Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 386: Đối thủ của vòng thứ hai
“Không ngờ khi cậu nghiêm túc cũng rất có thực lực đấy chứ…” Bi Linh tỏ ý khen ngợi khi Tiểu Thán quay trở lại.
“Ừm, đặc biệt là hành động bồng bột từ bỏ ưu thế, quyết thắng bằng một chiêu, khiến người nào đó tim đập chân run.” Phong Bất Giác cười gian xảo, dùng ngón tay chỉ Bi Linh, “Thể hiện phong cách quan trọng hơn giành chiến thắng, đây là chân lý.”
“Đội trưởng… Anh đừng bịa ra những chuyện không có, rất dễ gây hiểu lầm.” Bi Linh nheo mắt, nhìn anh Giác nói.
“Chị cũng đã thấy rồi.” Tự Vũ không chút do dự bán đứng em họ của mình…
“Chị họ!” Bi Linh lập tức đỏ mặt, quở trách bằng giọng hờn dỗi.
Tiểu Thán chỉ đứng ở bên cười ngượng ngùng, không tiếp lời. Cậu ta là người thật thà, thường sẽ không làm những chuyện được đằng chân lên đằng đầu.
Phong Bất Giác cũng biết nên dừng lại, anh lập tức gợi mở câu chuyện, “Vậy thì… Cậu cũng đã lọt vào nhóm thắng, nếu không có gì bất ngờ, hai ngày tới cậu không phải thi đấu. Hơn nữa, chuỗi tăng ca liên tục của cậu cũng đã kết thúc, cậu có thể tranh thủ mấy ngày nghỉ để luyện cấp.”
“Ừm… Tôi cũng hy vọng như vậy” Tiểu Thán tiếp lời, “Có điều… Trận thắng vừa rồi, không thể bảo đảm tôi chắc chắn vào vòng thứ hai phải không. Ngộ nhỡ xếp hạng chiến tích của tôi lại xếp thứ một trăm hai mươi từ dưới lên, vậy không phải sẽ phải đấu trận đấu phụ hay sao?”
“Cậu có lòng tin với bản thân một chút được không? Cậu có bốn mươi hai trận thắng ở trong tay đấy.” Bi Linh động viên, “Đội người thắng cuộc có một nghìn năm trăm người, số người phải đấu trận đấu phụ chỉ chiếm 8% mà thôi. Cậu luôn nghĩ thành tích của người ta quá tốt, thật ra phần lớn mọi người đều đấu đủ năm mươi trận mới thăng cấp, mà những người thắng từ bốn mươi lăm trận trở lên trong số đó chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên chiến tích của cậu rõ ràng cao hơn giá trị bình quân.”
“Vậy… Vậy sao…” Tiểu Thán gãi đầu đáp.
“Đương nhiên rồi.” Phong Bất Giác tiếp lời, “Nghe giọng điệu đó thì chắc chắn cô ấy đã điều tra rồi, chắc đã đọc rất nhiều topic ở trên diễn đàn, kết hợp với phân tích đưa ra từ danh sách xếp hạng.” Anh ngừng một lát, “Theo trực giác và kinh nghiệm thám tử, bạn học Tiểu Cốt quan tâm đến một người như vậy, chắc chắn là mưu đồ bất chính…”
“Anh không phải là nghệ thuật gia, đại văn hào hay sao?” Bi Linh ngắt lời bằng giọng không mấy vui vẻ, “Lại đổi nghề rồi à!”
“Hừ… Lúc cần thiết tôi có thể trở thành đủ dạng người, làm đủ thứ việc.” Phong Bất Giác trả lời, “Thân phận bí mật của tôi nhiều như lông bò, mấy tiếng trước, tôi còn cứu cả trái đất từ trong bàn tay quỷ quái của người sao Hỏa đấy.”
“Anh chỉ ăn một ít bạch tuộc nướng sau bữa tối thôi mà…” Tiểu Thán hiểu anh Giác nhất, rõ ràng anh giở trò này không chỉ một lần.
“Ừm…” Sau khi bị vạch trần, Phong Bất Giác bĩu môi, một lần nữa chuyển chủ đề, “Vậy gì nhỉ… Cũng không còn sớm nữa, mọi người xếp hàng vào phó bản tổ đội đi, nếu muốn tiến xa hơn trong Trận chiến tranh bá đỉnh cao, Tiểu Thán phải tăng cấp Linh thuật thật nhanh.”
