Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 394: Một phút
Cùng lúc đó, trên cánh đồng hoang, có hai bóng người đang đang trôi lơ lửng.
Dĩ nhiên các game thủ không nhìn thấy sinh vật ở chiều không gian cao trên trời, ống kính của hệ thống cũng không bắt đến chỗ đó.
“Cậu có thể giải thích một chút về tình huống trước mắt không, cậu trọng tài.” War liếc xuống nhìn hai người phía dưới
Simon đang trôi lơ lửng bên cạnh không trả lời, chỉ chuyển tầm mắt về phía War.
“Sao… Ánh mắt đó… Lẽ nào muốn ra tay với tôi?” Thần sắc War khẽ thay đổi.
“Cậu muốn tôi giải thích cái gì?” Simon mở miệng nói, khiến War thở phào nhẹ nhõm.
War nói, “Đương nhiên là sự thay đổi xảy ra trên người Vương Thán Chi lúc này.”
Simon vẫn lạnh lùng nói, “Ai biết được… Một loại ‘giam cầm’ nào đó bị đột phá thôi…”
“Có thể bình chân như vại ném cho tôi một câu vô nghĩa vậy sao… Hừm… Được thôi, tôi cũng chẳng cần biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên người cậu ta, chúng ta gặp gì nói đó…” War tiếp lời, “Căn cứ vào quy tắc của ván cược, đời sau của Vương gia và Cố gia không thể trở thành đối tượng đặt cược được, cũng chỉ là – “Người ngoài cuộc.” Nhưng Thất Sát, anh ta…”
“Nhìn thấy quân cờ của mình sắp bị một người ngoài cuộc tiêu diệt, chẳng lẽ lại tìm trọng tài để tố cáo sao?” Simon ngắt lời.
“Nếu cậu không chấp nhận…” War nói, “Tôi cũng có thể làm giúp.”
“Ha…” Simon mỉm cười, anh ta rất ít khi cười, vì thế… Đây không phải là một dấu hiệu tốt, “Từ khi mở ván cược này đến nay, tôi đã xử lý rất nhiều vụ linh tinh với danh nghĩa của trọng tài, từ Dynames Gundam đến ác quỷ ở ngã tư đều có cả.” Anh ta ngừng lại một chút, “Cậu muốn trở thành vật hy sinh đầu tiên dưới trướng của “Quốc hội”?”
War im lặng vài giây, dường như đang cân nhắc điều gì đó, rồi mới nói: “Hãy chú ý đến lời nói hành vi của cậu, ác quỷ, tôi không phải thuộc hạ của cậu.” Giọng nói của anh ta đột nhiên kèm theo âm luật kỳ lạ, hình như trong vỏ bọc hình người, có một thứ gì đó khác đang nói chuyện, “Tôi, là nguồn gốc của bản tính hiếu chiến của cậu… Cậu có mạnh hơn nữa, cũng không thể giết chết một ‘Kỵ sĩ’.”
“Cậu biết đến tận bây giờ tôi đã giết chết bao nhiêu người tự xưng là ‘Không thể giết chết’ hay không?” Simon bình tĩnh trả lời.
“Dĩ nhiên tôi biết… Cậu là dấu ấn chặn lại sự ‘vĩnh hằng’, là máy nghiền nát sinh mệnh.” War đáp, “Nhưng tôi vẫn kiên trì với quan điểm của mình.”
“Cậu có thể giữ quan điểm của mình.” Simon nói, “Chỉ cần đừng đi quá giới hạn…”
War trầm giọng nói, “Ý của cậu là… Để tôi thấy ‘người ngoài cuộc’ này loại bỏ Thất Sát sao?”
Simon thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhìn xuống dưới: “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc*.”
(*) Ý của Simon muốn nói: Trận này Thất Sát thua chưa chắc đã là chuyện xấu.
“Ồ?” War hơi ngơ ngác, “Lẽ nào sẽ có gì đó trong trận chung kết sao…”
“Lợi ích và rủi ro là tỷ lệ thuận.” Simon lại ngắt lời đối phương, “Trận chiến tranh bá đỉnh cao… Đâu có đơn giản như cậu nghĩ.”
…
“Lạ thật… Cái vẻ mặt không coi ai ra gì và cực kỳ hiếu chiến kia là sao?” Thất Sát nhìn Tiểu Thán đang ở cách đó vài mét, trong lòng nhủ thầm, “Hình như anh Uông không phải loại người này…”
“Chảy máu bên trong rồi sao…” Tiểu Thán đang lẩm bẩm một mình, “Giá trị Hp giảm xuống 29% trong chớp mắt…” Cậu ta đứng thẳng lên, nhặt dao găm quân đội, lạnh lùng nói, “Tôi sẽ giải quyết anh trong vòng một phút.”
