Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 385: Tôi có thể thắng
Trận chiến này, đối thủ của Tiểu Thán đúng là một game thủ sở trường Chiến đấu, ID: [Nam Quyền Bắc Cước Chuunibyou]. Người này nhìn khoảng độ hai mươi tuổi, để tóc đuôi ngựa, trang phục là một bộ áo khoác kungfu màu xanh lam, trên áo không có huy hiệu của công hội nào. Tổng thể, tạo hình của người này có vài phần phong thái của hiệp khách độc hành, có điều ingame cho thấy bản chất tức cười kỳ lạ của cậu ta.
“Ừm… Nhìn tư thế của người đối diện, chắc cũng giống như mình… Không có cách nào tấn công từ xa.” Nam Quyền Bắc Cước Chuunibyou nhủ thầm. Cậu ta vẫn đang tính toán kế hoạch tác chiến, thì Tiểu Thán mở miệng trước, “Nè! Chuunibyou! Có nghe thấy không?”
“Làm gì vậy?” Chuunibyou hét lại bằng giọng tương tự.
Tuy khoảng cách giữa hai người không phải quá xa, nhưng do tiếng gió quá lớn, họ đành phải hét lớn để nói chuyện.
“Cậu không có cách nào tấn công từ xa phải không?” Tiểu Thán hỏi.
“Ờ…” Chuunibyou do dự một chút, “Liên quan gì đến anh?” Đang lúc chiến đấu mà lại bị người ta hỏi như vậy, cậu ta cũng chẳng biết trả lời thế nào.
“Chắc chắn không có rồi!” Tiểu Thán hét lên, “Tôi cũng không có mà!”
“Này này… Tên này hơi bị thân thiết quá đà rồi nhé…” Chuunibyou chế giễu trong lòng, sau đó hét lên: “Không có thì đã sao!”
“Vậy chúng ta đánh kiểu gì ở trên dây cáp này?” Tiểu Thán hỏi lại.
Lúc Chuunibyou nghe thấy câu này, cậu ta ngu người luôn, mấy giây sau, cậu ta mới trả lời: “Anh bị điên à?”
“Không!” Tiểu Thán đáp lại.
“Đờ mờ… Tên này nghiêm túc sao…” Chuunibyou tự lẩm bẩm một mình. Cậu ta nhìn lên sợi dây cáp treo giữa không trung, “Đứng ở trên kia đánh sao…” Cậu ta lắc đầu, lập tức gạt bay suy nghĩ này ra khỏi đầu, “Tuy mình cũng tự tin có thể đứng hoặc chạy trên đó, nhưng đứng ở đó chiến đấu… Lại còn trong cơn gió mạnh như vậy không thực tế cho lắm…”
“Đừng đùa nữa! Có ngu mới bị lừa! Có bản lĩnh thì anh lên đi!” Bệnh Chuunibyou hét lên.
“Được! Tôi lên trước!” Tiểu Thán đáp lại một tiếng, rồi tung người nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên dây cáp. Tuy vị trí của cậu ta vẫn ở phía trên thang máy, nhưng hai chân thì đã giẫm trên dây cáp, hơn nữa còn đứng rất vững vàng.
“Ừm… Mình hiểu rồi, anh ta là một kẻ ngốc…” Chuunibyou thầm đưa ra kết luận. Cậu ta tiếp tục hét lên, “Dù sao anh cũng đã lên trên đấy rồi, hay là anh qua đây đi! Chúng ta đánh nhau trên nóc thang máy của tôi!”
Tiểu Thán đáp lại mà không cần suy nghĩ, “Cậu đang định tấn công khi tôi chạy đến nửa đường phải không?”
“Chớp mắt đã bị vạch trần rồi…” Biểu cảm của Chuunibyou đã bán đứng chính mình, cậu ta thẹn quá hóa giận, hét lên, “M* kiếp! Anh cũng biết cơ đấy! Trong tình huống này, rõ ràng phòng thủ trên thang máy sẽ có lợi hơn!”
“Hai người đều đứng tại chỗ không muốn tấn công, vậy chẳng phải khó coi lắm sao?” Tiểu Thán nói, “Hơn nữa, như vậy sẽ bị phán định là chơi game tiêu cực đấy!”