“Chậc… Không phải chính anh cũng rất quan tâm đến chuyện của Tiểu Thán hay sao, vậy mà lúc nào cũng cười nhạo tôi… Nói toàn chuyện đâu không…” Bi Linh khẽ lẩm bẩm.
Tiểu Thán ở gần cô nhất, nghe rất rõ, lập tức ghé sát vào tai cô nói thầm, “Chuyện đó… Chắc là có chứ hả.”
Bi Linh trừng mắt nhìn cậu ta: “Có cái gì?”
“Hi hi…” Tiểu Thán mỉm cười, không trả lời.
“Cậu có tin bây giờ tôi offline, trong vòng mười lăm phút, lái xe đến nhà cậu, phá cửa xông vào, lôi cậu ra khỏi buồng game, sau đó dùng gối đập chết cậu không.” Bi Linh nói liền một mạch cả câu.
“Được rồi, không có không có.” Tiểu Thán vẫn nhường cô, “Coi như tôi sợ cô…”
…
Cùng lúc đó, ở Thương thành.
Trên màn hình chính, hai bình luận viên vừa bình luận xong một trận chiến tiêu điểm – [Tiếu Vấn Thương Thiên] VS [Vishnu]
Đây là cuộc đối đầu trực tiếp giữa game thủ xếp hạng thứ sáu và xếp hạng thứ bảy trong bảng xếp hạng lực chiến đấu.
Cuối cùng, Tiếu Vấn Thương Thiên tự xưng “Tiếu Chủ”, thành công hạ đo ván nhân vật số hai của Chư Thần, đưa Vishnu vào trận đấu phụ.
Khi khán giả còn đang bàn tán xôn xao về trận đấu khốc liệt này, thì màn hình chính đã chuyển sang trực tiếp của một trận đấu khác
“Các vị khán giả, chào mừng đã trở lại.” Bình luận viên A nói, “Tôi là bình luận viên Phan Phụng.”
Bình luận viên B tiếp lời: “Tôi là bình luận viên Hoa Hùng.”
Phan Phụng nói, “Trận đấu vừa rồi đúng là rung động đến tâm can, khiến người ta cảm thấy chưa đã.”
Hoa Hùng nói: “Nhưng, buổi phát sóng trực tiếp tối nay vẫn chưa kết thúc, trước mắt vẫn còn rất nhiều trận đấu của các tuyển thủ chưa phân thắng bại. Bây giờ, mọi người hãy ổn định lại cảm xúc, chúng ta cùng bước vào một trận đấu khác đang được tiến hành.” Hai bình luận viên không lộ mặt trên màn hình, các game thủ chỉ có thể nghe thấy giọng nói của họ mà thôi.
Lúc đó, cảnh tượng trên màn hình chính của trung tâm, đã đổi thành bản đồ phó bản.
Hình ảnh của trận đấu, dĩ nhiên đều do người phụ trách hệ thống quay lại, thường chọn góc nhìn cao nhất, ống kính lúc xa lúc gần, thậm chí là rung lắc. Hiệu ứng màu sắc ánh sáng cũng mô phỏng cảnh thực, ánh sáng, bóng tối, cát bụi, nước, hoa… đều có ảnh hưởng đến hình ảnh được phát sóng.
Âm thanh là máy thu âm quay vòng ba trăm sáu mươi độ, tuyệt đối không có tạp âm khi đang thu âm micro. Giả sử hai bên chiến đấu nói chuyện, chỉ cần nói vang rõ, thì đều được truyền đi. Đương nhiên, những tiếng nói nhỏ hoặc thì thầm đều không được thu lại.
“Trong vòng thứ nhất, trong số các game thủ xếp top hai mươi trong bảng xếp hạng lực chiến đã gặp nhau, chỉ có hai vị Tiếu Vấn Thương Thiên và Vishnu vừa rồi, có vẻ như hai người không may mắn lắm.” Hoa Hùng nói tiếp câu vừa nãy, “Những tuyển thủ xếp hạng cao khác đã liên tục giành chiến thắng, người vẫn đang đánh hiện giờ là… Tuyển thủ [Mộng Kinh Thiền].”
