng có thể chỉ là hạng xoàng xĩnh.
Mà đối thủ Tiểu Thán gặp phải trong trận này, nói ra cũng trùng hợp… Chính là em trai của Không Có Sợ Đâu.
Phải, Không Có Sợ Đâu có một cậu em trai trong đời thực. Năm nay cậu ta chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã là người chơi chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một trong những người mới mà Tinh Thần chú trọng bồi dưỡng, ID: Bộ Thiên Ca.