Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 392: Cuộc ẩu đả
Thất Sát lờ mờ cảm nhận được uy lực không thể xem thường từ chiêu này của Tiểu Thán, cho nên sự chú ý của anh ta tập trung vô cùng cao. Anh ta đã quyết định, không nghĩ đến việc đối kháng chính diện, có thể tránh được thì tránh, không thể tránh được thì hóa giải uy lực của nó bằng mọi khả năng.
Nhưng…
“Chờ đã… Hình như cậu ta xông về phía mình…” Khi khoảng cách giữa mặt đất và đối phương càng ngày càng gần, Thất Sát liền phát hiện ra… Địa điểm mà Tiểu Thán rơi xuống cách bản thân còn mười mấy mét, hoàn toàn không cần thiết phải né tránh.
Còn bên phía Tiểu Thán, cũng vừa mới nhận ra vấn đề này. [Thần quyết nghịch chuyển trời đất] chỉ cần đảo lộn ảnh hưởng của lực dẫn đối với bản thân cậu ta, chứ không phải bay theo đúng nghĩa, nói thẳng ra… Cậu ta chỉ “ngã” thẳng lên thẳng xuống mà thôi.
Sự thay đổi của hướng gió và tư thế có thể sẽ làm tọa độ khi rơi sinh ra chênh lệch, nhưng dựa vào hai thứ này, không thể khiến cậu ta hướng sang ngang với biên độ lớn hay di chuyển theo đường chéo, càng không thể khiến cậu ta rơi xuống mục tiêu nào đó một cách chuẩn xác.
“Ủa? Không giống như mình tưởng tượng…” Tiểu Thán lập tức thực hiện vài động tác bơi ếch, có vẻ như muốn thông qua cách này để “bơi” lên phía trên đầu Thất Sát, nhưng điều đó hoàn toàn vô ích… Hơn nữa, dù cậu ta thật sự rơi thẳng xuống đầu của Thất Sát, thì người ta chỉ cần di chuyển trước vài mét là không sao cả…
Cuối cùng, Tiểu Thán vẫn bất lực từ bỏ tấn công. Ở khu vực cách mặt đất khoảng chừng mười mấy mét, cậu ta tiếp tục thi triển hai lần thần quyết, sau hai lần đảo ngược trọng lực, cậu ta rơi xuống đất một cách an toàn.
Thất Sát đứng cách đó mười mấy mét, nhìn Tiểu Thán với vẻ mặt khó hiểu, tự nhủ: “Rốt cuộc thằng nhóc này đang làm trò quái gì vậy… Bay lên cao rồi lại rơi xuống là ý gì? Không thể nào chỉ vì muốn thị uy với mình được…. Sao thời gian của lời nguyền này sao vẫn chưa hết, rốt cuộc là trò gì đây…”
“Ừm… Thật đáng thất vọng.” Tiểu Thán thì đứng ở đó nghĩ thầm, “Trừ khi môi trường phó bản là ở trong một ống khói lớn… Không thì khả năng dựa vào thần quyết để đánh người khác cực kỳ mong manh… Phải có sự phối hợp giữa kỹ năng truy đuổi hoặc chạy nước rút mới được…” Cậu ta cũng cảm thấy rất không vui, “Nếu thuyết minh của kỹ năng này không viết bí ẩn như vậy, thì mình đã sớm học kỹ năng này thành thạo rồi. Bây giờ tạm thời thử nghiệm hiệu quả kỹ năng… Thì có ích gì.”
“Này… Anh Uông, cậu chơi đủ chưa vậy?” Lúc này Thất Sát lên tiếng, “Lẽ nào cậu đang cho tôi xem thành quả tu hành hơn nửa tháng của cậu sao?”
“Ha ha…” Tiểu Thán cười cay đắng, “Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, chẳng có gì tuyệt vời cả.”
“Vậy sao…” Ánh mắt của Thất Sát khẽ thay đổi, “Vậy đúng là khiến người ta thất vọng đấy.”
