Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 388: Kế sách nhất định phải giết
“Thế mà lại tự tiết lộ vị trí của mình trước luôn sao…” Tự Vũ lẩm bẩm trước màn hình của phòng họp, “Anh Long cũng quá tự tin rồi đấy.”
Bi Linh tiếp lời: “Có lẽ… Vì anh ta quá hiểu phong cách chiến đấu của Tiểu Thán, cho nên anh ta nghĩ đối mặt giao đấu sẽ chắc ăn hơn.”
Tự Vũ lại chuyển sang nói với Phong Bất Giác, “Nếu là anh, trận này anh đánh thế nào?”
“Ừm… Tôi sẽ dùng dây và lựu đạn đặt một cái bẫy tương đối lộ, sau đó phía sau cái bẫy này, dùng xẻng quân sự và trái lựu đạn thứ hai bố trí một cái bẫy ẩn, tiện thể viết chữ Why_so_serious lên bức tường bên cạnh cái bẫy kia?” Phong Bất Giác nhanh chóng trả lời, “Làm xong mấy việc này, tôi sẽ cắt đứt nguồn điện trong đường hầm, hoặc đập vỡ tất cả bóng đèn ở gần đó. Tiếp đó… Chỉ cần chờ là được.”
“Tôi luôn cảm thấy quá trình này thừa một bước…” Cuối cùng Tự Vũ cũng bị nhiễm thói quen chế giễu.
“Được rồi, xem trận đấu, xem trận đấu đi.” Bi Linh ngắt lời họ, ánh mắt của cô nhìn vào màn hình hiển thị với vẻ quan tâm.
…
Lúc này, hệ thống với hai màn hình chia nhỏ nhắm vào Vương Thán Chi và Long Ngạo Mân.
Anh Long ở trong màn hình sau khi hét lên một tiếng rồi lập tức im lặng, dỏng tai lắng nghe, muốn dùng thính giác để nắm bắt hành động của đối thủ. Nhưng ngoài tiếng vọng từ câu nói của chính mình thì không có bất cứ động tĩnh nào khác.
Phản ứng của Tiểu Thán cũng rất bình tĩnh, cậu ta biết ưu thế của mình nằm ở đâu, cũng biết cục diện mà đối phương mong đợi xuất hiện nhất là gì. Do đó, cậu ta lựa chọn đứng quay lưng với hướng tiếng hét truyền đến, đi nhanh về hướng còn lại.
Đối mặt cận chiến chắc chắn là việc Long Ngạo Mân giỏi nhất. Khả năng phòng ngự của anh ta cực kỳ toàn diện, đặc biệt là khắc chế game thủ loại hình nhanh nhạy dùng vũ khí hệ Đao.
Sát thương mà tấn công bằng đao kiếm thông thường đối với anh Long gần như là không đáng kể, anh ta dùng khiên che chắn hoặc dùng giáp bảo hộ đấu lại đều được. Còn đối mặt với đòn tấn công kỹ năng uy lực trung bình, anh ta sẽ dùng kỹ năng loại phòng ngự để chống lại. Ngay cả khi bị phá lớp phòng thủ, cũng sẽ không mất quá nhiều giá trị Hp.
Ngoài ra, anh Long còn có kỹ năng bị động hệ Trị liệu, thuộc tính trang phục và trang bị cũng đều có xu hướng phòng ngự và hồi phục. Chỉ cần cường độ hoặc tốc độ tấn công của người tấn công giảm xuống, để anh ta có cơ hội lấy lại hơi thở, anh ta sẽ hồi máu…
Nếu như đối thủ là game thủ hệ Chiến đấu dùng búa, gậy, thậm chí là nắm đấm, anh Long vấn sẽ có một chút áp lực, dù sao khi đối phương tấn công sẽ kèm theo sát thương tấn công nhất định. Nhưng những game thủ sử dụng vũ khí hệ Đao, hình thức tấn công đa phần sẽ đâm là chủ yếu, sức mạnh thường không mạnh, phần lớn đòn tấn công đều không thể phá vỡ phòng ngự.
Do đó, trong quá trình tấn công phòng thủ như thường lệ, Long Ngạo Mân chỉ cần làm được bốn chữ “không lộ sơ hở” là được. Đối với người phòng thủ, giá trị Thể năng của họ tiêu hao ít hơn người tấn công. Thời gian chiến đấu càng kéo dài, ưu thế về thể năng của họ sẽ càng lộ rõ.
Trận đấu mà Mộng Kinh Thiền thua, chính là vì chiến đấu lâu mà không tấn công được, cho nên rơi vào thế bị động. Khi anh ta dần nhận ra mục đích chiến thuật của anh Long thì cũng đã muộn… Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, ông anh thích hút thuốc uống rượu nhuộm tóc đã bị anh Long tiễn bay màu.
Nếu như hai người lại gặp nhau, Mộng Kinh Thiền chắc chắn tấn công toàn lực ngay từ đầu, phát động tấn công mạnh mẽ, nhân lúc thể lực của mình đang dồi dào, một đòn kết thúc trận chiến. Tiếc là… Thắng thua vẫn là thắng thua, không có nếu như.
