Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 382: Tụ họp
“Vậy… Tiếp theo đi đâu đây?” Phong Bất Giác nói, “Hiếm khi hai người ra ngoài chơi, lại là kỳ nghỉ 1 tháng 5, nếu đi xem phim khó tránh có hơi…”
“Đến nhà anh đi.” Tự Vũ dùng giọng lạnh nhạt trước sau như một ngắt lời.
“Cô… Thế này… Tôi…” Anh Giác vốn tư duy nhạy bén, nhanh mồm nhanh miệng, vào lúc này, đến cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Tự Vũ nói tiếp.
“Thôi được…” Phong Bất Giác nói.
Rốt cuộc hai người này làm thế nào hiểu được ý của đối phương… E rằng chỉ có bản thân họ mới biết.
“À, đợi một chút.” Phong Bất Giác nói xong, lấy điện thoại trong túi ra, ấn một số gọi nhanh.
Mười mấy giây sau, đối phương mới bắt máy, giọng của Tiểu Thán truyền đến: “Alo? Anh Giác hả? Chuyện gì vậy?”
“À, cũng không có gì, muốn mời cậu và cô em bên cạnh cậu bước ra từ phía sau vành đai xanh, cùng đến nhà tôi ngồi chơi thôi.”
…
Năm phút sau, bốn người đã ngồi trên xe của Tiểu Thán.
Tiểu Thán và Bi Linh ngồi ghế trước, còn anh Giác và Tự Vũ ngồi ghế sau, hai người đằng sau cách nhau rất xa… Dùng tư thế gần như đối xứng một tay chống cằm, mỗi người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ ở hai bên xe.
“Nhất định là do cậu lanh chanh lóc chóc nên mới bị phát hiện.” Bi Linh vẫn đang oán trách.
Tiểu Thán đáp: “Lúc tôi lái xe cô đừng ầm ĩ, à… Đừng quên thắt dây an toàn.”
Lúc này hai người họ đã gỡ kính râm và mũ xuống, biểu cảm trên mặt đều có chút lúng túng.
“Chuyện này đừng trách cậu ta.” Phong Bất Giác ngồi ở ghế sau nói, “Năng lực phản theo dõi của tôi đã trải qua huấn luyện hệ thống, dù là kiến thức lý luận hay kinh nghiệm thực tiễn đều không phải trình độ hai người có thể với tới, cho dù là công an địa phương…”
“Này! Loại chuyện này đừng tùy tiện nói ra chứ!” Tiểu Thán gào thét ngắt lời.
“À… Thôi đi, thật ra như vậy cũng tốt. Bốn người chúng ta cũng hiếm khi ra ngoài tụ họp.” Bi Linh nói, “Hơn nữa ngày nghỉ do nhà nước quy định này, ở nơi công cộng đâu đâu cũng là người, đến nhà công hội trưởng thật sự là một lựa chọn không tồi.”
“Ừm. Không sai, “nhà trạch nam”* sống một mình, là nơi tập hợp rạp chiếu phim, phòng board game**, quán cà phê, nhà hàng, tất cả trong một.'” Tự Vũ dùng giọng tường thuật tiếp lời một câu.
(*) Trạch nam: Chỉ những chàng trai không thích ra ngoài, chỉ ru rú trong nhà.
(**) Board game: Là một hình thức trò chơi cờ bàn (table top) mà người chơi tương tác với nhau thông qua một bàn cờ và chơi theo một quy luật nào đó. Có trò thì mang tính chiến thuật, trò thì lại hướng về khả năng may mắn của người chơi. Board game có thể được chơi bằng vật dụng đi kèm như các lá bài, xí ngầu, quân cờ… để hỗ trợ cho cuộc chơi.
“Đây là nhà…” Phong Bất Giác vừa nghe liền nhớ ra đây là nguyên văn câu anh từng viết trong tiểu thuyết.
“Là câu anh viết trong cuốn tiểu thuyết truyện ngắn ‘Gác xép có mắt’ ba năm trước.” Tự Vũ tiếp lời.
“Tôi viết thì cô tin à…” Phong Bất Giác nói.
“Đương nhiên không phải tôi tin nội dung anh viết, tôi chỉ thông qua nội dung anh viết, suy đoán xem trong đó có bao nhiêu phần liên quan đến tình hình cuộc sống thực tế của anh.” Tự Vũ nói.
“Nếu hai chúng ta đổi giới tính cho nhau… Thì tôi đã có thể báo cảnh sát rồi.” Phong Bất Giác trợn mắt, liếc xéo Tự Vũ ở bên cạnh nói.
