Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 391: Thần quyết nghịch chuyển trời đất
Việc đầu tiên mà Tiểu Thán làm, chính là nguyền rủa. Chuyện này gần như đã trở thành bản năng của cậu ta, chỉ cần trước mặt là vật sống, kỹ năng không CD, cậu ta sẽ nghĩ đến việc phóng kỹ năng.
Vừa khéo Thất Sát đứng cách Tiểu Thán năm mươi mét, dĩ nhiên sẽ trúng chiêu.
Trong tình huống không có bất cứ dấu hiệu nào, Thất Sát đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đôi vai nặng trĩu… Anh ta liền cảnh giác mở bảng chọn game ra, phát hiện hai chữ [Nguyền rủa] trên bảng trạng thái.
“Ừm… Lần trước khi giao đấu, hình như cậu ta không sử dụng chiêu này…” Thất Sát trầm ngâm nói, “Thời gian vừa rồi, cậu ta học kỹ năng mới sao…” Anh ta không biết hiệu quả “nguyền rủa” là gì, cho nên không dám lơ là.
Do đó, Thất Sát lựa chọn tạm thời đứng yên tại chỗ quan sát, xem xem ngoài áp lực tâm lý thì lời nguyền này còn sinh ra ảnh hưởng cụ thể nào không.
“Sẽ là gì đây… Làm suy yếu thuộc tính nào đó của mình sao… Hay là tạo ra sát thương sau một thời gian nhất định…” Xuất phát từ góc độ của Thất Sát, dĩ nhiên anh ta hy vọng là vế đầu tiên. Nếu như vậy, anh ta kéo dài thời gian là chính xác. Bởi vì lời nguyền làm suy yếu thuộc tính không thể tồn tại trong thời gian dài, không lâu nữa sẽ biến mất. Anh ta cứ kéo dài thêm một giây, thì thời gian duy trì lời nguyền sẽ mất đi một giây.
Tại thời điểm này, bên phía Tiểu Thán lại xảy ra tình huống ngoài mong đợi… Chỉ vì [Vẽ một dấu gạch chéo nguyền rủa ngươi] lần vừa rồi, đã nâng cấp sở trường Linh thuật của cậu ta lên cấp C.
Có câu tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn. Liên tục nhiều ngày, không ngừng sử dụng kỹ năng Linh thuật này trong N phó bản, kỹ năng Linh thuật này, cuối cùng đã giúp cậu ta thực hiện được mục tiêu cuối cùng.
“Ừm… Đây là ý trời…” Tiểu Thán cũng biết rõ, dựa vào thực lực của mình mà muốn thắng Thất Sát là vô cùng khó. Nhưng… Bây giờ, cậu ta có thêm một kỹ năng cấp B+C mới học được, rất có khả năng… Cậu ta sẽ có cơ hội chiến thắng.
“Hử? Muốn ra tay rồi à?” Thất Sát thấy Tiểu Thán thọc tay vào balo, nghĩ rằng đối phương muốn rút đạo cụ nào đó ra tấn công, không ngờ… Tiểu Thán lấy ra một cuốn bí kíp bằng giấy, nhìn nó rách nát tả tơi.
“Cái gì… Bí kíp quy nghiên (Chỗ này chỉ phiên bản trong phim điện ảnh “Tân Tiên Hạc Thần Trâm”, bản thân bí kíp này chính là vật phẩm tiêu hao, ăn vào là có thể trị được bách bệnh và có thể tăng lực tấn công)?”
Trong đầu Thất Sát đã đưa ra một suy đoán cực kỳ không đáng tin cậy.
Tiểu Thán rút [Thần quyết nghịch chuyển trời đất] ở dạng bí kíp ra, rồi xác nhận điều kiện học: Sở trường Chiến đấu B, sở trường Linh thuật C, level 30 trở lên.
Tiếp đó, cậu ta chọn học tập.
Thất Sát nhìn rất rõ ràng, bí kíp trong tay đối phương đột nhiên hóa thành ánh sáng trắng biến mất, anh ta liền nhủ thầm, “Ủa? Đúng là vật phẩm tiêu hao sao? Lẽ nào là kỹ năng?” Anh ta nghĩ “Nhưng tại sao phải vào phó bản rồi mới học… Trừ phi là loại kỹ năng kéo dài đặc biệt nào đó, sau khi học xong sẽ tự động khởi động, và duy trì trong suốt thời gian phó bản?” Rõ ràng, anh ta không thể đoán ra tình hình chính xác bên phía Tiểu Thán…
“Nói ra thì…” Sau khi học xong, Tiểu Thán nhìn ký hiệu trong bảng kỹ năng, nhủ thầm: “Tuy đã học… Nhưng rốt cuộc hiệu quả của thứ đồ chơi này là gì vậy…”
Quả đúng như vậy, giới thiệu hiệu quả của [Thần quyết nghịch chuyển trời đất] cũng gần như vô dụng – [Hiệu quả: Đảo ngược trời đất, đảo lộn càn khôn. (Không có thời gian CD)].
