Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 389: Thắng thua chỉ trong một chiêu
Ba phút trước, ở đầu kia của đường hầm.
Tiểu Thán mắt sáng như đuốc, đứng ở giữa đường ray.
Cậu ta không làm bất cứ hành động nào mang tính thực chất, nhưng hệ thống cũng không phán định là trò chơi tiêu cực.
Vương Thán Chi và Long Ngạo Mân, cũng là loạt game thủ đầu tiên của “Khu vui chơi đáng sợ.” Trong lòng họ đều biết rõ, nếu như map mà hệ thống tạo ra là một đường hầm không thoát ra được, vậy tàu hỏa nhất định sẽ tới.
Lúc này, Tiểu Thán đánh cược ở chuyến tàu này. Cậu ta phải hoàn thành một chiêu tất sát, thì phải nhờ vào thứ khổng lồ với vận tốc gần 200 km/h này.
Hơn nữa tàu hỏa chắc chắn phải di chuyển từ chỗ cậu ta về chỗ Long Ngạo Mân đang đứng, nếu ngược lại, kế hoạch của cậu ta sẽ đi tong.
Phải nói rằng, vận may của Tiểu Thán đúng là không tồi, đổi lại nếu là anh Giác, thì cũng khó nói lắm…
Tóm lại, cùng với âm thanh ầm ầm, cuối cùng tàu hỏa đã đến, hướng đi cũng vô cùng ổn thỏa.
Tiểu Thán đối mặt với đầu tàu đang đến gần, hét lớn một tiếng để bản thân có thêm can đảm.
Tốc độ của tàu hỏa rất nhanh, chớp mắt đã đến gần ở khoảng cách hai mươi mét. Tiểu Thán đã tính trước, giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về trước, tung chiêu [Răng buộc].
Đột nhiên, một bóng quái vật xuất hiện từ lòng bàn tay của Tiểu Thán, giữa không trung có tiếng gầm… Bóng con thú kia trong nháy mắt trở nên to lớn, một cái miệng đầy răng nhọn tựa như đang nuốt trọn cả đoàn tàu, đột nhiên khép lại.
Bóng răng so le tuy không phải là thực thể, nhưng khi chúng xông vào đầu tàu thì lại giảm tốc độ.
Lúc này, dường như tàu hỏa đã đâm vào lớp keo dày, bị chậm lại một cách rõ ràng. Trong bốn, năm giây tiếp theo, liên tục trải qua quá trình từ nhanh thành chậm rồi từ chậm lại nhanh đột ngột.
Bên phía Tiểu Thán, ngay khi [Răng buộc] vừa rời khỏi tay, cậu ta liền xoay người lao tới, dùng Phi Yểm Lưu Ngấn chạy trên mặt tường.
Trong vài giây khi tàu hỏa giảm tốc, cậu ta men theo tường bằng tốc độ tối đa của mình, chạy cùng hướng với đầu tàu, và duy trì vị trí dẫn đầu với khoảng cách ba mét…
Sau đó, trước khi tàu hỏa tăng tốc trở lại, cậu ta nhảy lên phía đầu của tàu hỏa. Hành động này khiến cậu ta bị mất 39% giá trị Hp, nhưng nhìn kết quả, là rất đáng…
Phần đầu của tàu hỏa kiểu cũ này, có hình tam giác, phần mép lồi lên, trên đầu tàu có những hình trụ tròn cũng rất dễ bám víu. Do đó, Tiểu chỉ cần bỏ ra một lần phát động kỹ năng và gần một nửa giá trị Hp, đã thành công leo lên phía trước của đầu tàu hỏa.
“Phù… Làm mình hú vía…” Tiểu Thán làm xong chuyện này, nghĩ lại mà cũng thấy rùng mình. Tuy đã nghĩ sẵn từng bước, nhưng khi thật sự hành động, giá trị Sợ hãi của cậu ta vẫn tăng lên, đặc biệt là khoảnh khắc nhảy ra ngoài, trái tim của cậu ta cũng ngừng đập.