Đương nhiên, Tiểu Thán sẽ không đi theo vết xe đổ của Mộng Kinh Thiền. Ngay từ đầu cậu ta đã biết rõ đặc điểm của Long Ngạo Mân, cho nên kế hoạch của cậu cũng rất rõ ràng – Một đòn giết sạch.
“Ừm… Không trả lời mình, cũng không phát ra âm thanh gì…” Anh Long đứng chờ tại chỗ khoảng hai phút, nhủ thầm, “Theo mình biết… Tiểu Thán chỉ có một kỹ năng ẩn, hơn nữa cần ở trong nhóm mới có thể phát động. Hoàn cảnh hiện giờ… Dù tốc độ của cậu ta có nhanh hơn nữa, khi đến gần mình cũng sẽ bị phát hiện ra trước.” Anh ta nghĩ một lúc, suy đoán, “Thằng nhóc Tiểu Thán này, tuy không khoa trương như anh Phong, nhưng cũng thông minh, với mức độ hiểu biết của cậu ta đối với mình… Chắc là…”
Long Ngạo Mân nhanh chóng đưa ra kết luận đối phương đang tránh xa mình, rồi lẩm bẩm: “Quả nhiên không hành động theo cách nghĩ của mình… Nhưng cũng không sao cả.” Rõ ràng anh ta rất thoải mái, nói xong câu này, liền chọn đại một hướng, đi về phía trước.
…
“Ồ… Tuy xốc nổi mà tinh tế.” Phong Bất Giác đột nhiên nói ra một lời nhận xét có phần khó hiểu.
“Anh lại nhìn ra thứ gì rồi?” Tự Vũ hỏi.
Phong Bất Giác trả lời: “Về câu nói của anh Long lúc nãy…” Anh dựa lưng vào ghế, quay sang giải thích với Tự Vũ, “Có vẻ như để lộ vị trí của mình, thật ra… Là một loại chiến thuật tấn công có tính xâm lược.”
“Thật biết lôi kéo… Đội trưởng.” Bi Linh cũng không nhận ra ý nghĩa của hành động này
Phong Bất Giác nói: “Mọi người nghĩ xem… Anh Long không sợ những trận chiến dao kiếm đáng sợ, anh ta cũng biết rõ, Tiểu Thán không thể tiêu diệt mình bằng đòn tấn công từ xa. Cho nên, cho dù vị trí của anh ta bị lộ, cũng không lo bị đánh lén tiêu diệt.”
“Vậy anh ta không hét lên không phải cũng như vậy sao?” Tự Vũ tiếp lời.
“Sai.” Phong Bất Giác phủ nhận, “Có sự khác biệt về bản chất.” Anh ngẩng đầu chỉ vào Tiểu Thán trên màn hình, ” Bây giờ cậu ta biết vị trí của đối thủ.” Anh lại chỉ vào Long Ngạo Mân, “Còn bây giờ anh ta không biết vị trí của đối thủ.”
Bi Linh tiếp lời: “Ồ! Tôi hiểu rồi.” Cô chợt hiểu ra: “Trò chơi tiêu cực!”
“Hóa ra là vậy…” Tự Vũ cũng đã hiểu, “Tiểu Thán đang chủ động hành động sau lưng đối thủ, mà anh Long… Do không biết vị trí của Tiểu Thán, cho nên cho dù cậu ta đi về phía nào cũng có thể bị coi là hành vi tiêu cực đang tìm kiếm đối thủ.”
“Haizz…” Phong Bất Giác thở dài, “Cả hai người phải chờ tôi nhắc nhở mới nhận ra sự khác biệt này, bản thân thằng nhóc đó… Tôi thấy đủ rồi đó.”
“Nhưng mà… Hệ thống phán định trò chơi tiêu cực, cần một thời gian nhất định phải không.” Bi Linh tiếp lời.
“Thời gian là một nhân tố, hai nhân tố còn lại là ý thức và hành động của cậu ta.” Phong Bất Giác nói, “Về mặt ý thức, đơn giản mà nói chính là… Tiểu Thán buộc phải nhận định một cách chủ quan việc mình làm có ích cho việc đánh bại đối thủ. Như vậy, đừng nói là đi về hướng ngược lại, dù có đào một cái lỗ chui vào, hay ngủ trên đường ray, cũng sẽ không bị phán định là trò chơi tiêu cực. Hành động lắc thang máy của cậu ta ở vòng thứ nhất là một ví dụ rất tốt, tuy nói trên thực tế thì vô dụng, nhưng về mặt chủ quan thì đúng là cậu ta đang tìm cách.” Anh ngừng lại một lát, “Nếu như trong ý thức cậu ta không có mục đích rõ ràng, ví dụ nói, cậu ta chỉ biết nên tạm thời cách xa đối thủ, mà lại không biết tiếp theo nên làm gì. Thì lúc này, phải xem hành động rồi…”
“Hành động của cậu ta lúc này là đang chạy trốn hay sao…” Bi Linh nói.