“Được rồi!” Chuunibyou nói, “Vậy anh qua đây, tôi đảm bảo không nổ súng bắn anh đâu.”
“Trên tay cậu đâu có súng?” Tiểu Thán đáp lại, “Nói vậy tức là cái tay cậu đang giấu sau lưng đã cầm sẵn ám khí nào đó sao? Bảo đảm “không nổ súng” bắn tôi, sau đó dùng ám khí ném tôi, phải không?”
“Đáng ghét…” Chuunibyou lại bị vạch trần, “Đừng lắm lời nữa! Có giỏi thì anh qua đây đi!”
“Tôi sẽ không tin cậu nữa!” Tiểu Thán nói, “Cậu qua chỗ tôi còn coi được!”
“Hừ…” Chuunibyou hừ lạnh một tiếng, “Nói thẳng ra anh không dám chứ gì?”
“Cậu dám thì cậu qua đây.” Tiểu Thán không chịu thua kém.
…
Cùng lúc đó, trong phòng họp của Phong Bất Giác…
Ba người của Địa Ngục Tiền Tuyến dĩ nhiên đang xem phát sóng trực tiếp trận đấu này.
Lúc này, Bi Linh đang dùng đầu đập hết lần này tới lần khác vào mặt bàn họp. Tự Vũ im lặng nhìn màn hình hiển thị mặt không chút biểu cảm. Còn anh Giác… Một tay chống má, bình luận bằng ánh mắt bất lực: “Hai tên ngốc này…”
“Mặc dù không có nhiều khán giả theo dõi trận đấu của Tiểu Thán, nhưng những game thủ từng giao chiến với hai người họ trong vòng loại có thể đang xem đấy…” Tự Vũ nói.
“A… Đúng là hơi mất mặt, nhưng… Cũng chẳng sao cả. Dù sao, những cảnh tương tự thế này hè nào cũng có thể nhìn thấy ở trên tivi.” Phong Bất Giác tiếp lời.
“Sao lại nói như thế?” Tự Vũ hỏi.
Phong Bất Giác không nói lời nào, nhảy lên bàn họp, chỉ vào chiếc bàn trống, “Cậu dám lên đây không?”
Sau đó, anh lại nhảy xuống, đứng ở vị trí mà mình vừa chỉ vào, mặt nhìn lên bàn, “Anh dám xuống đây không?”
Tự Vũ mỉm cười, “Lưu Sa Hà à?”
“Chị họ…” Bi Linh vẫn đang vùi đầu, làm như xấu hổ không muốn gặp người khác vậy, “Khiếu hài hước của chị đang bị đội trưởng kéo xuống đấy… Cứ tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.”
…
Nam Quyền Bắc Cước Chuunibyou và Tiểu Thán sau một hồi hò hét, vì cổ họng của cả hai đều khản đặc lại rồi cho nên không tiếp tục nữa.
Lúc này, Chuunibyou lại phát hiện hành động lạ của đối phương.
Chỉ thấy Tiểu Thán trèo trở lại vào trong thang máy, sau đó bắt đầu rung lắc thang máy đó với biên độ lớn. Thang máy giống như chiếc xích đu, đu qua đu lại về hướng song song với dây cáp.
“Muốn dùng cách này để rút ngắn khoảng cách giữa hai thang máy sao…” Chuunibyou lẩm bẩm, “Ừm… Khoan không nói chiêu này có hiệu quả hay không, chí ít anh ta cũng đang cố gắng… Cứ chờ đợi như mình, sẽ nhanh chóng bị hệ thống phán định là [Chơi game tiêu cực] mất.”
Lắc lư khoảng ba mươi mấy lần, Tiểu Thán lại nhảy lên nóc thang máy, nhìn về phía Chuunibyou, “Nè! Có phải tới gần hơn một chút rồi không?”
“Hả?” Chuunibyou ngẩn người ra, nghĩ thầm: “Nếu như mình có gì nói đấy, nói cho anh ta biết khoảng cách không rút ngắn, vậy anh ta sẽ từ bỏ hành động vừa rồi. Nhưng nếu như mình lừa anh ta nói đã rút ngắn rồi… Anh ta sẽ tiếp tục làm như vậy lãng phí thể năng. Ừm…”
Có câu binh bất yếm trá (việc binh không ngại dối lừa), sau vài giây tranh đấu tư tưởng, Chuunibyou trả lời, “Hình như rút ngắn một chút!”
