Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 381: Lần đầu gặp mặt
1 giờ chiều ngày 2 tháng 5.
Thành phố S, Nhã Vân Trai.
Đây là một viện bảo tàng nghệ thuật nằm ở Đông Thành, ngoài triển lãm ra, ở đây còn phụ trách các công việc liên quan như giám định, bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật…
Ban ngày, một người trẻ tuổi mặc casual vest màu đen đến Nhã Vân Trai. Người này không phải ai khác, chính là tiểu thuyết gia trinh thám Phong Bất Giác…
“Lại còn phải mua vé nữa sao…” Sau khi mua vé xong bước vào viện bảo tàng, Phong Bất Giác mới buồn bực lẩm bẩm, “Tuy trước khi ra ngoài đã có dự cảm chẳng lành, nhưng giá vé 180 tệ này còn đắt hơn hầu hết vé xem phim… Mà nói đi cũng phải nói lại, thông thường mà nói chắc cũng chẳng có ai hẹn địa điểm gặp mặt lần đầu ở bảo tàng nghệ thuật cả…”
Thời gian anh Giác hẹn với Tự Vũ là 1 giờ 10 phút, là một quý ông, anh đương nhiên đến sớm một chút.
[Nếu đã vào rồi, vậy đi ngắm nghía chút. Cứ đứng ngây ra thế này thật sự có vẻ rất đáng nghi… Chỉ trong chốc lát, anh chàng bảo vệ đã vô tình hay cố ý liếc mình mấy cái rồi.] Phong Bất Giác nghĩ thầm, [Ánh mắt ấy không phải nghi ngờ thì là muốn bắt chuyện… Ừm… Phải mau chóng làm gì đó.]
Hai tay anh đút vào túi, đủng đỉnh đi vào trong như không có chuyện gì, sau đó dừng lại trước một bức tranh khá lớn, [Tốt, đã không còn ai chú ý đến mình nữa. Thật ra rất đơn giản mà… Giả vờ xem tranh là được rồi. Ừ ừ… Chỉ cần bước đi nhịp nhàng với những người khác thì sẽ không bị…]
“Cậu cũng thích tác phẩm của ông ấy sao?” Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
Khóe mắt anh Giác nhìn thấy một ông chú mặc áo lông cừu, thoạt trông khoảng bốn bảy, bốn tám tuổi, mặt mũi có vẻ rất hiền lành.
[Này… “Ông ấy” là ai vậy? Còn chú lại là ai đây hả chú!] Phong Bất Giác thật sự không nghĩ đến sẽ có người bắt chuyện với mình, không ngừng kêu ca trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ấp a ấp úng đáp: “À… À… Cũng được.”
“Tác phẩm của ông ấy đều rất tuyệt, đã lâu lắm rồi nước Nga không xuất hiện họa sĩ nào can đảm sáng tạo như vậy.” Ông chú tiếp lời theo cách toát lên vẻ có tìm hiểu.
[Ồ… Thì ra đây là tác phẩm của họa sĩ nước Nga sao… Dù gì nếu không phải một kẻ nhu nhược (Nov) thì là một tài xế (Sky)*…] Anh Giác nhanh chóng chuyển tầm nhìn lên màn hình hiển thị tinh thể lỏng bên cạnh bức tranh này, quét mắt qua phần chú thích về tác phẩm rồi tiếp lời, “À… Trường phái ấn tượng. Mỗi người xem đều sẽ có suy nghĩ khác nhau.”
(*) “Kẻ nhu nhược” và “tài xế” hài âm với “Nov” và “Sky”, những yếu tố thường gặp trong tên tiếng Nga.
“Ha ha… Cũng đúng.” Ông chú nói, “Chàng trai, vậy cậu cảm thấy bức tranh này biểu đạt điều gì?”
[Biểu đạt rằng tay “tài xế” này không phải say rượu lái xe thì là bị bệnh mù màu đến mức không nhìn rõ đèn xanh đèn đỏ nữa… Cái thứ này… Cho tôi 180 tệ tôi có thể vẽ cho chú mười bức, quăng Arthas vào phẩm màu, sau đó cho nó lăn lộn trên giấy vẽ là hoàn hảo rồi.]