“Trong ghi chú viết cũng rất sâu xa khó hiểu, “đảo lộn tính chất giao tiếp giữa con người và thế giới bên ngoài” là ý gì…” Tiểu Thán nghĩ thầm, “Nhưng mà… Nếu đã học rồi, tạm thời cứ thử dùng một lần thử xem sao, ngược lại chỉ tiêu hao 2% giá trị Thể năng.”
Đúng lúc này, Thất Sát ở đằng xa có chút không chịu đựng được nữa, nghĩ thầm: “Chậc… Cái lời nguyền khó hiểu này mãi chả chịu biết mất… Không biết tên này giở trò gì ở đó…” Anh ta đang nhìn Tiểu Thán, “Hừm… Rõ ràng là mình mạnh hơn, nhưng một lời nguyền lại trì hoãn mình lâu như vậy. Nếu như đây là chiến thuật tâm lý của đối phương, vậy chắc chắn mình bị trúng chiêu rồi.”
Nghĩ đến đây, Thất Sát không thể không tức giận, anh ta thì thầm: “Cậu ta thật sự cho rằng mình cứ tiếp tục đợi như vậy sao!” Anh ta bước ra ngoài, như con mãnh hổ rời chuồng, từng bước mạnh mẽ, từng bước đầy đáng sợ. Nắm đấm siết chặt, lao tới đánh lén…
Tất nhiên, ngay lúc này, xuất hiện một cảnh tượng chấn động lòng người…
Tuy trận chiến này chưa được lên màn hình chính, nhưng cũng có thể coi là một trận chiến tiêu điểm, số người xem lên đến con số hàng vạn người. Trước mặt hàng vạn khán giả này, Tiểu Thán đã làm một chuyện… Mà có thể trong cả trò chơi này chưa ai có thể làm được…
Cậu ta đã bay lên…
Đây không phải là kiểu đi bộ trên không giống như [Geppo], cũng không phải kiểu đạp lên mặt đất nhảy mạnh… Mà giống như tên lửa bay thẳng lên tầng mây, thân thể của cậu ta không có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy một bộ phận nào đó phát lực.
“Đù má…” Hai con mắt của Thất Sát phản chiếu một bóng người đang bay lên, nhìn đối phương bay thẳng lên trời, anh ta không khỏi kinh ngạc, “Thăng tiên rồi…”
…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cùng lúc đó, trong phòng họp nào đó của công hội Đao Phong.
“Đùa sao!” Long Ngạo Mân nhảy ra khỏi ghế, đôi mắt nhìn trừng trừng vào màn hình trên bàn họp, anh ta không dám tin vào mắt mình, “Không thể nào…”
Các thành viên Đao Phong khác trên bàn cũng mở to mắt, nhao nhao chế giễu: “Anh Long… Anh có chắc thực lực của người ta dưới tầm của anh không…”
…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Phía bên kia, trong không gian đăng nhập của game thủ đặc biệt [Shiva].
“ĐM… Tò mò muốn xem Thất Sát và game thủ của Địa Ngục Tiền Tuyến sẽ đánh nhau ra sau, kết quả nhìn thấy một điều phi thường!” Shiva đứng trước màn hình hiển thị, lẩm bẩm một mình, “Nếu có năng lực này… Chỉ cần túm chặt đối thủ, nhanh chóng bay lên trên cao, sau đó thả tay…” Anh ta nghĩ đến đây, không đừng được nói, “Ừm… Nói ra, giả sử cậu ta vào được top 100, thì sẽ có xác suất gặp mình. Nếu cậu ta dùng chiêu này với mình, mình phải làm sao… [Tiếp xúc mất trọng lượng] không thể có tác dụng với mình…” Anh ta đã nghĩ đến các cục diện có thể phát sinh trong [Trận chiến Kén].
…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trở lại phòng họp của Địa Ngục Tiền Tuyến…
“Tôi biết các anh đang nghe, tôi cảm nhận được.” Phong Bất Giác giận dữ đứng ở một góc phòng họp lẩm bẩm, “Tôi hiểu các anh, các anh sợ chúng tôi, sợ sự thay đổi. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, không biết mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết như thế nào, nhưng tôi biết nên bắt đầu thế nào… Tôi phải cúp cuộc điện thoại này, để tất cả mọi người đều nhìn thấy… Thế giới thật sự. Một thế giới không có anh, một thế giới không có quy tắc ràng buộc và bất cứ ranh giới nào, một thế giới đầy những khả năng vô hạn! Tương lai sẽ đi về đâu… Sự lựa chọn là ở các anh.”
