Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 396: Sứ mệnh
“Chắc không phải anh định nói với tôi rằng Tiểu Thán vốn dĩ là yêu quái đấy chứ?” Phong Bất Giác hỏi
“Hi hi hi… Khá lắm, từ sau khi tiếp nhận thiết lập siêu nhiên, suy nghĩ của cậu trở nên phóng khoáng hơn đó.” Woody cười nói “Nhưng mà cậu đoán sai mất rồi.”
“Vậy thì là gì? Là triệu chứng rối loạn đa nhân cách sao?” Phong Bất Giác tiếp lời
“Không, không… “Woody trả lời:” Nói đúng ra đó là một cơ chế tự bảo vệ của linh hồn; một sức mạnh mà… Hiện giờ cậu ta chưa thể kiểm soát hoàn toàn.”
“Ồ… Vậy anh nói xem cơ chế này có gây mất trí nhớ hay không?” Phong Bất Giác hỏi
“Đương nhiên là không rồi.” Woody trả lời.
“Uhm… Vậy thì lạ quá.” Phong Bất Giác trầm ngâm nói: “Tôi nhớ… Ngày hôm sau sau khi sự việc xảy ra, người nhà Tiểu Thán xin cho cậu ta nghỉ phép 1 tuần, đồng thời đưa cậu ta đi khỏi thành phố S. Ngay khi tôi nghĩ bọn họ chuẩn bị lén lút xuất cảnh vĩnh viễn… Thì 1 tuần sau, Tiểu Thán lại lên lớp giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Phong Bất Giác nói đến đây thì ngừng lại một lát, “Sau đó tôi có thăm dò cậu ta vài lần… Rõ ràng cậu ta đã quên sạch mọi chuyện xảy ra ở trong con hẻm đó. Tôi cũng đi tìm bố mẹ cậu ta để nói chuyện, họ chỉ nói rằng… Tiểu Thán đã quên chuyện này rồi, đừng nên nhắc lại nữa.”
“Hì hì… Bọn họ nói không sai, tại vì đoạn ký ức đó của Vương Thán Chi, đúng là đã bị người khác xóa đi rồi.” Woody trả lời
“Hả? Phong Bất Giác ngẩn người ra, suy đoán, “Cho nên… Cậu ta bị đưa ra nước ngoài để tẩy não sao?”
“Làm gì có chuyện đó.” Woody nói, “Chỉ là bố mẹ Vương Thán Chi không yên tâm về tình trạng của cậu ấy nên đưa cậu ta đi Dubai một chuyến, nhờ ông nội cậu ta xử lý giùm thôi.”
“Ông nội cậu ta là ma pháp sư?” Phong Bất Giác hỏi.
“Ha ha ha…” Woody dường như bị chọc đúng điểm liền cười lớn tiếng, “Ha ha ha… Đã từng là… Ha ha ha ha…” Woody càng cười càng vui vẻ, còn vỗ đùi đen đét.
“Haizz… Người nào người nấy đều xưng là thiên tài, nhưng lúc bình thường thì cư xử giống như tên ngốc…” Arthas ngồi trên ghế sofa nhìn cấp trên của mình mà thở dài.
“A… Xin lỗi… Hi hi hi…” Một lúc lâu sau Woody mới ngừng cười mà nói, “Nghĩ đến một chuyện rất thú vị.”
“Để tôi tổng kết lại…” Phong Bất Giác nói, “Thằng bạn chơi với tôi từ nhỏ đến lớn, một kẻ đẹp trai công việc đàng hoàng… Trong cơ thể cậu ta vốn đã tiềm ẩn sức mạnh siêu nhiên đáng kinh ngạc, và gia đình cậu ta biết rõ điều này… Đồng thời cũng không coi đó là chuyện gì to tát. Bởi vì bắt đầu từ thời ông nội cậu ta thì đây là chuyện hết sức bình thường.”
Phong Bất Giác hít một hơi thật sâu rồi nói, “Được rồi… Tôi nghĩ… Những thắc mắc bao năm qua của tôi đã được gỡ bỏ.”
“Hi hi hi…” Woody tiếp lời, “Cậu đang nhắc đến việc che đậy vụ án giết người sao?” Anh ta nhún nhún vai, “Chuyện đó là tôi phụ trách che đậy, dĩ nhiên sẽ không lộ manh mối.”
“Là anh làm?” Phong Bất Giác phỏng đoán chuyện năm đó trong vài giây, “Chẳng trách báo chí truyền thông đều không nhắc đến… Tôi đã nói mà, bốn mạng người, làm sao có thể…”
“Hi hi… Không phải tôi, lẽ nào là cậu?” Woody cười nói, “Còn nữa… Cậu chắc chắn lúc đó chỉ có bốn người chết thôi sao?”