“Có lẽ ông ta muốn biểu đạt… Tác hại của rượu và ma túy đối với não người là thứ không thể thay đổi.” Cuối cùng Phong Bất Giác vẫn không nhịn được mỉa mai.
Ông chú ấy ngẩn ra vài giây, rồi bật cười thành tiếng, “Ha ha ha…”
Sau đó ông ta cứ cười như vậy suốt một phút…
[Này này… Có buồn cười đến vậy không, cho dù ông hiểu được điểm buồn cười cũng không đến nỗi cười đến mức này chứ, rất nhiều người đều đang nhìn về bên này đó chú à! Nói xem có phải mình nên bỏ mặc thằng cha này mà âm thầm bỏ đi không… Anh bảo vệ à, vào lúc này sao các anh lại bắt đầu mù có chọn lọc rồi, tốt xấu gì cũng đến nói một câu “Xin ông vui lòng đừng gây ồn ào gì đó chứ!”]
Các anh bảo vệ đương nhiên sẽ không đến can thiệp… Bởi vì ông chú này chính là người sở hữu Nhã Vân Trai. Ông ta tên Lê Đào, là một người làm ăn khiêm tốn. Ngoài ra… Ông ta cũng là ba của Lê Nhược Vũ.
“Sao hai người lại trò chuyện với nhau?” Lúc này, giọng của Tự Vũ đột nhiên truyền đến từ sau lưng anh Giác.
Phong Bất Giác nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy Lê Nhược Vũ trong đời thực. Anh Giác thật sự không ngờ, tướng mạo thật sự của Tự Vũ còn đẹp hơn hình tượng trong game. Có thể nói là da trắng như tuyết, gương mặt như hoa, mắt đẹp lúng liếng, thanh khiết động lòng người. Dáng người của cô càng yêu kiều thướt tha, thanh tú tự nhiên. Có điều, khí chất của cô vẫn như vậy… Mơ hồ toát ra một sự lãnh đạm khiến người khác cảm thấy xa cách khó đến gần.
Hôm nay Tự Vũ mặc một chiếc áo thun tay dài màu đen, bên dưới là một chiếc quần jeans. Trang phục của cô rất đơn giản mộc mạc, không mang bất kỳ phụ kiện nào; cũng không có khuyên tai, hình xăm, ngay cả móng tay cũng cắt rất ngắn. Đương nhiên, đây cũng là phong cách trước giờ của cô, xem ra đối với chuyện gặp mặt anh Giác, cô cũng không quá để tâm.
“Ủa? Sao cô lại từ trong bảo tàng đi ra vậy?”
“Đây là bảo tàng nhà tôi mở.” Tự Vũ đáp.
“Hả?” Phong Bất Giác nghe thế ngẩn người.
[Thì ra tôi cứ trực tiếp ở bên ngoài chờ cô ra là được rồi! Kết quả tôi mua vé vào rốt cuộc là vì cái gì chứ!]
“Ba, ba cười gì chứ?” Tự Vũ nói với ông ba đã cười đến sốc hông ở bên cạnh.
Lê Đào thở hổn hển vài cái, mới có thể bình thường lại, “Tiểu Vũ à, cái… Anh chàng này… Ha ha ha…” Ông ta lau nước mắt, “Ấy? Khoan đã… Hai đứa quen nhau à?”
[Đây là lời thoại của tôi mới đúng! Chú lại là bố cô ấy sao! Tôi đã nói mà, sao lại mặc áo lông cừu đi dạo khắp nơi chứ, thì ra chú cũng là người từ bên trong đi ra!]
“Ừm… Chào chú.” Phong Bất Giác nói, “Cháu tên Phong Bất Giác.”
[Buột miệng nói ra mất rồi! Sao mình lại nói là “chú” chứ! Theo lý nên gọi là bác trai gì đó mới đúng… Thoáng chốc không để ý đã rơi vào bầu không khí học sinh tiểu học đến nhà bạn chơi này rồi…]
Chú Lê đột nhiên mở to mắt, nhìn vào mặt Phong Bất Giác. Giây tiếp theo, ông lùi lại ba bước, quan sát anh Giác kĩ càng một lượt từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu nói với con gái: “Lẽ nào đây là bạn trai con?”
Tự Vũ vẫn mang vẻ mặt dửng dưng, đáp với giọng bình tĩnh, “Không phải.” Cô dừng lại một chút, “Bạn bình thường.”
