Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 393: Giác ngộ
Tay Thất Sát kịp thời thu lại, bàn tay dưới sự bảo vệ của đôi găng tay thép, giữ chặt thanh kiếm ẩn.
“Làm bây đến đây thôi nhé…” Trong mắt Thất Sát, ánh mắt lạnh lùng dường như đang tuyên bố… Anh ta sẽ nghiêm túc.
Tiểu Thán dùng sức cổ tay, tự bẻ gãy thanh kiếm ẩn, thoát khỏi sự khống chế của đối thủ, cũng xoay tay vứt đồ đi.
Đây là âm thanh nắm đấm đánh vào thịt.
Nhưng nghe có vẻ giống như chiếc xe hơi đang đi chuyển thì đụng phải một con bò.
Tay của Tiểu Thán vừa mới nâng lên, nắm đấm của Thất sát đã đánh vào ngực của cậu ta.
Cú đấm này đến trước, nhanh như chớp.
Từ miệng của Vương Thán Chi hộc ra một ngụm máu lớn, cơ thể của cậu ta bị đánh bay ngược lên trên..
Lúc này, mỗi người theo dõi trận đấu này đều rơi vào im lặng. Họ nín thở nhìn màn hình, nghĩ về cú đánh đáng sợ kia
Cú đấm của Thất Sát không phải là kỹ năng, anh ta chỉ mở Hồn ý của mình – “Chí quyền”
Hiệu quả của Hồn ý này đơn giản trực tiếp, cho phép anh ta tung ra một “cú đấm mạnh nhất bằng toàn bộ khả năng của mình”, Tạm thời có thể coi đó là bản yếu hơn của “Hiệu suất tối đa” của Tự Vũ.
Đương nhiên, hiệu quả đã yếu, tiêu hao cũng sẽ ít hơn. Mức tiêu hao năng lượng tinh thần sau khi mở trạng thái “Chí quyền” của Thất Sát, dĩ nhiên không cao bằng Tự Vũ.
Một cơn gió nhẹ lướt qua vùng cỏ hoang…
Tiểu Thán ngã xuống đất, giá trị Hp của cậu ta vẫn còn 36%, xương sườn gãy đâm xuyên nội tạng, khiến cậu ta bị dính thêm hiệu ứng [Chảy máu] mà không thể dùng băng gạc giải quyết.
Cú đánh vừa rồi gần như đã phá hủy khả năng giành phần thắng của cậu ta.
Khoảnh khắc trúng cú đánh này, hơi thở, máu của Tiểu Thán đều đông cứng lại giống như băng tuyết. Trong mắt cậu ta, lúc đó, thời gian như dừng lại… Thậm chí cậu ta không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy cảnh vật trong tầm mắt đều dừng lại, tiếp đó nhẹ nhàng lướt về sau. Khi định thần lại, cậu ta đã nằm trên mặt đất, nỗi đau toàn thân lúc này mới ập đến.
Sợ hãi… Là điều quen thuộc, dường như cậu ta đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy. Đó là chuyện rất lâu trước đây… Cậu ta cũng ngã dưới đất, bất lực nhìn một bóng người to lớn lao về phía mình.
Cảm giác quen thuộc đó, mơ hồ mà lại rõ ràng…
Mười năm trước, ở thành phố S
Trong một con hẻm, có bốn tên côn đồ khoảng chừng hai mươi tuổi, đang vây quanh một học sinh trung học gầy yếu nhỏ hơn họ rất nhiều.
Ở một góc của hẻm cụt, còn có một cậu bé mặc đồng phục học sinh trung học cơ sở đang co quắp. Đó là một cậu bé hơi mập, mặt đầy tàn nhang. Vẻ mặt của cậu bé đầy sợ hãi và rụt rè, nhưng cậu bé biết bạo lực trước mắt là do mình mà ra, nhưng lại không dám nói nửa chữ nào.
“Chậc… Hình như không phản ứng gì nữa rồi.” Một tên trong đám côn đồ lên tiếng.
Một tên khác tiếp lời, “Chỉ là một thằng quỷ học cấp hai, mà cũng dám xen vào chuyện của ông mày?”
Cậu bé bị vây đánh hiện giờ đang nằm dưới đất, đã bị đánh tới mức không thể động đậy được nữa, nhưng cậu bé vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh.
Bốn tên kia thấy vậy thì ngừng đấm đá, lần lượt rút thuốc lá ra châm.
“Nè… Thằng mập.” Một tên côn đồ quay đầu, nói với cậu bé trong góc, “Mày quen nó phải không?”
“Không… Không quen.” Cậu bé mập rụt rè trả lời.
“Ha!” Người kia nghe xong, lại đạp một phát thật mạnh vào cậu thiếu niên đang nằm trên đất, “Mợ nó! Đầu mày có bệnh phải không, nghĩ mình là anh hùng à? Ha ha ha…”
“Haiz…” Đồng bọn đứng bên cạnh hắn nhả khói nói, “Tao chỉ nghe câu anh hùng cứu mỹ nhân, chưa từng thấy anh hùng cứu lợn.”
Vừa nói dứt lời, bốn tên đều bật cười ầm ĩ.
Mấy giây sau, một trong số bọn chúng nhổ lên mặt đất, một chân giẫm lên đầu cậu thiếu niên, “Nhóc con, mày cũng được đấy, lại dám qua đây…” Hắn dùng ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ vào cậu bé mập đứng trong góc, “Thằng nhóc kia tự nguyện làm máy ATM cho bọn tao, liên quan đếch gì đến mày!”