Vừa dứt lời, Phong Bất Giác liền cảm thấy rùng mình, ánh mắt có chút thay đổi, “Anh đem người đó…”
“Đúng, tôi đã xử lý tất cả nhân chứng.” Woody nói, “Vụ án này là bốn tên côn đồ đánh nhau bằng vũ khí, làm chết một người qua đường, vụ án khép lại với năm người chết.”
“Không lẽ cảnh sát cũng nằm trong vòng kiểm soát của anh…” Phong Bất Giác nói, “Hơn nữa… Người nhà nạn nhân sao có thể chấp nhận kết quả này?”
“Tôi là ma quỷ mà… Tôi có cách giải quyết.” Woody nói, “Hi hi… Dù sao thì cũng có kết quả hơn… So với những gì cậu làm.”
“Hừ…” Phong Bất Giá hừ lạnh một tiếng, không thèm nói gì thêm. Bởi vì… Năm đó anh cũng làm những việc giống như vậy.
Hôm đó, trong con hẻm, sự xuất hiện của anh Giác đã giúp Tiểu Thán lấy lại lý trí, nhưng ngay sau đó lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Kết quả, cả một mớ hỗn độn, coi như đẩy hết cho Phong Bất Giác.
Anh Giác bình tĩnh quan sát tình hình trước mắt, sau đó đi dò mạch của bốn tên côn đồ… Sau khi xác nhận cả bốn người đều đã tử vong, anh quả quyết bỏ mặc người chết ở đó, đi đến bên cậu bé mập đang ngồi xổm ở góc hẻm, bắt đầu hỏi han tình hình lúc nãy.
Nhờ sự trợ giúp của một tràng dọa nạt cộng thêm những cái tát liên hoàn, anh Giác cũng nghe được đầu đuôi câu chuyện từ miệng của nhân chứng đã bị hù dọa đến ngu người.
Sau đó, anh Giác phải đối diện với một lựa chọn hết sức quan trọng….
Báo cảnh sát chắc chắn là sự lựa chọn “đúng đắn.” Cảnh sát có trách nhiệm giải quyết những vấn đề này và những việc sau đó sẽ không liên quan đến anh. Giống như vô số thám tử đã nói “Công việc của chúng tôi là tìm ra sự thật, chúng tôi không có quyền quyết định sự sống hay cái chết của người khác.”
Nhưng… Phong Bất Giác đã đưa ra lựa chọn khác… Anh ta đã dọa nạt nhân chứng.
Sử dụng tài năng lý luận của bản thân, anh nhanh chóng nói ra tên trường, lớp, thậm chí cả nơi ở của nhân chứng… Và dùng giọng điệu lạnh lùng, nghiêm túc mà khủng bố tinh thần, đe dọa tính mạng hắn.
“Mày cũng ghét bọn chúng phải không? Cũng mong chúng nó chết quách đi phải không? Mày nghĩ lời mày nói sẽ có người tin sao? Nếu như tao và bạn của tao cùng làm chứng nói người là do mày giết, có khi còn đáng tin hơn?” Dọa nạt xong thì quay ra dụ dỗ. Chỉ có như vậy mới khiến cho đối phương làm theo những gì mình nói, chỉ có như vậy mới khiến cho đối phương cảm thấy – Làm theo lời người trước mặt là lối thoát duy nhất.
Rất nhanh, Phong Bất Giác đã ép buộc đối phương ghi khẩu cung “Bốn tên côn đồ nội chiến bằng vũ khí.” Sau khi xác nhận chắc chắn nhân chứng không dám đi báo cảnh sát mới cho thả cho về.
Sau đó, anh liền thu dọn hiện trường, xóa sạch chứng cứ… Anh lau sạch dấu bàn tay máu trên thanh sắt, rồi in vân tay của mấy tên côn đồ đã chết. Anh cởi áo của tên côn đồ mặc áo da để lau những chỗ dễ lưu lại dấu vân tay như cổ áo, măng-sét, vạt áo, lại in lên dấu vân tay của mấy tên đã chết kia, rồi vứt sang một bên. Anh cẩn thận làm mờ đi dấu chân của anh và Tiểu Thán, cùng những dấu tay trên mặt đất. Thậm chí còn phá hoại những thi thể kia thêm lần nữa… Làm cho những chỗ bị ảnh hưởng vì gãy xương thêm trầm trọng, để đánh lạc hướng phán đoán khi xét nghiệm tử thi…
Khi Phong Bất Giác chăm chú làm một việc gì đó… Thì khả năng thực hiện và lên kế hoạch của anh đều rất mạnh mẽ, cả quá trình chỉ mất có 5 phút đồng hồ…
Sau đó, anh cởi áo đồng phục trường của mình mà khoác lên người của Tiểu Thán, cõng cậu ta trên vai, một mình đeo hai ba lô, loạng choạng bước ra khỏi hẻm nhỏ.