“Dù sao cũng là tàu hỏa mà… Hiệu quả định thân của [Răng buộc] quả nhiên giảm đi rất nhiều…” Tiểu Thán nhủ thầm.
Thật ra trước khi nhảy lên, cậu ta đã nghĩ đến các khả năng sau khi thi triển kỹ năng. Ví dụ nói, trong trường hợp [Răng buộc] hoàn toàn vô dụng, vậy động tác tiếp theo sau khi cậu ta nhảy về phía tường chính là nhanh chóng đứng dựa lưng vào tường, chứ không phải chạy băng băng trên tường nữa. Hoặc, trong trường hợp tàu hỏa bị đứng chết một chỗ, dĩ nhiên như vậy là tốt nhất, bản thân cậu ta có thể ung dung ngồi trên đầu tàu. Còn trong trường hợp khá là cực đoan… Sau khi đầu tàu bị kỹ năng cản lại sẽ xảy ra hiện tượng trật ray thậm chí đổ nhào, dưới tác dụng của quán tính nó sẽ trượt xuống, vậy thì phía bên tường cũng sẽ không an toàn, cậu ta chỉ còn nước liều mạng chạy về phía trước.
May là thực tế kết quả kỹ năng tạo thành hiệu ứng hòa hoãn, tuy việc lên tàu rất khó khăn, nhưng cũng coi như chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.
…
Trong phòng họp, vừa rồi Bi Linh cũng cảm thấy thót tim, thấy Tiểu Thán không sao, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Vụ này làm bừa quá… Tôi cứ tưởng cậu ta muốn tự sát cơ đấy.”
“Hình như chị biết cậu ta định làm gì rồi..” Tự Vũ tiếp lời.
“Đúng là một chiến thuật quá mạo hiểm.” Phong Bất Giác cũng nói. “Nhưng từ góc độ khác, cũng có thể nói là rất thông minh.”
“Em cũng nhìn ra rồi, không phải cậu ta muốn mượn lực xung kích của tàu hỏa để phát động [Bố ảnh truy hồn] sao.” Bi Linh nói, “Nhưng mà biến số lần này quá nhiều, nếu như tàu hỏa đi từ một hướng khác của đường hầm thì sao? Còn nữa, nếu như tốc độ nhanh hơn nhiều so với dự tính thì phải làm sao? Đầu tàu mà phẳng thì phải làm thế nào? [Răng buộc] không có tác dụng thì như thế nào?”
“Không làm thế nào cả.” Phong Bất Giác nói, “Đây vốn là một kế hoạch có tính đánh cược, cậu ta đã đặt cược sự thắng thua của trận đấu này lên trên đó.” Anh nói bằng giọng tận hưởng, “Bất cứ khâu nào xảy ra sai sót, cậu ta cũng sẽ thất bại, mà mỗi khâu trong kế hoạch này đều có rất nhiều khả năng xảy ra sai sót. Nếu muốn thành công, phải có năng lực phản ứng lại khi vào trận cực kỳ mạnh mẽ và… May mắn.” Nói đến hai chữ may mắn, anh Giác không thể không nghĩ đến chính mình và câu chuyện không thể không kể về [Máy nghiền ma đạo linh thức], ánh mắt anh buồn phiền, ngừng lại một lúc rồi nói, “Không thể phủ nhận, hai thứ này cũng là một phần tạo thành thực lực. Tiểu Thán có thể nghĩ ra ý tưởng này, và mạo hiểm làm thử… Là cậu ta có khả năng giành phần thắng trong trận này rồi đấy.”
…
Thời gian quay trở lại thời điểm này, bên trong đường hầm.