Hóa ra, cậu thiếu niên bị đánh đã nhìn thấy bốn tên côn đồ trấn lột người khác, nên muốn ngăn cản bọn họ.
“Ê! Chờ đã, tao vừa mới phát hiện ra, giày của thằng nhóc này là đồ hiệu.” Một tên nói, “Đôi này phải hơn một nghìn tệ một đôi đấy.”
“Tao xem nào… Không phải hàng giả đấy chứ? Một tên khác nói.
“Hừm… Không giống.” Tên kia đáp, “Bọn mày nhìn thằng nhóc này trắng trẻo sạch sẽ, ngoài bộ đồng phục ra thì trên người nó toàn là hàng hiệu…” Hắn dừng lại một lát, cười khẩy, “Chưa biết chừng là công tử của nhà giàu nào đó?”
“Ồ, con nhà giàu sao?” Một tên khác lên tiếng.
“Ha… Tiểu thiếu gia, chắc mày nghĩ mình rất cao quý phải không?” Một tên côn đồ ngồi xổm, nắm tóc của cậu thiếu niên, “Loại người ông mày khinh nhất là đồ chó giả tạo như mày.” Hắn đứng dậy đi vài bước, tiện tay nhặt một ống sắt gỉ sét.
“Này… Mày đừng gây ra án mạng đấy.” Ngay cả đồng bọn của hắn cũng có chút hoảng loạn, dù sao cậu thiếu niên kia cũng đã bị đánh đến mức choáng váng rồi, còn dùng vật cứng để đánh, e là sẽ xảy ra chuyện.
“Ha ha… Yên tâm.” Tên côn đồ kia nhặt ống sắt lên, đi về phía cậu thiếu niên, cười khẩy nói, “Công tử bột, mày thích làm anh hùng, thích huênh hoang phải không? Hôm nay anh sẽ đập nát cái mặt của mày.” Hắn nói xong, liền giơ ống sắt lên…
Phong Bất Giác mặt đồng phục giống như Vương Thán Chi, xuất hiện trong con hẻm. Trong miệng anh vẫn lẩm bẩm mãi một câu, “A… Lại bị giữ lại chép phạt… Chắc Tiểu Thán đã tự quay về rồi…”
Anh đang lẩm bẩm, ánh mắt của anh Giác liếc nhìn khắp con hẻm. Cái liếc nhìn này gần như khiến máu trong cơ thể Phong Bất Giác chảy ngược.
Anh nhìn thấy… Đồng bọn của mình Vương Thán Chi, tay cầm một ống sắt, đập vào đầu một người trưởng thành.
Người trưởng thành đó nằm ngửa trên mặt đất, chân phải co giật, co quắp… Nhưng gã ta không phát ra bất cứ âm thanh nào, có lẽ… Đã không thể phát ra âm thanh nữa.
Trong con hẻm, còn có ba người lớn khác, người nào người nấy mặt mày máu me, nằm trên mặt đất không thể cử động được. Tay chân của họ đều bị bẻ cong rất kỳ dị, rõ ràng đã gãy…
“Nè! Nè!” Phong Bất Giác vừa hét, vừa chạy về phía trước.
Tiểu Thán nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh Giác.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cảnh đó, Phong Bất Giác vẫn chưa thể quên được… Đó là biểu cảm mà trước giờ anh chưa từng thấy trên khuôn mặt của Vương Thán Chi.
Khuôn mặt đó điềm tĩnh, ảm đạm, như thể nhìn thấu mọi sự trên đời, trải qua nhiều thăng trầm, đây vốn không phải là biểu cảm mà một thiếu niên nên có.
Máu rỉ ra trên má cậu ta vẫn chưa khô, nhưng cậu ta không hề quan tâm… Và hết lần này đến lần khác đập vũ khí sắt lên đầu người đã không còn năng lực một cách không thương tiếc.
Phong bất Giác nhìn thấy rất rõ, trong con mắt của Vương Thán Chi lúc đó… Lóe lên một ánh sáng kỳ lạ màu đỏ…
“Không ngờ lại bị cậu ép tới mức phải dùng chiêu này…” Thất Sát đi về phía Tiểu Thán, “Đây là quân át chủ bài để chuẩn bị cho Trận Chiến Bươm bướm đấy…” Anh ta thở dài, “Đáng khen đấy. Nhưng… Tôi vẫn phải nói một câu… Về mặt chiến đấu, tôi tự nhận sẽ không thua bất cứ ai, cho nên… Xin lỗi nha!”
Anh ta giơ cánh tay lên, vung một cú đấm về phía Tiểu Thán trên mặt đất
Nhưng… Cú đấm này, cũng đánh vào không khí.
“Hả?” Thất Sát ngẩn người ra, “Vẫn cử động được sao…” Anh ta ngẩng đầu, tìm kiếm vị trí của đối thủ, “Hoặc là nên nói… Cậu vẫn chưa từ bỏ sao?”
“Ha ha…” Cười khẩy, nụ cười khẩy khinh bỉ, “Về mặt chiến đấu tự nhận không thua bất cứ ai?” Giọng Tiểu Thán đã thay đổi, trở nên điên rồ hơn, “Chỉ dựa vào anh sao?”