“Ồ!” Tiểu Thán nghe xong, lại quay trở lại thang máy, tiếp tục đẩy xích đu…
“Hừ… Tuy có chút áy náy, nhưng dù sao thi đấu vẫn là thi đấu… Chỉ trách bản thân anh quá ngây thơ thôi.” Chuunibyou nhủ thầm, “Chờ khi anh tiêu hao quá nửa thể năng cho cái việc vô dụng này, đến khi không thể thi triển kỹ năng mạnh mẽ, thì tôi sẽ xông qua từ dây cáp. Đến lúc đó, kể cả khi giữa đường tôi bị trúng vài chiêu tấn công ở khoảng cách tầm trung cũng chẳng hề gì… Chỉ cần diễn biến thành cận chiến, thì mình thắng chắc rồi.”
“Ủa? Chờ đã…” Chuunibyou vừa thuật lại âm mưu quỷ kế ở trong đầu thì lại nghĩ ra gì đó, “Nè! Bây giờ không phải là thời cơ tốt để tiếp cận hay sao! Tên này đang ở trong thang máy, vốn không nhìn thấy mình!”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Đúng vậy… Hai thang máy treo trên dây cáp ở trạng thái “lưng đấu lưng”, cánh cửa của thang máy mà hai người đang ở trong đó mở sang hai bên hướng về hai đầu dây cáp. Cho nên, Tiểu Thán trở lại vào trong thang máy, không nhìn thấy Chuunibyou đang làm gì.
“Quả nhiên… Ngốc nghếch cũng có thể truyền nhiễm…” Chuunibyou vừa rên rỉ vừa trèo lên dây cáp, “Suýt nữa là bị hành động của anh ta làm loạn tiết tấu…”
Cậu ta đứng trên dây cáp, chuẩn bị xông vào thang máy của Tiểu Thán.
“Nhân lúc này chạy qua đó, rồi phá cái khóa lớn trên nóc thang máy, anh ta sẽ tiêu luôn…” Chuunibyou lẩm bẩm đến đây, rồi xuất phát luôn.
Nhưng… Cậu ta lại chợt nhớ ra điều gì đó, liền dừng lại.
“Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cách nghĩ của mình trước đó không phải đều bị anh ta nhìn ra hay sao…” Chuunibyou lại tranh đấu tư tưởng, “Ngộ nhỡ tên này đang giả ngu, để dụ mình sang đó thì sao…” Cậu ta lẩm bẩm, “Có lẽ… Dù anh ta đang ở trong thang máy, cũng có thể nắm được tình hình của mình, một khi mình chạy đến giữa đoạn dây cáp, anh ta sẽ xông ra khỏi thang máy, tiến hành tấn công mình.”
Trong lúc cậu ta suy nghĩ, Tiểu Thán lại ra khỏi thang máy, cậu ta nhảy ra lên dây cáp, thở dài nói, “Nè! Sao tôi cảm thấy khoảng cách không gần hơn nhỉ?”
Mạch suy nghĩ của Chuunibyou bị kéo trở lại, cậu ta ngập ngừng mấy giây, đáp lại, “Hả? À… Là… Là do tác dụng tâm lý của anh thôi, tôi vẫn nhìn nãy giờ, gần thêm vài mét thật mà!”
“Ồ…” Tiểu Thán đáp lại một tiếng, rồi lại quay trở lại thang máy vẫn chưa ngừng đung đưa, tiếp tục lắc.
“Ừm… Có vẻ như mình nghĩ nhiều rồi.” Chuunibyou để lộ ra nụ cười gian xảo tự mình lâng lâng say mê, nhủ thầm, “Hừm… Sự thận trọng của bản đại gia đúng là con dao hai lưỡi… May là tên này dễ lừa, cơ hội lại ở trước mắt.”
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Chuunibyou xuất phát men theo dây cáp.