“Ồ? Ha…” Thất Sát nghe xong câu này liền bật cười, trả lời, “Thật không biết sự tự tin của cậu từ đâu ra nữa… Nếu như cậu có thể làm được, vậy thì thử xem.”
Tiểu Thán không nói nhiều, cậu ta giẫm một bước, đột nhiên nhảy lên, và vẽ một đường parabol trên không trung, tấn công về phía đối thủ.
“Tốc độ của mình chậm hơn cậu ta một chút, nhưng sức mạnh thì mạnh hơn cậu ta nhiều.” Thất Sát ngầm đoán tình hình trước mắt, “Dựa vào hồn ý, mình có thể tăng tốc độ và uy lực của cú đấm lên gấp ba lần bình thường… Ngoài những điều kiện khó khăn này, kinh nghiệm và khả năng chiến đấu của mình dày dặn và phong phú hơn cậu ta…” Anh ta hạ quyết định, “Không thể có biến số gì được… Cậu ta đang chỉ đang giễu võ giương oai!”
Thất Sát nhìn Tiểu Thán đang nhảy về phía mình, thì thầm nói, “Hừm… Nhảy về phía trước tấn công thông thường, có khác gì rung cây dọa khỉ!” Anh ta vung nắm đấm về phía trước, không hề thương tiếc.
Lúc này, Tiểu Thán từ từ hạ thấp trọng tâm, đột nhiên thay đổi hướng chạy, chạy về phía chéo lên trên.
Thất Sát hừ lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng làm vậy là tôi không đánh được cậu sao?” Anh ta đột ngột thay đổi hướng đấm, đấm thẳng chuyển thành đấm móc, một đòn vung ra, tuy cú đấm không chạm vào Tiểu Thán, nhưng khí lực thì bùng nổ như một quả pháo vô hình.
Nhưng, khí lực đâm vào… Lại là một ảo ảnh.
Khoảnh khắc đó, chỉ thấy thân ảnh giữa không trung từ một biến thành hai, ảo ảnh tấn công lên trên còn người thật thì tấn công theo hướng ngược lại xuống phía dưới. Tiểu Thán liên tiếp thi triển kỹ năng ba lần trong vòng hai giây, dùng tổ hợp phân thân và thần quyết, tạo ra đòn giết người cực kỳ có tính uy hiếp.
Ánh sáng lóe lên, dao găm quân sự vung ra.
Phản ứng của Thất Sát nhanh tới mức kinh hồn, anh ta trực tiếp dùng cánh tay phải ngăn chặn, đón vết đâm của dao găm quân sự vào cổ mình.
“Bùng” một tiếng… Ngọn lửa xuất hiện.
Tiếp đó, có tiếng gãy xương truyền đến…
“Sao… Có thể…” Nắm đấm thép của Thất Sát chưa bị hỏng, nhưng sức mạnh chém lên dây đai đã làm cánh tay của anh ta bị đánh gãy.
“Luồng sức mạnh này là gì vậy…” Thất Sát ngạc nhiên nghi ngờ, trong lòng nghĩ thầm, “Gân cốt của cậu ta chắc chắn đã bị gãy thành mấy khúc, sức mạnh tấn công thường không thể mạnh hơn vừa rồi được… Cái này… Chắc chắn là kỹ năng! Là kỹ năng thì phải có tiêu hao, có thời gian CD, đòn đánh mạnh như vậy không thể liên tục tấn công được…!”
Bùng bùng…
Chỉ thấy hai tay Tiểu Thán di chuyển, tiếp tục thế tấn công. Hai lưỡi kiếm sắc bén được xếp so le, tạo ra nhiều tầng ảo ảnh, nhiều tầng ánh sáng. Thủ pháp của cậu ta hiện giờ, kỳ diệu tới khó tin, những mũi dao luân phiên đan xen, giống như có hai thích khách. Một kẻ tay cầm dao găm quân đội, kẻ còn lại thì cầm vuốt sắc, chia nhau tấn công từ hai bên.
Thất Sát sợ hãi tái mét mặt mày, cũng chẳng quan tâm cánh tay phải của mình đã gãy, chỉ đành kìm nén nỗi đau, đồng thời tung ra hai cú đấm, vừa ngăn chặn vừa rút lui…
Trong lúc hai bên va chạm vũ khí, từng đợt đấu khí lờ mờ hiện ra.