“Tôi chỉ suy đoán thôi, đâu có bất kỳ hành vi điều tra thực chất nào.” Tự Vũ nói, “Trước giờ tôi cũng chưa từng nghĩ… Sẽ gặp anh trong ‘Khu vui chơi đáng sợ’.”
“Cái này gọi là duyên phận.” Tiểu Thán ngồi ở ghế lái đầu cũng không quay lại chen vào một câu.
…
Khoảng nửa giờ sau, mọi người đã đến nhà anh Giác, đến nơi tập hợp của rạp chiếu phim, phòng board game, quán cà phê, nhà hàng, tất cả trong một…
“Ôi… Nhất thời có cảm giác bao rạp miễn phí…” Bi Linh không chút khách sáo đã nhảy lên sofa của anh Giác, thư thả duỗi người một cái.
“Yo… Arthas, hôm nay vẫn là vẻ mặt không coi ai ra gì nhỉ.” Tiểu Thán tìm thấy con mèo tam thể nằm trong góc phòng, ngồi xổm trước mặt nó nói.
“Ấy ấy? Công hội trưởng có nuôi mèo sao?” Bi Linh lại nhảy xuống từ sofa, chạy đến ngồi xổm bên cạnh Tiểu Thán, “Ơ… Ánh mắt của con mèo này ngạo mạn thật…”
“Thần thái khác thường y hệt chủ nhân…” Tự Vũ cũng sáp đến.
Arthas bị ba người xa lạ vây xem, vẫn mang dáng vẻ chuyện ta ta làm, coi như không có chuyện gì. Nó dùng một tư thế nằm sấp kiểu mèo chuẩn mực nằm rạp xuống sàn, lướt mắt nhìn mọi người, sau đó quay đầu đi chỗ khác, ngáp một cái.
“Mấy người các cô cậu thật sự không xem mình là người ngoài nhỉ…” Phong Bất Giác đi sau cùng, vừa đóng cửa vừa nói.
“Ấy? Công hội trưởng, anh có đồ chơi chọc mèo không?” Bi Linh hỏi.
“Hôm nhặt nó về đúng là có mua một ít, nhưng chưa từng dùng tới dù chỉ một lần. Cái tên này chưa bao giờ quơ quào lung tung, cũng không cắn đồ. Đối với gậy chọc mèo, quả cầu len gì đó cũng không có phản ứng gì…” Phong Bất Giác đáp, “Cho nên qua mấy ngày tôi đã đem đống đồ chơi mèo đó trả lại hết rồi.”
“Nói vậy… Nó cũng rất ngoan nhỉ?” Bi Linh nói.
“Ngoài việc chôn phân có kế hoạch, xem thường tôi đủ kiểu ra, cũng xem như ngoan…” Phong Bất Giác nói, “Nói ra thì… Rốt cuộc vì cái gì mà tôi rước một con boss như nó về hầu hạ chứ…”
“Chắc là vì cô đơn.” Tự Vũ đi khỏi chỗ con mèo, bước vào nhà bếp, “Mọi người muốn uống gì?”
“Này! Đây là câu chủ nhà nên hỏi mà!” Phong Bất Giác kêu lên.
“Nước ấm.”
“Gì cũng được.”
Bi Linh và Tiểu Thán lần lượt đáp.
“Ấy? Sao lại là nước… Hự…” Tiểu Thán vừa chuẩn bị đặt câu hỏi, đã lại ăn thêm một cái cùi chỏ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Tôi đã có thể tưởng tượng cuộc sống sau khi cưới của hai người rồi.” Phong Bất Giác lạnh lùng nói một câu.
Lúc này, Tự Vũ đứng bên tủ lạnh, vẻ mặt thoáng thay đổi, khẽ nhíu đôi mày thanh tú, quay đầu nói với anh Giác: “Tại sao… Trong tủ lạnh của anh… Lại có quần lót…”
Phong Bất Giác hoàn toàn không xấu hổ, vẫn dùng giọng điệu ăn không nói có của mình nói: “À… Một khi đã mặc loại lạnh rồi thì không mặc loại ấm được nữa…”
“Vậy nên lý do là mặc thoải mái sao…” Tự Vũ trầm ngâm nói, gò má của cô thoáng ửng lên hai đốm đỏ, sau đó ánh mắt của cô lại trở về trong tủ lạnh, “Hơn nữa toàn bộ đều là loại boxer sao…”
“Này này… Cảm giác không hợp lý mãnh liệt này là sao đây? Thuộc tính nam nữ đảo lộn rồi à… Thông thường mà nói phải là tôi trăm phương nghìn kế rình mò màu áo lót của cô mới tương đối bình thường chứ…” Phong Bất Giác nói.