Ở khoảng cách năm mươi mét, một sợi dây cáp rộng chưa đến hai mươi centimet. Đây không phải là chướng ngại quá khó đối với game thủ từ level 30 trở lên, thân pháp cũng không tồi. Không có gì bất ngờ, chỉ cần sáu, bảy giây là có thể vượt qua.
Bất chấp sự quấy nhiễu của gió mạnh, Chuunibyou cũng không bị cản trở mấy. Cậu ta thuận lợi đến cáp treo phía trên thang máy của Tiểu Thán.
“Bai bai…” Chuunibyou sử dụng kỹ năng, dang hai tay ra.
[Tên: Thanh Long giơ vuốt]
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sở hữu vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Chiến đấu]
[Hiệu quả: Hai bàn tay tung ra cú đánh đập đá xẻ vàng (Thời gian CD hai mươi phút)
[Tiêu hao: 600 Giá trị Thể năng]
[Điều kiện học: Sở trường Chiến đấu C]
[Ghi chú: Chiêu này được biến hóa từ chiêu Võ Đang Thiên Canh Quyền, tư thế tung chiêu tốt nhất là: Hai lòng bàn tay hướng lên trên, ngăn trước ngực, rồi lại úp lòng bàn tay xuống, hai chân kéo căng, tung hai nắm đấm ra.]
Lúc này, Chuunibyou dùng tư thế tiêu chuẩn trong ghi chú kỹ năng để phát động chiêu này. Cậu ta đập hai tay vào nhau, kẹp phía trên móc câu của phần nóc thang máy. Như vậy có thể bảo đảm dây cáp không đứt làm thang máy rơi xuống
Cậu ta nghĩ không sai, nhưng…
Đúng lúc Chuunibyou xuất chiêu, thang máy đang đung đưa, một bên cửa của nó đúng lúc hình thành một góc bốn mươi lăm độ. Còn Tiểu Thán ở trong thang máy, đang nắm tay vịn ở cạnh tường thang máy để lấy sức bật..
Đột nhiên, một cú chấn động cực mạnh từ trên nóc truyền đến.
Vào lúc này, muốn suy nghĩ cũng không còn kịp, thứ có thể cứu Tiểu Thán chỉ có bản năng. Mà bản năng của cậu ta nói rằng – Nhảy ra khỏi cửa, nắm lấy dây cáp.
Thế là, ba giây sau, thang máy của Tiểu Thán rơi xuống vực sâu. Trên đoạn dây cáp phía trên thang máy, vẫn còn hai bóng người đang đứng.
Khoảng cách giữa hai người chưa đầy năm mét, nhưng vũ khí cận chiến trên người họ tạm thời không đủ chạm để đến đối phương. Hai người đang ở khoảng cách mong manh, triển khai đối đầu…
“Kết quả vẫn diễn biến thành tình huống kiểu này sao…” Chuunibyou nhủ thầm, “Hừ… Thôi vậy. Dù sao mọi người đều là game thủ sở trường Chiến đấu, cùng đứng trên dây cáp đung đưa, điều kiện là như nhau.
Hả? Không đúng! Nếu nói về điều kiện… Phía sau mình vẫn còn một cái thang máy mà? Hơn nữa khoảng cách giữa mình và thang máy khá gần! Hiện giờ chỉ có một nơi có thể hoạt động, chỉ cần bây giờ mình quay người, cướp lại chỗ đứng trên nóc thang máy, không phải anh ta sẽ trở thành bia sống hay sao… Đến lúc đấy mình dùng ám khí, đạn sấm sét ném về phía anh ta…”
Nhưng, đúng vài giây khi Chuunibyou đang suy nghĩ, Tiểu Thán lại cướp lấy quyền chủ động.
“Hây!” Tiểu Thán đột nhiên gầm lên một tiếng, lao về phía trước.
“Sao… Trực tiếp lao tới luôn sao…” Chuunibyou không phải là người ngồi chờ chết, đối thủ muốn cứng đối cứng trực tiếp đối đầu, cậu ta cũng không sợ, lập tức xuất chiêu nghênh chiến.
Không ngờ, bóng người Tiểu Thán một chia làm hai, rồi hai lại hóa thành một, chớp mắt đã đến sau lưng Chuunibyou.
