Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 395: Vị khách bất ngờ
Tiểu Thán giành chiến thắng, sau khi truyền tống ra khỏi từ trong phó bản, cậu ta lập tức offline.
Dĩ nhiên Tự Vũ và Bi Linh cảm thấy biểu hiện của Tiểu Thán có chút kỳ lạ. Nhưng Phong Bất Giác – người biết rõ tình huống – thì nói với thái độ kiên định, không nghi ngờ gì: “Chuyện này tôi đã có tính toán, bây giờ tôi offline xử lý, ngày mai tôi sẽ giải thích tường tận với mọi người.”
Sau đó, anh Giác liền trở lại không gian đăng nhập, chọn “Offline và đánh thức.”
Dĩ nhiên, chuyện đã xảy ra như vậy, Bi Linh và Tự Vũ cũng không có tâm trạng để chơi tiếp, hai người cũng lần lượt offline nghỉ ngơi.
Hai phút sau, ờ nhà của Phong Bất Giác trong thế giới thực.
Cửa khoang game đã được mở ra, anh Giác ngồi dậy từ bên trong.
Anh gãi mái tóc rối bù trên đầu, trèo ra khỏi khoang game, “Hừm… Nên gọi điện không…” Anh do dự một giây, “Không… Cứ đến thẳng nhà cậu ta một lần, vẫn là gặp mặt cậu ta nói chuyện thì hơn.”
Anh Giác tự lẩm bẩm hai câu, rồi chuẩn bị đi thay quần áo.
“Cậu không được đến chỗ đó.” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Ngay lúc này, phản ứng đầu tiên của Phong Bất Giác là… Có trộm vào nhà.
Lúc này, đèn trong nhà đã tắt hết, chỉ có một vài thiết bị trong khoang game đang phát sáng. Phong Bất Giác không nhìn thấy vị trí của đối phương, nhưng đây là nhà của anh, chỉ dựa vào thính giác, anh cũng có thể biết được đối phương đang ngồi trên sofa.
Phong Bất Giác không do dự, mà lập tức lao ra nhanh như tên bắn, hạ thấp thân mình và xông vào phòng bếp.
“Hi hi hi… Tôi không nghĩ cầm dao là ý tưởng hay đâu.” Người ngồi trên sofa phát ra tiếng cười vô cùng nham hiểm.
Phong Bất Giác nghe thấy tiếng cười gian xảo, thì thân hình lập tức trở nên cứng đờ, đầu óc anh xoay chuyển nhanh chóng, gần như trong một giây anh đã nhớ ra mình đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó.
“Anh là…” Anh Giác quay đầu lại, “GM của game?”
Tách!
Woody búng tay, đèn trong phòng khách bỗng sáng lên như vậy.
“Hi hi… Tôi chưa bao giờ thừa nhận mình là GM gì đó.” Woody cười nói, “Đó là suy đoán của cậu mà thôi, và điều đó sai.”
Phong Bất Giác nhìn người đàn ông bốn mắt mặc vest đi giày da, sau đó nói: “Sao anh vào được đây? Anh muốn làm gì?”
“Ha ha… Thú vị đấy…” Woody mỉm cười, “Cậu không hỏi sao tôi biết địa chỉ nhà cậu, mà trực tiếp hỏi tôi vào đây như thế nào, chứng tỏ cậu đã có suy đoán về cách mà tôi có được thông tin của cậu.”
“Hừm… Tôi chưa bao giờ mong chờ việc “tôn trọng quyền riêng tư” mà mấy công ty game đó hứa hẹn.” Phong Bất Giác nói, “Ngay cả khi thông tin sau khi kết nối thần kinh là do máy tính quang khống chế, nhưng thông tin cá nhân mà tôi điền trên diễn đàn luôn do công ty Mộng các anh backup phải không…”
“Đúng vậy, he he… Tôi biết, cậu không tin tưởng bất cứ nền tảng thứ ba nào cả, bao gồm các trang mạng giao dịch, công ty chuyển phát, chuỗi khách sạn, bộ phận viễn thông thậm chí là cơ quan chính phủ…” Woody nói tiếp, “Nhưng xin cậu hãy tin tưởng, công ty Mộng tuyệt đối tôn trọng sự riêng tư của game thủ, thông tin của cậu sẽ không bao giờ bị rò rỉ ra ngoài đâu.”