Anh nói xong câu thoại trong “Ma trận”, rồi ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà, nhảy về phía trước, “Ừm… Sao tôi không bay lên được nhỉ…”
Bi Linh ngồi bên bàn họp lắc đầu: “Đội trưởng… Hãy tự trọng… Tuy ở đây cũng không có người ngoài…”
“Haizz…” Tự Vũ thở dài thườn thượt, “Nếu cảnh này xuất hiện hồi nửa tháng trước, chắc là tôi đã dứt khoát tuyệt giao với anh rồi…”
Phong Bất Giác không phản ứng, sắc mặt nghiêm trọng trở lại bên bàn họp, hai tay chống trên mặt bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thán đang bay lượn trên màn hình, “Tôi hiểu rồi… Sự tồn tại của cậu ta là tổng hòa của bộ phận tàn dư của số ít bất đẳng thức trong toàn bộ trình tự game, cậu ta là hình thức cuối cùng của trình tự bất thường. Cho dù hệ thống cố gắng đến đâu, cũng không thể bị loại bỏ bằng công thức, không thể đảm bảo sự chính xác, hài hòa hoàn hảo về mặt toán học…” Anh hít một hơi thật sâu, “Cậu ta… Chính là đấng cứu thế… A!”
Tự Vũ vòng ra phía sau anh Giác, dùng hai tay kéo khóe miệng và khóe mắt của anh Giác, làm khuôn mặt của anh biến thành mặt quỷ hài hước.
“Ừm… Bảo vệ không đến ngăn tôi…” Tự Vũ trầm ngâm nói, “Có vẻ như ngay cả hệ thống cũng ủng hộ cách làm của tôi…”
“Được rồi… Tôi không nói nữa.” Phong Bất Giác nhún vai nói.
Tự Vũ rút tay lại, tiện thể quệt nước miếng dính trên đầu ngón tay mình lên quần áo của Phong Bất Giác.
“Trở lại chuyện chính…” Phong Bất Giác chỉnh lại biểu cảm của mình, ngồi xuống nói, “Gác lại khả năng Tiểu Thán là “đấng cứu thế”, đây chỉ có thể là Thần quyết nghịch chuyển trời đất thôi?”
Bi Linh nói, “Biết từ lâu rồi… Lẽ nào anh cho rằng anh ở đấy thì thà thì thầm một hồi thì thật sự có người tin sao?”
…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trong phó bản, trên đồng cỏ hoang.
Lúc này, e là chỉ có bản thân Tiểu Thán biết rõ, cậu ta không phải đang bay… Mà là đang “rơi.”
“Hóa ra đây chính là thứ được gọi là “Đảo lộn trời đất, đảo lộn càn khôn” sao…” Tiểu Thán bay thẳng lên trời bằng tốc độ cực nhanh, miệng thì thầm nói: “Nói một cách đơn giản… Trọng lực đảo lộn ảnh hưởng đến mình phải không…”
Cậu ta cúi đầu nhìn mặt đất càng ngày càng cách xa mình, “Dùng thêm một lần nữa để quay ngược trở lại…” Cậu ta ngừng một lát, “Rốt cuộc mình đang làm gì đây… Đây rõ ràng là kỹ năng tự sát… Hoặc là lao thẳng lên trên rồi bị thiêu chết, hoặc là rơi xuống đất chết phải không…”
Đương nhiên, cậu ta cũng không hoàn toàn bất lực, chỉ cần việc đầu tiên là dẫn lực quay ngược trở lại, sau đó rơi xuống ở độ cao gần với mặt đất, rồi liên tục quay hai lần, là có thể xóa bỏ lực xung kích tích lũy, chỉ có điều… Lên lên xuống xuống, ngoại trừ lãng phí thể năng, gần như không có tác dụng nào khác.
“Ừm… Nếu như đã lên trời, chi bằng…” Tiểu Thán đột nhiên có một ý tưởng.
Nếu như hồi còn nhỏ, cậu ta dùng mấy đồng tiền lẻ từ trong tay một ông lão ăn mày mua được một cuốn tuyệt học tên là “Như lai thần chưởng”, thì bây giờ suy nghĩ xuất hiện trong đầu cậu ta chắc là “Hình như mình đã từng học một chưởng pháp từ trên trời rơi xuống…”
Tiếc là… Không có thiết lập như vậy
Ý tưởng của Tiểu Thán chỉ là [Bố ảnh truy hồn] mà thôi, cậu ta muốn lợi dụng tư thế từ trên cao rơi xuống đất, sử dụng tuyệt chiêu với Thất Sát.
Sau khi nghĩ xong chiến thuật, cậu ta quyết định một lần nữa sử dụng Thần quyết nghịch chuyển trời đất. Đảo ngược trọng lực đột ngột, nhưng không gây ra bất cứ sát thương nào cho Tiểu Thán, cậu ta trông giống như quả bóng bàn nảy trên vợt, rồi lập tức quay trở lại.
Một lúc sau, Thất Sát đang đứng trên mặt đất, cuối cùng lại nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Thán.
“Tôi còn tưởng thằng nhóc này chuẩn bị bay khỏi trái đất nữa cơ đấy…” Tiểu Thán buột miệng chế giễu, nhưng sau vài giây, nhìn thấy đối thủ dần dần sát lại gần, thần sắc của anh ta đột ngột thay đổi, “Chờ đã… Cậu ta định làm gì vậy… Thiên Không Thập Tự Trưởng sao?”