[Quỷ ảnh Dracula] giúp Tiểu Thán xuyên qua sự cản trở của đối thủ, và thuận thế xông vào cái thang máy còn lại.
“Cái gì!” Phản ứng của Chuunibyou cũng không chậm. Khoảnh khắc bóng dáng Tiểu Thán phân làm hai, cậu ta đã quay người lại. Nếu như Tiểu Thán xuyên qua phía sau đối thủ và lựa chọn đâm trả một cái, e là sẽ bị chặn lại.
Cũng may là Tiểu Thán cũng hiểu, trong trường hợp này, khả năng một game thủ hệ Chiến đấu dùng một chiêu tiêu diệt đối phương là rất nhỏ. Cho nên, cậu ta không dừng lại, mà tiếp tục lao về phía trước.
“Tiêu rồi!” Chuunibyou nhanh chóng nhận ra đối phương muốn làm gì, tức tốc đuổi theo.
Nhưng cuối cùng Tiểu Thán luôn hành động sớm hơn cậu ta, tốc độ và vị trí đều vượt lên dẫn đầu rất xa, dĩ nhiên là người đầu tiên nhảy lên nóc thang máy, và đứng vững nữa.
“Quá đê tiện! Anh lại dùng tiếng hét ngu ngốc đó để đánh lạc hướng tôi, để tôi cho rằng anh sắp tấn công, nhưng thực tế lại xuyên ra phía sau tôi chiếm địa hình có lợi.” Chuunibyou quả quyết dừng lại không đuổi theo nữa, bởi vì bây giờ nếu cậu ta qua đấy, thì phải đối mặt với sự tấn công trực diện của [Súng WinchesterModel], có tránh cũng không tránh được.
“Những lời này nói ra từ người có tên ‘Nam Quyền Bắc Cước Chuunibyou’ không hề có sức thuyết phục…” Tiểu Thán giơ súng ngắm bắn một cách nghiêm túc.
Trong tình thế hiện tại, giá trị chiến thuật của khẩu súng đã được khuếch đại vô hạn. Chuunibyou đứng trên dây cáp. Dù cậu ta lựa chọn cách nào để tiếp cận, cũng đều bị bắn trúng.
Trên dây cáp, ở nơi cô lập, nơi có thể đặt chân lên được rất hạn chế, vốn dĩ không có không gian cung cấp cho Chuunibyou né tránh. Chỉ cần cậu ta đến gần ở khoảng cách nhất định, những viên đạn bắn ra sẽ có một vài phát bắn trúng cơ thể cậu ta. Uy lực của những viên đạn này tuy không đủ để bắn chết, nhưng lực xung kích của viên đạn thì đủ để khiến cơ thể cậu ta bị xê dịch và rơi xuống vực sâu.
…
“Không phải đánh rất hay sao…” Phong Bất Giác xem video trên bàn họp và nói.
“Tôi thấy là do may mắn thôi.” Bi Linh tiếp lời, “Nếu như móc thang máy bị đứt, đúng lúc cửa đang nghiêng xuống dưới, thì cậu ta sẽ…”
“Cậu ta vẫn có thể quay trở lại trên dây cáp.” Phong Bất Giác ngắt lời, “Cậu ta có thể ra khỏi cửa thang máy, giẫm mạnh lên chiếc thang máy rơi xuống và nhảy lên trên. Có nắm được dây cáp hay không cũng sao cả, chỉ cần độ cao nhảy lên cao hơn dây cáp, là có thể tiếp tục điều chỉnh giữa không trung.” Anh ngừng một lát, “Đương nhiên… Nói nhờ may mắn cũng không sai… Trong trường hợp đó, nếu như đối thủ phản ứng đủ nhanh, thì sẽ triển khai tấn công. Nói một cách tương đối, hệ số nguy hiểm sẽ cao hơn.”
“Tôi rất tò mò, giả sử đổi lại là anh đang đấu vòng bán kết, thì anh sẽ ứng phó thế nào?” Tự Vũ hỏi.