Phan Phụng tiếp lời, “Đối với tuyển thủ Mộng Kinh Thiền, tin rằng các game thủ không còn xa lạ nữa, anh ta là một trong tứ đại cao thủ “Túy Sinh Mộng Tử” của “Trật Tự”, tuyển thủ cấp minh tinh trong số những game thủ chuyên nghiệp.” Anh ta ngừng một lát, “Còn đối thủ của anh ta, có thể mọi người không quá quen thuộc. Ở đây tôi xin giới thiệu đơn giản…Tuyển thủ Long Ngạo Mân, thuộc công hội Đao Phong. Level của anh ta giống tuyển thủ Mộng Kinh Thiền, đều là level 37, còn danh hiệu của anh ta là… [Lá chắn cuồng bạo].
Hoa Hùng tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng giống các vị, cũng vừa mới nhìn thấy hình ảnh của trận đấu. Nhìn tình hình hiện trường hiện tại, có vẻ như tuyển thủ Mộng Kinh Thiền đang chiếm thế thượng phong, đang áp đảo đòn tấn công mạnh mẽ của tuyển thủ Long Ngạo Mân.” Giọng nói của anh ta hơi thay đổi, “Có vẻ như trận đấu này đã đi vào hồi kết, quả nhiên là một bên có sức chiến được đánh giá cao hơn…”
Phan Phụng bỗng ngắt lời bạn dẫn: “Chờ đã! Các vị khán giả hãy nhìn đi! Xung quanh tuyển thủ Long Ngạo Mân bỗng nhiên được bao phủ bởi đấu khí màu vàng, anh ta bắt đầu đánh trả! Anh ta muốn từ bỏ phòng thủ liều chết cược một phen sao?”
Hoa Hùng cũng nói theo: “Tuyển thủ Mộng Kinh Thiền cũng phát động kỹ năng mạnh mẽ tiến hành áp chế, nhìn hiệu ứng là biết chiêu này không tầm thường, chắc chắn là đòn tấn công đòi mạng! Ôi chao! Đòn tấn công vậy mà không có hiệu quả! Tuyển thủ Long Ngạo Mân đã đến vị trí cực kỳ có lợi!”
Hai người nói rất nhanh, nhưng hai game thủ trên màn hình còn đánh nhanh hơn.
Những tiếng leng keng, là bản hòa tấu giữa kiếm và khiên chắn.
Những tiếng ầm ầm vù vù, là bản hợp xướng của tốc độ và sức mạnh.
Trong phó bản, anh Long toàn thân ngập tràn ánh sáng vàng đã chiếm lấy vị trí phía trước mặt Mộng Kinh Thiền. Lúc này, giá trị Thể năng của người kia đã về không, đã trở thành cá nằm trên thớt.
Có lẽ trong mắt những người khác, vừa rồi là Mộng Kinh Thiền áp đảo Long Ngạo Mân, nhưng trên thực tế, Mộng Kinh Thiền mới là người bị động. Anh ta liên tục tấn công mạnh mẽ là vì không còn sự lựa chọn nào khác.
Đánh từ lúc bắt đầu phó bản đến thời điểm này, Mộng Kinh Thiền vẫn chưa thể phá giải được hệ phòng ngự của Long Ngạo Mân. Đến khi thể năng giảm xuống, anh Long liền khởi động năng lực danh hiệu của mình, làm tinh thần hăng hái thêm, thế như chẻ tre, đánh ra đòn phản kích mang tính quyết định.
“Ha ha…Thật không ngờ, lại thua ở đây…” Mộng Kinh Thiền thấy tình hình không thể cứu vãn, liền ngồi xuống đất, cười cay đắng lẩm bẩm một câu.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Long Ngạo Mân là người cởi mở, anh ta sẽ không cố ý làm đối thủ xấu hổ: “Thanh kiếm nhanh của anh gặp khiên chắn chậm của tôi, chỉ có thể nói là kém may mắn thôi. Dù sao với bản lĩnh của anh, trận đấu phụ chắc cũng không ngăn được anh đâu…”
“Ai biết được…” Mộng Kinh Thiền cười nói, “Đừng nhìn tôi như thế, phòng máy của tôi cũng có yêu cầu đối với chiến tích của tôi đấy… Ha ha… Áp lực lớn rồi đây.”
“Vậy chúc anh may mắn.” Long Ngạo Mân nói xong, liền tung đòn cuối cùng.
Mộng Kinh Thiền nhún vai nói: “Như nhau ha…”