“Bình thường chỗ nào chứ…” Tiểu Thán ở bên cạnh nói, “Giữa hai cái chỉ là mức độ biến thái khác nhau mà thôi…”
…
Chiều hôm đó, bốn người trò chuyện rất vui vẻ, chơi cũng rất thỏa thích. Tòa nhà này cách âm khá tốt, tầng mà Phong Bất Giác ở lại là tầng cao nhất, lúc chơi board game có lớn tiếng hơn nữa cũng không sao, chỉ cần đừng giậm chân thẳng xuống sàn nhà là được.
Nhà anh Giác đúng là có chức năng của một khu vui chơi, ngoài mấy loại Tự Vũ nói ra, máy chơi game Phong Bất Giác sưu tầm cũng là dang game đa nền tảng*, hơn nữa lại vô cùng đa dạng… Ở nhà anh, có thể chơi đủ loại game thịnh hành từ thập niên 90 của thế kỷ 20 đến thập niên 50 của thế kỷ 21.
(*) Trong công nghệ điện toán, đa nền tảng (tiếng Anh: cross-platform hay multi-platform) là một thuật ngữ chỉ các phần mềm máy tính hay các phương thức điện toán và các khái niệm được thực thi đầy đủ và vận hành cùng nhau trên nhiều nền tảng máy tính.
Lúc 5 giờ hơn, khi Phong Bất Giác một mình ở trong bếp nấu ăn, ba người kia lại xem đoạn video “Tôi là tác giá” của anh Giác lần nữa. Tuy thời gian đó chương trình đã phát sóng trên ti vi, hơn nữa Tự Vũ cũng đã âm thầm thu lại, nhưng phiên bản này cô vẫn xem hết một cách rất nghiêm túc…
Bữa tối sau đó dĩ nhiên rất phong phú, tài nấu ăn của anh Giác khiến hai cô gái thẹn thùng. Đương nhiên, những lời nói và hành động khi nấu ăn của anh càng khiến người ta thẹn thùng.
Sau bữa ăn tối, mọi người cũng không có ý giải tán, thế là dưới sự đề nghị của Bi Linh, họ dùng rạp chiếu phim gia đình khá xa hoa của anh Giác bắt đầu hát karaoke… Có điều hầu như đều là Tiểu Thán và Bi Linh hát. Hai cô cậu con nhà giàu này cũng xem như trai xinh gái đẹp, chất giọng cũng không tồi. Nói một cách công bằng thì, đi tham gia cuộc thi tranh tài gì đó, chắc hẳn có thể lọt vào top 20.
Hôm nay Phong Bất Giác vô cùng high, chính anh cũng hát một bài “Tình yêu không có lý do”, “Thật ra cuộc sống một mình cũng không quá tệ, thỉnh thoảng có chút buồn bã nho nhỏ, tôi nghĩ người khác cũng không nhìn ra, dù cho cô đơn sẽ khiến tôi đau buồn, cũng sẽ thử bảo mình nghĩ thoáng…” Xét theo đủ loại ý nghĩa mà nói, dường như anh cũng đang đáp lại câu “Chắc là vì cô đơn” trước đó của Tự Vũ.
Đến chín giờ tối, ba người chơi vẫn chưa đã mới tạm biệt rời đi, trọng trách đưa hai cô gái về nhà do Tiểu Thán đảm nhận.
…
Tiễn các bạn đi rồi, trong căn nhà trống trải, lại chỉ còn một mình Phong Bất Giác.
Trong bồn rửa bát vẫn còn một đống đĩa đầy dầu mỡ cần xử lý, cát mèo của Arthas cũng phải thay, lúc Tự Vũ “kiểm tra” máy tính của anh khi nãy, đã xóa đi không ít tệp video rất có giá trị, còn phải khôi phục lại…
Nhưng Phong Bất Giác chỉ ngồi trên sofa, tắt hết tất cả đèn trong nhà, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Dường như anh muốn đưa đoạn ký ức vừa rồi vào cung điện tư duy của mình, đậy kín trong một chiếc hộp tinh xảo, dán nhãn vui vẻ lên, lưu giữ mãi mãi.
Phong Bất Giác là một người theo chủ nghĩa bi quan, anh cũng từng nghĩ… Biết đâu một ngày nào đó, bóng mờ trong đầu sẽ không ngừng cướp đi nỗi sợ hãi của anh, còn cướp đi trí tuệ của anh, thậm chí cướp đi mạng sống của anh.
Nếu như ngày đó thật sự đến, ít nhất… Anh vẫn có thể dạo chơi trong quãng đời cuối cùng của mình, trong cung điện tư duy của mình.