Phong Bất Giác mỉm cười, “Có tôi đây, hệ thống sẽ không tạo ra một bản đồ như vậy đâu. Tôi chỉ cần Geppo lên trời, dùng hai cú Rankyaku là cắt đứt dây cáp ở hai đầu thang máy của đối phương, mười giây là phân rõ thắng thua…”
“Ừm…” Tự Vũ trầm ngâm nói, “Có vẻ như hệ thống đưa anh vào thẳng [Trận chiến Bươm Bướm] đúng là đang bảo vệ game thủ khác.
…
“Thể năng cần tiêu hao để duy trì sự cân bằng trên dây cáp này nhiều hơn mình tưởng tượng.” Sau vài phút Chuunibyou chiến đấu với Tiểu Thán, trong lòng tự nhủ, “Nói một cách tương đối, tuy anh ta cần giành hai tay để giữ súng, nhưng hiện giờ có cả một mặt phẳng để đứng, tốt hơn nhiều so với tình hình của mình…” Cậu ta thở dài, “Phải vào đánh trận đấu phụ sao…”
[MÌnh đang gánh sức mạnh của ánh sáng, sự bó buộc tê liệt… Lời cầu nguyện không được truyền đi… Vinh quang năm xưa không còn… Thời khắc này, dường như sinh ra để cộng hưởng với nhịp bước tuyệt vọng, sức mạnh bóng tối mạnh mẽ tuyệt vời ẩn giấu trong cơ thể mình thức tỉnh… Sau khi đánh bại đối thủ trước mặt, mình sẽ phong ấn tay trái phản loạn…] Loại phát triển tình tiết như vậy… Có lẽ khó mà xảy ra…
Có vẻ như bản thân Chuunibyou cũng biết khả năng Chuunibyou độc thoại một mình trở thành hiện thực gần như bằng không…
“Bị thua trong một map như vậy, cậu cảm thấy không cam lòng phải không?” Lúc này Tiểu Thán chợt nói, “Thật ra tôi cũng đánh không đã… Không, nên nói là vốn dĩ có đánh đấm gì đâu.” Cậu ta nói, sau đó bỏ súng xuống.
“Cái… Cái gì?” Chuunibyou sửng sốt, vừa dứt lời, trong lòng cậu ta cảm thấy không ổn: “Tiêu rồi, không cẩn thận nói ra những lời thường nói trước khi nhân vật phản diện bị tiêu diệt…”
“Tôi nghĩ rằng, nếu như trận đấu này là “Trận chiến tranh bá đỉnh cao”, mỗi người tham gia chúng ta, ít ra cũng nên… Giác ngộ “Tôi mạnh hơn đối phương.” Tiểu Thán nói với vẻ bình tĩnh, “Tôi có thể dùng cách an toàn là đứng ở đây và tiếp tục kéo dài với cậu. Chờ khi thể năng của cậu tiêu hao hết, thì cậu sẽ tự rơi xuống vực sâu.” Cậu ta nói mạnh mẽ, “Nhưng… Tôi không muốn thắng như vậy.”
Tiểu Thán ngừng lại vài giây, rồi nói: “Còn nhớ lời đề nghị lúc đầu của tôi không?”
Bệnh Chuunibyou hiền lành nói, “Phân định thắng thua… Ở trên dây cáp sao…”
“Đúng vậy…” Tiểu Thán vừa nói, vừa từ nóc thang máy nhảy lên dây cáp, và dùng họng súng bắn vào móc câu của thang máy phía dưới, quả quyết bắn đứt nó, “Nếu hồi nãy tôi nói như vậy, có lẽ cậu vẫn còn do dự. Nhưng bây giờ… Phía sau cậu không còn đường lui nữa rồi.”
Khi thang máy rơi xuống, giá trị Sợ hãi của Chuunibyou dần tăng lên… Thứ cậu ta sợ không phải là tình hình hiện tại, mà là khí thế của người đang đứng trước mắt.
“Tôi nghĩ tôi có thể thắng.” Tiểu Thán lại cất súng đi, dao găm ba cạnh đã được sạc đầy, “Tôi biết… Tôi có thể thắng.”
Đột nhiên, ngọn lửa đen của Phi Yểm Lưu Ngấn lóe lên trên dây cáp, Tiểu Thán treo ngược dưới đáy dây cáp xông đến, giữa vùng trời đất này, một luồng sát ý dữ dội xuất hiện.
[Bố ảnh truy hồn] gào rít xông đến…