“Ủa? Vậy tôi lại muốn hỏi, làm thế nào mà anh tìm thấy nhà tôi vậy?” Lúc Phong Bất Giác nói câu này, anh đã đi đến bên sofa.
“Đáp án nằm trong đầu cậu.” Woody đẩy gọng kính, “Cậu nghĩ xem, lần trước tôi đã nói gì với cậu.”
…
“Những hình ảnh, âm thanh… Tồn tại trong trí nhớ, không cần anh nói với tôi, tôi đã tiêu hóa xong từ một phút trước đó rồi.”
…
Trong đầu Phong Bất Giác lóe lên một câu như vậy, anh cười khẩy: “Hừm… Cố làm ra vẻ bí ẩn, anh muốn nói, bản thân anh có thể đọc được ký ức của người khác sao?”
“Cậu không tin à?” Woody nói, “Nếu như tôi không thể, vậy xin hỏi… Làm thế nào mà tôi biết được chuyện ‘Mười năm trước, Vương Thán Chi từng giết người’.”
Nét mặt Phong Bất Giác đột ngột thay đổi, có vô số giả thiết vụt qua trong đầu của anh.
“Tư duy của cậu rất nhanh nhạy, nhưng vẫn không thoát khỏi những quy tắc thông thường.” Woody nói, “Nếu như cậu có thể chấp nhận sự tồn tại của sức mạnh siêu nhiên, thì cuộc nói chuyện của chúng ta có thể tiến hành thuận lợi hơn.” Anh ta nghiêng đầu, rồi bật cười, “Nếu như vậy… Thì câu hỏi ‘Tên bốn mắt này bật đèn như thế nào’, cũng có thể tạm thời xóa khỏi suy nghĩ của cậu.”
“Tôi hiểu rồi… Khoang game của công ty các anh, có thể đánh cắp toàn bộ thông tin ký ức của game thủ.” Phong Bất Giác vẫn đang suy đoán bằng cách sử dụng các tiêu chuẩn thông thường.
“Hi hi… Vẫn chưa từ bỏ việc giải thích bằng khoa học à?” Woody quay đầu lại, “Vậy… Arthas qua đây nói chuyện thì sao.”
“Cái tên ngốc nghếch do thanh niên ngốc nghếch đặt tên, cũng chỉ có cái công ty ngốc nghếch như ông mới sử dụng thôi.” Arthas từ góc phòng đi đến, đúng là nó đang nói chuyện… Hơn nữa giọng nói phát ra lại là giọng nữ tính trẻ trung.
“A…” Tư duy của Phong Bất Giác tạm thời gián đoạn hai giây, anh lại nhìn sang Woody, “Nói bằng bụng à…”
“Tôi đâu thể khiến cổ họng trở nên the thé như vậy.” Woody nói.
Arthas nhảy lên sofa, trèo lên chỗ dựa lưng nằm dài, “Tôi biết, tiếp theo cậu sẽ đoán rằng… Trên người tôi giấu micro gì gì đó…” Nó ngừng lại một lát, “Nhưng, nếu như cậu dám thừa cơ sờ soạn linh tinh những chỗ ngoài cái đầu của tôi, thì tôi sẽ xé cậu thành từng mảnh.”
“Mày là mèo đực! Mèo đực mà!” Phong Bất Giác thực sự phát khùng, “Không đúng… Chuyện này không đúng, hừ… Chắc chắn là chương trình trêu chọc người khác của đài truyền hình… Trên người con mèo hoặc ở vòng cổ có giấu…”
Phập!
Ngón tay của Woody khẽ đung đưa trong không trung, ngay sau đó, một chân của Phong Bất Giác bị một nhát chém gãy hoàn toàn ở phần bắp đùi.