“Phải, phải, là bạn bình…” Phong Bất Giác cũng định nói tiếp một câu như vậy, nhưng anh còn chưa dứt lời, đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng sắc bén… Điều này khiến anh miễn cưỡng nuốt ngược lời nói vào trong.
[Này… Cô nói bạn bình thường thì được, tôi nói thì không được à… Cô như vậy là muốn thế nào đây…]
“Ồ!” Chú Lê lập tức lấy điện thoại di động ra, cũng không quan tâm Phong Bất Giác có đồng ý hay không, đã dùng tốc độ nhanh như chớp, tách tách… Chụp liên tiếp mấy bức ảnh toàn thân và nửa người cho anh.
Tiếp theo, ông chú tuổi gần năm mươi này, ngón tay như gió, nhanh tay lẹ mắt… Dùng tốc độ tay đáng kinh ngạc tiến hành một loạt thao tác trên điện thoại, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
“Alo? Vợ à, nhận được chưa?” Sau khi điện thoại kết nối, chú Lê vẻ mặt hớn hở xoay người, nói vào điện thoại, “Là bạn của con gái đó! Đúng vậy! Một chàng trai sờ sờ trước mắt! Ừ ừ… Rất đẹp trai. À… Cái đó thì không phải, có điều cuối cùng cũng có bạn rồi!”
[Cuộc sống của cô thảm thương đến cỡ nào chứ! Thế này đã vượt xa mức độ chướng ngại giao tiếp xã hội rồi… Dù là tôi cũng không đến mức không có lấy một người bạn!]
“Ừ, về rồi nói tiếp.” Chú Lê cúp điện thoại, xoay người lại, đột nhiên mắt sáng quắc, vẻ mặt nghiêm nghị, “Tiểu Phong, con gái chú đành phải làm phiền cháu rồi…”
Tự Vũ đỡ trán lắc đầu, “Bố, đừng nói mấy lời thừa thãi nữa…”
“Ha ha… Chú, chú khách sáo quá rồi.” Phong Bất Giác cười gượng đáp.
“Vẻ mặt vui vẻ nhận lời này của anh lại là ý gì?” Tự Vũ lại lườm anh Giác tiếp lời.
[Này! Bố cô ngây ngô đáng yêu như vậy, tôi gánh giúp cô, cô lại cứ lườm tôi?]
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
…
Mười phút sau, Tự Vũ kéo anh Giác ra phố.
Đến đây, cô mới thở phào một hơi thật dài.
“À… Có cảm giác tôi không cẩn thận đã nắm giữ một số thông tin không nên biết… Chắc cô sẽ không diệt khẩu chứ…” Phong Bất Giác uể oải nói.
“Không sao, anh cũng chẳng có chỗ để nói.” Tự Vũ tiếp lời.
“Ừm… Cũng đúng, nhóc Tiểu Cốt là em họ của cô, chắc là đã biết rõ, thế thì 80% là Tiểu Thán cũng biết rồi…” Phong Bất Giác suy luận.
Cùng lúc đó, phía sau vành đai xanh bên kia đường, hai bóng người lén la lén lút, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, đang quan sát động tĩnh bên này.
“Không biết vì sao… Đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.” Tiểu Thán nói, “Chắc không phải bọn họ đang bàn tán về chúng ta đó chứ.”
“Ai mà biết chứ… Haiz! Nếu như tôi biết đọc khẩu hình miệng thì tốt rồi.” Bi Linh nói tiếp, “Thật muốn biết hai người đó ở riêng với nhau sẽ nói cái gì…”
“Mà tôi nói này… Hai chúng ta thế này có khi nào bị xem là biến thái bám đuôi không?” Tiểu Thán lo lắng nhìn xung quanh mấy cái.
“Sợ gì chứ, có thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp như tôi ở bên cạnh thì xác suất bị hiểu lầm bằng 0.” Bi Linh đáp.
“Phải, phải… Dẫn theo thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp như cô, làm chuyện xấu gì cũng được hết.” Tiểu Thán mỉa mai, “Nói chứ cô đã hai mươi hai rồi, còn tự xưng là thiếu nữ xinh… Hự…” Lời còn chưa dứt, cậu ta đã ăn một cái cùi chỏ vào bụng.