“Nếu nói thất vọng… Lúc này tâm lý của tôi còn kém hơn anh nhiều đấy…” Tiểu Thán trả lời một cách yếu ớt.
Điều mà Tiểu Thán nói đến, rõ ràng là tâm lý hụt hẫng mà [Thần quyết nghịch chuyển trời đất] đem lại cho mình. Rốt cuộc kỹ năng mà mình cố gắng rất lâu mới học thành công được, cứ tưởng là có hiệu quả gì đấy đáng kinh ngạc lắm, tình hình thực tế lại khá xa so với tưởng tượng.
Có câu: Người nói không có ý gì, người nghe lại suy diễn linh tinh. Những lời nói đến tai Thất Sát, kết hợp với các biểu cảm của của Tiểu Thán từ trước đến giờ, và giọng điệu, thần thái khi cậu ta nói chuyện… thì lại thành một ý nghĩa khác.
“Ồ? Ha… Ha ha ha ha…” Thất Sát cười lớn, “Xem ra đúng là cậu rất tự tin, nghĩ rằng tôi không còn là đối thủ của cậu nữa phải không?”
“Hả…” Tiểu Thán cũng nhất thời không phản ứng được, tiếng “Hả” của cậu ta tới trễ.
Nhưng trong mắt Thất Sát và hàng vạn người xem, đó là xác nhận.
“Được rồi! Vậy mời anh Uông chỉ giáo.” Thất Sát nói xong, bóng dáng canh ta lập tức biến mất.
“Trong khoảnh khắc đó, bản năng chiến đấu của Tiểu Thán đã nói với anh ta hai thông tin: Một, đối thủ đã đến phía sau lưng anh ta. Hai, phải sử dụng phân thân mới có thể né được đòn tấn công này.
Vụt!
Nắm đấm của Thất Sát bùng nổ về phía trước, xuyên qua lưng của người phía trước mặt, nhưng… Không có xương thịt vỡ vụn, cũng không có máu chảy đầm đìa, nắm đấm của anh ta có vẻ như đã xuyên qua cơ thể đối thủ, thật ra là đánh vào cái bóng ảo.
“Chiêu thức tương tự cũng vô dụng với tôi!” Giọng nói của Tiểu Thán đột nhiên vang lên phía sau lưng Thất Sát.
Đúng vậy, Thất Sát đã sử dụng thủ pháp của Tiểu Thán trong vòng loại – [Bước vào bóng tối] cộng thêm [Nắm đấm xuyên cốt đáng sợ].
Anh ta đã dùng chuỗi chiêu thức khóa tiêu diệt rất nhiều game thủ, có thể nói là lần nào cũng thành công. Công bằng mà nói, cho dù đối phương biết anh ta muốn làm gì, thì cũng khó mà đề phòng được.
Đầu tiên, [Nắm đấm xuyên cốt đáng sợ] chính là một kỹ năng cần ngăn chặn chính diện. Nếu bị chiêu này đánh trúng từ phía sau lưng, muốn không phá phòng dường như là điều không thể. Game thủ có sức phòng ngự tương đối yếu như Tiểu Thán, thì biểu hiện sau khi phá phòng chỉ là trực tiếp bị nắm đấm xuyên qua cơ thể…
Còn [Bước vào bóng tối] là kỹ năng di chuyển tức thời, có thể khiến Thất Sát trong chớp mắt xuất hiện phía sau lưng kẻ địch trong phạm vi hai mươi mét, tiêu hao 100 giá trị Linh Lực, CD nửa tiếng đồng hồ.
Hai chiêu này, chính là kỹ năng tổ hợp combo rất điển hình. Khi sử dụng cùng một lúc, sẽ tạo ra hiệu ứng một cộng một lớn hơn hai.
Nhưng… Tiểu Thán lại hóa giải thành công tổ hợp kỹ năng này.
Khoảnh khắc Thất Sát xuất chiêu Bước vào bóng tối, Tiểu Thán cũng thi triển [Gió thổi hương hoa trần đã cạn], đồng thời, bản thể của cậu ta tung một cú vô lê hướng lên trên.