Để tránh các camera quan sát ở gần đó, anh Giác cố tình đi vòng quanh hai con hẻm và một con phố nữa rồi mới vẫy một chiếc taxi đưa Tiểu Thán về nhà
Đường về nhà Tiểu Thán không dài, áo đồng phục trường của Phong Bất Giác cũng đã che hết vết máu và vết bẩn trên người Tiểu Thán nên người lái xe chẳng mảy may nghi ngờ.
Chưa tới mười phút, cả hai đã về đến nhà của Tiểu Thán. Nhà cậu ta nằm trong khu cao cấp với sân và cổng riêng biệt. Trước đây Phong Bất Giác từng đến vài lần, anh dùng bộ đàm để gọi bố mẹ Tiểu Thán xuống, một là để họ trả tiền xe (Lúc đó tiền tiêu vặt của Anh Giác rất ít ỏi), hai là để họ giúp đưa người vào trong nhà…
“Tất cả những việc cậu làm ở một mức độ nào đó đúng là gây nhiễu loạn công việc điều tra của cảnh sát, nhưng nhiêu đó không thể nào đủ.” Woody nói, “Điều này chắc chắn cậu cũng hiểu rất rõ.”
“Đúng vậy… Cho dù lúc đi ra khỏi con hẻm tôi đã cố tình tránh các camera quan sát, nhưng tôi cũng không thể bảo đảm rằng lúc bọn họ đi vào có bị camera quay phải không…” Phong Bất Giác nói, “Nói cho cùng năm đó tôi cũng chỉ là học sinh trung học cơ sở, dù cho có sắp xếp vài tên lẻn vào đồn cảnh sát địa phương để xóa các tài liệu đoạn phim của vụ án thì cũng khó mà thực hiện.” Anh dang hai tay ra, “Tất nhiên… Điều khiến tôi không yên tâm nhất chính là nhân chứng kia… Việc cậu ta nói ra sự thật chỉ là vấn đề thời gian.”
“Cho nên… Nói cho cùng, những việc anh làm chỉ làm kéo dài tiến độ điều tra mà thôi.” Woody nói tiếp, “Hi hi… Nhưng mà, cậu cũng chỉ cần làm đến thế thôi… Bởi vì cậu biết rõ gia đình Vương Thán Chi có bối cảnh nhất định, chỉ cần có thời gian, họ có thể tác động được rất nhiều việc. Bất luận hợp pháp… Hay không hợp pháp…”
Kỳ thực lúc đó tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần… Chờ cảnh sát đến gõ cửa, đưa tôi đi hợp tác điều tra.” Phong Bất Giác nói, “Khoảng thời gian đó mỗi ngày tôi đều theo dõi tin tức, nhưng mà chẳng có chút tin tức nào liên quan… Ban đầu tôi suy đoán có thể do kết quả hòa giải của người nhà Tiểu Thán, nhưng nghĩ lại thì thấy không có khả năng… Dù sao vụ án này không hề nhỏ. Cho đến tận hôm nay… Tôi mới biết được sự thật.”
“Tôi có một thắc mắc…” Woody đẩy gọng kính, hướng ánh mắt kỳ dị về phía Phong Bất Giác, “Nếu như cậu có đủ năng lực, có thể giống như tôi làm mọi việc không để lại sơ hở… Liệu cậu có giúp bạn thoát tội bằng cách giết chết nhân chứng kia không?”
“Sao có thể thế được.” Phong Bất Giác trả lời nhanh chóng, “Tôi giúp Tiểu Thán che đậy bằng chứng vì tôi tin tưởng cậu ấy, tôi tin cậu ấy tự vệ chính đáng.” Anh nói với vẻ mặt chính trực, “Nhưng bảo tôi giết người diệt khẩu… Việc này liên quan đến một mạng người khác, nhân chứng kia tôi và cậu ta chưa từng gặp mặt, không thù không oán…”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Anh nói dối, chúng tôi có thể nhận ra.” Arthas cắt lời tán gẫu của anh Giác.