Chỉ đấu hơn mười giây, Thất Sát đã rơi vào nguy hiểm, trong lòng anh ta cực kỳ kinh sợ: “Rốt cuộc đây là cái gì! Không phải là kỹ năng chiến đấu nữa rồi… Lẽ nào là Song thủ hỗ bác* trong truyền thuyết? Hơn nữa sức mạnh lại có thể tăng mạnh mà kéo dài không giảm?”
(*) Song Thủ Hỗ Bác là võ công đặc biệt do Chu Bá Thông tự nghĩ ra, xuất hiện trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu và Thần Điêu Hiệp Lữ.
Bên phía Tiểu Thán, gương mặt thẫn thờ, như thể mình làm một chuyện rất dễ dàng, rất đơn giản… Cậu ta thấy đối phương dần chống đỡ hết nổi, người nghiêng về phía trước, cướp trước nửa bước, tay trái xoay tròn lưỡi kiếm, tay phải chém ngang, hợp nhất với chiêu thức, một đòn tất sát.
Đánh đến mức này, Thất Sát cũng tung ra một luồng sức mạnh dữ dội, anh ta dứt khoát từ bỏ phòng thủ, vặn người nhảy lên trên, phi lên thân ảnh mạnh mẽ như gió cuốn. Hai cú đấm của anh ta thuận thế tung ra, tiêu hao toàn bộ thể năng, đồng thời dùng hai tay sử dụng sát chiêu [Bạo ảnh lược đào ba].
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Còn Tiểu Thán thì hành động vô cùng kỳ lạ… Ngả người ra sau, chân đứng trên mặt đất, hướng về phía bóng tối, dùng một phương thức tựa như diều hâu lật người, thi triển song song [Lưỡi dao bay vòng chém] và [Bố ảnh truy hồn].
Chiêu thức lay động dữ dội, ngay lập tức gió bão kinh hãi nổi lên, một sức mạnh vô hình hùng dũng, bùng nổ, như cơn bão táp điên cuồng, trên các tảng đá xung quanh đã xuất hiện các vết nứt.
Vài giây sau, lớp bụi mù lắng xuống, tiếng đấu đá dần lắng xuống… Chỉ nghe thấy tiếng máu nhỏ giọt, rơi trên mỏm đá.
Chỉ thấy, Thất Sát quỳ một gối trên đất, cả người đầy máu. Anh ta nghiến chặt răng, định đứng dậy, không ngờ… Đúng lúc anh ta dốc hết sức thì vết thương ở rất nhiều chỗ trên cơ thể cùng lúc bùng phát, miệng phun ra lớp sương máu dày đặc. Từ trên cao nhìn xuống, giống như một bông hoa màu máu nổi bật giữa cánh đồng hoang.
Nỗi đau mãnh liệt trào dâng, ập tới trong lồng ngực Thất Sát, chẳng mấy chốc, anh ta mất đi chút sức lực cuối cùng.
Tinh thần, hơi thở, thần trí đều biến mất… Thắng thua đã rõ.
Lúc này, Tiểu Thán đứng trước mặt đối thủ, khi máu của Thất Sát bắn lên mặt cậu ta, biểu cảm của cậu ta không thay đổi chút nào. Từ khi cậu ta giác ngộ cho đến bây giờ, ngoài việc mất đi giá trị Hp do chảy máu bên trong, thì cậu ta không chịu bất cứ sát thương nào do đối thủ gây ra.
Khi cậu ta chiến đấu với Thất Sát, mỗi đòn tấn công của cậu ta đều nhanh hơn, mạnh hơn, chuẩn hơn, sức mạnh dồi dào từ hai thanh đao trong tay đã cắt đứt gân cốt của Thất Sát, còn đòn tấn công của Thất Sát… Không phải chệch hướng thì là những đòn đánh vụn vặt.
“Nhìn đi, chưa đến một phút.” Tiểu Thán rút kiếm lại, nói câu thoại cuối cùng của trận chiến này.
Thất Sát cũng biến thành ánh sáng trắng biến mất ngay khi cậu ta vừa nói dứt lời.
Lúc này, những khán giả đang theo dõi trực tiếp đều không nói lên lời.
Chỉ có một người là vẫn nhìn với ánh mắt vô hồn, lẩm bẩm trong miệng: “Có vẻ như… Đã xảy ra một chuyện rất khó giải quyết…”