Long Ngạo Mân nhìn Tiểu Thán đang bám vào đầu tàu hỏa, nghiêng người về phía trước, tay cầm dao găm quân sự, trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng…
“Đứng dựa lưng vào tường chắc chắn sẽ bị tấn công… Cậu ta chỉ cần giơ tay ra, mượn lực xung kích của tàu hỏa chém về phía mình là được.” Trong mấy giây ngắn ngủi này, rất nhiều suy nghĩ lóe qua nhanh trong đầu anh Long, “Nếu như nhảy về phía trước… Chưa nhắc tới chuyện mình mặc giáp nặng toàn thân, sức bật nhảy cũng không ổn, cho dù mình có thể dùng đầu đập vào trần hầm, và cuộn người lại… Cậu ta chỉ cần giơ cao dao găm quân sự, mượn lực xung kích chém phần nửa người dưới…” Tầm mắt của anh ta nhanh chóng di chuyển về phía đường ray, “Nằm giữa đường ray… Để tàu hỏa đi qua bên trên mình… Vậy cậu ta chỉ cần dùng vũ khí thò ra thấp hơn khung gầm của tàu hỏa, mượn lực xung kích của tàu hỏa… A!”
Long Ngạo Mân nhận ra kết quả của những cách anh ta nghĩ ra đều không lạc quan. Lúc này anh ta không thể không nhớ đến một câu nói nổi tiếng của Mr “Hirazu” – tốc độ chính là sức mạnh.
Còn Tiểu Thán ở trên đầu tàu hỏa, dĩ nhiên cũng nhìn thấy bóng dáng của anh Long. Có lẽ là do thói quen… Sau khi vật sống xuất hiện trong tầm mắt, phản ứng theo bản năng của cậu ta là: Lẳng lặng dùng ngón tay vẽ một dấu gạch chéo lớn trên đầu tàu hỏa, thi triển [Vẽ một dấu gạch chéo nguyền rủa ngươi].
Đột nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành, anh Long cũng không bận tâm, nếu như lúc này anh ta mở bảng chọn game, chắc là có thể nhìn thấy trạng thái đặc biệt [Nguyền rủa]…
Tốc độ sự việc xảy ra nhanh hơn với tốc độ kể chuyện…
Cuối cùng, kế hoạch của Long Ngạo Mân chính là khởi động kỹ năng danh hiệu của mình: [Lá chắn cuồng bạo]
Tên của năng lực danh hiệu này và tên của chính bản thân danh hiệu là như nhau. Hơn nữa là một kỹ năng biến hình, chỉ có điều hiệu quả và tác dụng phụ đều không đáng sợ như [Đấu Ma Giáng Lâm].
Dưới trạng thái Lá chắn cuồng bạo, Long Ngạo Mân có thể giảm 30% tất cả sát thương, và tăng giá trị lượng máu tối đa lên gấp đôi. Kỹ năng này chỉ được sử dụng một lần trong mỗi phó bản, tiêu hao 700 giá trị Thể năng và 20% giới hạn giá trị Thể năng, duy trì trong ba phút. Cũng có nghĩa, sau khi sử dụng chiêu này, cho đến trước khi kết thúc phó bản, giới hạn giá trị Thể năng của anh Long sẽ từ 3700 biến thành 2960, cho đến khi quay trở lại không gian đăng nhập mới có thể khôi phục.
Đương nhiên, hiện giờ anh ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, vì để không bị tiêu diệt, nên dĩ nhiên phải mở tất cả các kỹ năng có thể mở. Ngoài kỹ năng danh hiệu, anh Long còn dùng một kỹ năng phòng ngự chủ lực khác: [Vỏ giáp băng], khiến cho lá chắn hình tròn trên tay trong chớp mắt phủ một tầng băng trắng.
Anh ta đứng dựa lưng vào tường như vậy, nghiêng lá chắn trước mặt, chuẩn bị nghênh chiến…
Lại nhìn bên phía Tiểu Thán… Cũng là được ăn cả ngã về không. Nguyền rủa cũng đã nguyền rủa rồi, [Bố ảnh truy hồn] cũng đã mở rồi. Kỹ năng với uy lực dựa cả vào tốc độ di chuyển và thay đổi lực xung kích, lúc này đã được bổ sung thêm lực xung kích của tàu hỏa, kết hợp với 10% của đòn đầu tiên, sẽ gây ra hậu quả như thế nào, e là chỉ có hệ thống mới biết…
Có thể nói, hai người đều làm hết những việc có thể làm rồi.
Thắng thua… Chỉ trong một cú đánh này thôi.