Sau khi Thất Sát di chuyển trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt có một sự thay đổi đột ngột. Theo kinh nghiệm của anh ta, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của anh ta… Chắc chắn sẽ là cái lưng của đối thủ. Do đó, anh ta tung ra nắm đấm mà không chút do dự.
Và ngay lúc đó, Tiểu Thán đã đứng ngay phía sau anh ta.
Đột nhiên, thanh kiếm ẩn bật ra, đâm thẳng vào sau gáy…
Nhưng… Thất Sát cũng không trúng chiêu. Anh ta như có đôi mắt phía sau lưng, khi cú đấm thất bại, cơ thể anh liền mượn thế nghiêng về phía trước, cúi đầu né tránh cú đâm của thanh kiếm ẩn
“Hừm… Cậu là Thánh đấu sĩ sao…” Thất Sát cười khẩy một tiếng, chế giễu lời Tiểu Thán vừa nói.
Lý do anh ta ung dung như vậy, là vì ngay từ đầu anh ta đã phán đoán, Tiểu Thán tuyệt đối không sử dụng hai lần cùng một chiêu.
Tuy Thất Sát cũng không thể nói rõ lý do tại sao anh ta lại có suy nghĩ này, nhưng anh ta chỉ cảm thấy như vậy. Đây là trực giác, trực giác vô căn cứ… Anh ta không biết đối phương sẽ dùng phương thức gì để phá giải tổ hợp kỹ năng của mình, nhưng anh ta chỉ biết, đối phương có thể hóa giải.
Lòng tin với đối thủ, là một điều không thể giải thích được, nhưng nó thật sự tồn tại, có khi… Thậm chí còn tin cậy hơn cả đồng đội.
“Để tôi tiễn cậu lên đường!”
Lập tức, Thất Sát lập tức đưa ra một câu tàn nhẫn, sau lưng chính là một cái đuôi bọ cạp, dùng chân đá tới.
Nhưng lần này anh ta lại không được như ý, Tiểu Thán dùng một phương thức rất đơn giản chính là chặn kỹ năng đá của anh ta.
“Đúng vậy… Tôi chính là Thánh đấu sĩ.” Trong lúc Tiểu Thán nói, hai tay cậu ta đã xuyên qua hai bên nách của Thất Sát, và tung nắm đấm lên trên, giữ Thất Sát ở phía trước mình.
“Cái gì… Tư thế này… Lẽ nào là trong truyền thuyết…” Thất Sát giật mình, “Lư Sơn Thăng Long Bá*?”
(*) Lư Sơn Thăng Long Bá: một kỹ năng của thánh đấu sĩ chòm sao Thiên Long trong Saint Seiya (Áo giáp vàng).
“Ha ha ha ha!” Tiểu Thán cười lớn, “Cách ngăn chặn người chiến đấu cận chiến, ngoài việc né tránh, thì chỉ có kỹ năng áp sát, anh không còn cơ hội gây ra sát thương chí mạng cho tôi nữa rồi!” Cậu ta vừa nói, vừa thi triển [Thần quyết nghịch chuyển trời đất], định đưa đối thủ lên trời, sau đó thả tay ra.
Nhưng… Thật không ngờ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Sau khi thi triển kỹ năng, hai người đều không bay lên trời, mà vẫn đứng vững tại chỗ.
Tuy Thất Sát có thể cảm thấy một luồng sức mạnh nâng mình lên trên, nhưng luồng sức mạnh đó không đủ để nâng anh ta lên.
“Đù má… Anh còn nặng hơn cả tôi” Tiểu Thán nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng này.