Một tiếng bụp… Cái chân bị cắt cụt của anh Giác rơi xuống đất, còn bản thân anh, mặt mày méo xệch ngẩn ngơ mất hai giây, sau đó anh mất thăng bằng, ngã xuống đất.
“Yên tâm, đây gọi là cắt qua vĩ độ, cậu thấy đấy, cậu không hề chảy máu, cũng không cảm thấy đau.” Woody cười nói, “Hi hi… Vậy… Cậu giải thích thế nào về chuyện này? Ma thuật? Thôi miên? Hay là cậu không cẩn thận nên uống quá nhiều mai thúy (ma túy)?”
Phong Bất Giác ngẩng đầu, nhìn “cái chân gãy” của mình. Anh đã nhìn thấy mặt cắt ngang hoàn chỉnh, tủy xương, xương cốt, mạch máu, cơ bắp, phần mỡ, phần da… Những thứ đó vẫn đang hoạt động, cũng không có máu chảy ra từ mặt cắt ngang, nửa bắp đùi trên người anh, nhìn có vẻ cũng giống như vậy.
“Cậu muốn nghiên cứu thêm một lúc? Hay là để tôi lập tức nối lại cái cái chân giúp cậu?” Woody hỏi.
“Nối lại đi…” Phong Bất Giác lấy lại bình tĩnh.
Woody búng tay, cái chân gãy của anh Giác tự động bay lên, nối lại với cơ thể của chủ nhân, ngay cả chiếc quần ngủ bị cắt rời cũng khôi phục lại như cũ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Ngồi xuống đi.” Woody làm động tác mời.
Phong Bất Giác nheo mắt, nhìn chằm chằm Woody, rồi chậm rãi bước sang phía đối diện với đối phương và ngồi xuống, “Cho nên… Ma cà rồng, Zombie, Hồn ma, Phật Tổ Như Lai… Những thứ đó đều có thật?”
“Tại sao bốn thứ mà cậu liệt kê có một cảm giác bất đồng vậy…” Arthas chế giễu.
“Một số thứ là thật…” Woody trả lời, “Còn một số… Hi hi… Là chính loài người các cậu tự tạo ra thôi.”
“Ồ…” Phong Bất Giác hơi loạn óc, “Vậy cái gì… Tôi nhớ anh nói… Anh đến từ địa ngục phải không?”
“Đúng.” Woody trả lời.
“Còn nói…” Phong Bất Giác cố gắng nhớ lại từng câu của đối phương khi gặp anh lần trước, “Anh đến từ nơi nào, tôi sẽ đi về hướng đó.”
“Sao? Lẽ nào cậu nghĩ rằng cậu có thể lên thiên đường sau khi chết?” Woody nói.
“Không phải vậy.” Phong Bất Giác đáp, “Chỉ là… Tôi muốn xác nhận, thời gian tôi đến nơi đó, chắc không phải sắp rồi đấy chứ?”
“Cậu lo lắng về cái bóng đen trong đầu mình phải không?” Woody cười nói, “He he… Vẫn chưa nhận ra sao? Khi tôi và cậu cùng ở trong một căn phòng, cậu đã rất sợ hãi.”
Phong Bất Giác nghe xong, sắc mặt thay đổi đột ngột. Anh chợt có một ý tưởng, một suy đoán đáng sợ. Anh ngẩng đầu nhìn Woody, trầm giọng hỏi: “Là anh… Anh đã làm gì với bộ não của tôi?”
“À… Chắc không đó… He he…” Woody lẩm bẩm với giọng mập mờ, “Được rồi, tôi biết cậu có rất nhiều điều muốn hỏi.” Anh ta ngừng một giây, “Nhưng chưa chắc tôi sẽ trả lời, he he…” Rồi lại cười nham hiểm, “Hay là chúng ta nói về chuyện cấp bách nhất hiện giờ đi ha.” Anh ta nhấn mạnh từng chữ một: “Vương Thán Chi.”