Phong Bất Giác dang tay ra, “Đúng vậy, cho nên… Chúng ta chỉ có thể chờ đợi… Trong đầu cậu ta đã có ý tưởng rồi.”
….
“Hoàn toàn không có manh mối!” Tiểu Thán vừa đi vừa nói thì thầm, “Đã đi được mười phút rồi mà không thấy phần cuối đường hầm đâu, cũng không nghĩ ra cách nào để đối phó với anh Long, làm vậy chẳng phải đơn thuần là chạy trốn hay sao…” Hai tay cậu ta ôm đầu, ngồi xổm xuống, gãi tóc nói, “Cứ như vậy sẽ nhanh chóng bị phán định là trò chơi tiêu cực mất…”
“Nghĩ đi nghĩ đi…” Tiểu Thán lẩm bẩm một mình, cậu ta đứng dậy, rồi lại ngồi xuống, “Một chiêu tất sát, một chiêu tất sát…” Cậu ta lặp đi lặp lại câu này mấy lần, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bảng vật phẩm và bảng kỹ năng, “Chỉ cần đủ nhanh… Đủ nhanh… Hơn nữa chỉ có một cơ hội thôi, tuyệt đối không thể thất bại… Kỹ năng khiên bay và kỹ năng truy kích của anh Long đều có thể ngăn cản mình tấn công xung quanh, trong đường hầm cũng không có không gian cho mình chiến đấu… Một chiêu không thành thì trận đấu sẽ rơi vào tình thế kéo dài mất.”
Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, nếu không nghĩ đến việc video trận đấu này sẽ bị trình chiếu ra ngoài, chắc hẳn cậu ta đã sẽ cuộn thành một đống lăn tới lăn lui trên đất.
“Chỉ có thể chờ đợi anh Long bị tàu hỏa đâm chết thôi sao…” Tiểu Thán lẩm bẩm, “Nhưng nhìn tình hình trong đường hầm này, chỉ cần đi men theo tường, thì sẽ không bị tàu hỏa đâm vào…”
Phán đoán của cậu ta không sai, ngay cả khi tàu hỏa đến thật, thì khi tàu hỏa đi qua đường ray này, ở giữa hai mặt tường và tàu hỏa vẫn còn khoảng cách mười mấy mét, kể cả khi game thủ đứng ngay sát thì cũng không hề gì, chỉ cần không tiến về phía trước, thì sẽ không bị đâm phải.
“Hơn nữa… Mình cũng không thể xác định tàu hỏa chắc chắn đi từ bên phía anh Long đến, ngộ nhỡ đi từ phía mình đến thì…” Lúc Tiểu Thán nghĩ đến đây, chợt có một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Như đề cập trước đó, tuy Tiểu Thán không có mưu kế như Phong Bất Giác, nhưng chỉ cần cậu ta “bất chợt lóe sáng”, thì sẽ có hành động khiến người ta phải sửng sốt.
Lúc này, có thể hành động quấy phá thiên bẩm nào đó, một suy nghĩ điên khùng mang tính chất cá cược xuất hiện trong đầu Tiểu Thán…
…
“Chạy với tốc độ nhanh lâu như vậy, mà vẫn chưa nhìn thấy lối ra… Có vẻ như hệ thống không định để game thủ ra khỏi đường hầm này.” Đến lúc này, Long Ngạo Mân căn bản có thể xác định phương hướng mà mình lựa chọn là chạy về hướng quay lưng với Tiểu Thán, “Có vẻ như chọn nhầm hướng rồi…” Anh ta thở dài, “Haiz… Nhưng bây giờ chắc Tiểu Thán cũng đã quay đầu lại rồi, nếu không thì cậu ta sẽ bị phán định chơi game tiêu cực.” Anh ta lẩm bẩm đến đây, thì quay người lại, “Vậy mình cũng quay đầu, sớm gặp cậu ta, đánh một trận dứt khoát.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tu – Xình xịch, xình xịch, xình xịch…
Lúc này, phía xa cuối đường hầm, đúng lúc truyền đến tiếng ầm ầm của tàu hỏa.
Không lâu sau, một đầu tàu khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của Long Ngạo Mân.
Dĩ nhiên Anh Long cũng đã nghĩ đến tình huống tàu hỏa đi qua, nhìn tình hình này, anh ta liền nhanh chóng di chuyển đến bên tường, đứng dựa lưng vào tường.
“Là tàu hỏa hơi nước kiểu cũ sao… Tốc độ cũng nhanh đấy chứ.” Anh Long quay mặt lại, nheo mắt nhìn đầu tàu hỏa dần tiến lại gần.
Đột nhiên, ánh mắt của anh ta thay đổi. Trong vòng hai giây, anh Long bày ra ba vẻ mặt nghi hoặc, ngạc nhiên và sợ hãi biến sắc…
“[Bíp!]” Long Ngạo Mân chửi thề, và tiếp lời, “Khoa trương quá! Làm thế nào để lên đấy nhỉ!”