[Shiva] trước đây cũng từng suy nghĩ tới chiến thuật này, nhưng tiền đề để thực hiện chiến thuật này là “Tiểu Thán thật sự biết bay.” Nhưng tình hình thực tế thì không phải như vậy… Thần quyết chỉ có thể “đảo lộn” bản thân game thủ (“bản thân” chỉ một tổng thể, bao gồm trang phục, trang bị… trên người game thủ) và sự giao lưu với thế giới bên ngoài, chứ không ảnh hưởng đến người khác khi có tiếp xúc với game thủ này.
Do đó, kế hoạch B của Tiểu Thán, cũng đã thất bại…
“Kỹ năng bay của cậu… Tuy nói bay rất nhanh, nhưng hình như năng lực tải trọng rất kém…” Thất Sát cười nhạt, từ từ quay mặt lại, kết quả bị bộ dạng của Tiểu Thán làm giật mình, “Ôi đù! Tóc của cậu sao lại dựng đứng lên thế kia? Hơn nữa hình như mặt hơi bị sung huyết đấy…”
“Thật ra tôi là người Saiyan.” Tiểu Thán định phô trương thanh thế, để giấu đi sự ngượng ngùng của mình.
“Hừ… Cậu định lừa ai…” Thất Sát hừ lạnh một tiếng, “Nếu như cậu là người Saiyan, thì đã sớm biến thành tinh tinh khi trăng tròn rồi.”
Lúc này, tất cả khán giả đang theo dõi trận đấu đều kêu ca [Ông hiểu sai trọng điểm rồi!]
Nhưng Tiểu Thán lại trả lời: “Hừ… Rõ ràng quá mà, không biến hình là vì tôi không có đuôi.”
[Rõ ràng là nói liều mà lại nghĩ cả chi tiết này nữa hả!]
“Ha… Vớ vẩn!” Thất Sát không tán dóc với cậu ta nữa, hắng giọng một tiếng, rồi ra tay.
Nhưng anh ta xuất thân từ trong quân đội, có cách thoát được khi bị bắt từ phía sau. Chỉ thấy chân của Thất Sát khẽ cong lên, dồn trọng tâm cơ thể xuống, chân phải quét và vung về phía sau.
Không ngờ, bàn chân này lại quét phải không khí…
Tiểu Thán hiện giờ vẫn đang ở trong trạng thái đảo ngược lực hấp dẫn, hai chân cậu ta khép lại, rồi né tránh cuộc tấn công.
Từ góc độ của người ngoài cuộc, Tiểu Thán hiện đang ở trạng thái lơ lửng, tư thế ngồi xổm… Còn đôi tay của cậu ta, vẫn đang kìm hãm hành động hai tay Thất Sát.
“Nực cười…” Hai tay của Thất Sát không thể áp sát vào trước ngực, nhưng vẫn có thể vươn lên, anh ta lập tức giơ hai tay lên, hai lòng bàn tay hướng về phía sau, ý đồ muốn nắm đầu của Tiểu Thán.
Ai ngờ Tiểu Thán lại đột nhiên thay đổi chiêu thức, rút hai tay lại, nhanh chóng bắt lấy hai cẳng tay của Thất Sát, và một lần nữa sử dụng thần quyết điều chỉnh trọng lực, hai đầu gối của cậu ta đè lên hai vai Thất Sát.
Giữa một người thu một người thi triển, hai cánh tay của Tất Sát bị kéo lên trên, vai lại bị cả cơ thể người đè xuống, từ bả vai đến chân đều có nguy cơ bị trật khớp. Anh ta là game thủ có vũ khí chính là nắm đấm, nếu như hai cánh tay bị phế cùng một lúc thì e là lành ít dữ nhiều.
“Càng ngày càng thú vị rồi đây…” Thất Sát nghiến răng nghiến lợi, như thể đang tiếp sức lên cánh tay của mình, cậu ta tự tin rằng sức mạnh hai cánh tay của mình mạnh hơn sức mạnh toàn thân Tiểu Thán.
Thực tế cũng như vậy, vì Tiểu Thán không có ý vật lộn với anh ta, mà đột nhiên buông tay, một thanh kiếm ẩn đâm thẳng vào huyệt thái dương của Thất Sát.