“Chậc… Anh không nói sớm.” Giọng nói của Phong Bất Giác lập tức trở nên lười biếng và tùy hứng, “Tất nhiên một khi đã quyết định làm thì phải làm cho sạch sẽ không sơ hở, diệt cỏ phải diệt tận gốc…”
“Nói hay lắm…” Woody tán thưởng, “Cậu quả đúng là loại người đó…”
“Ồ? Tôi là loại người gì?” Phong Bất Giác cười nói.
“Loại người như cậu… Coi đạo đức và pháp luật như cỏ rác, làm việc gì cũng theo quy tắc riêng của bản thân.” Woody u ám nói, “Người như cậu phải dùng luật pháp và chế độ nghiêm khắc nhất để trừng trị. Người như cậu… Một khi có được sức mạnh phá vỡ những hiểu biết thông thường thì hậu quả thật khó tưởng tượng…”
“Hừm… Hai câu sau của anh, thích hợp với đa số con người.” Phong Bất Giác nói, “Không phải ai cũng muốn làm xằng làm bậy hay sao?” Anh nghiêng nghiêng đầu, “Còn về câu đầu tiên… Anh nói thẳng ra tôi có tư tưởng chống đối xã hội không phải nhanh hơn sao?”
“Hi hi hi… Hay lắm…” Woody nói, “Cuộc trò chuyện giữa những kẻ vô lại cũng nên vào thẳng vấn đề rồi.”
“Vậy tôi hỏi thẳng anh một vài vấn đề nhé.” Phong Bất Giác nói, “Đầu tiên… Tiểu Thán sẽ không sao chứ?”
“Chuyện của cậu ta, câu không cần bận tâm.” Woody chỉ tay lên đồng hồ treo tường, “Vì cậu ta vẫn không nghe điện thoại, nên hai phút trước, Cố Tiểu Linh đã lái xe đến nhà cậu ta rồi.” Woody cười nham hiểm, “Hi hi hi… Đối với tình huống nhỏ này, cô ta có thể ứng phó được.”
“Hả?” Phong Bất Giác tiếp lời, “Không lẽ Cố Tiểu Linh cũng là…”
“Hi hi hi…Yên tâm, cô ta là con người.” Woody nói, “Và cũng không thuộc quyền quản lý của tôi”
“Ừm…” Phong Bất Giác lẩm bẩm, “Tôi nói… Trong số những người tôi quen, rốt cuộc có bao nhiêu người không phải người bình thường?”
“Không thể trả lời được.” Woody trả lời.
“Ha…” Phong Bất Giác cười nhạt, “Vậy thì nói về tôi đi.” Anh giơ tay lên, dùng ngón trỏ và ngõn giữa gõ gõ vào thái dương, “Anh đã làm gì với não của tôi?”
“Hi hi… Điều này còn phải hỏi nữa sao? Tôi đã phong ấn sự sợ hãi của cậu lại.” Woody trả lời.
“Tại sao?” Phong Bất Giác lại hỏi
“A… Tại sao ư… Hi hi hi…” Woody nhắc lại câu hỏi một lần nữa, rồi lập tức lại cười phá lên.
“Câu hỏi này anh cũng không định trả lời sao?” Phong Bất Giác nói
Woody nhún vai: “Vẫn chưa đến lúc cho cậu biết.” Có vẻ như anh ta lại nhớ ra điều gì đó, “Ờ, nhưng mà, cậu có thể yên tâm, đây không phải là bệnh nan y, tạm thời không nguy hiểm tính mạng.”
“Ha…” Phong Bất Giác cười nhạt một tiếng, trên mặt đầy vẻ không thoải mái, “Đúng là thông tin làm người ta phấn chấn.”
“Hi hi hi… Có lẽ, thông tin này có thể làm cậu vui mừng một chút…” Woody tiếp tục nói, “Cũng không phải mỗi mình cậu bị phong ấn.”
“Ồ, còn có ai nữa?” Phong Bất Giác lạnh lùng hỏi.
Woody nhếch mép, đọc ra một cái tên: “Lê Nhược Vũ”
Ánh mắt Phong Bất Giác thay đổi, sau đó im lặng vài giây rồi mới nói: “Không đúng, anh nói xạo, cô ấy có thể cảm nhận được sự sợ hãi.”
“Hi hi hi hi… Tôi không hề nói cô ta bị phong ấn “sợ hãi.”” Woody trả lời.
Phong Bất Giác tỏ vẻ căng thẳng, anh cố gắng nhớ lại những lúc tiếp xúc với Nhược Vũ, nhớ lại mỗi câu nói hành động của cô… Nhưng không tìm thấy chút dấu vết nào.
“Cậu không đoán được đâu.” Woody nói, “Ngay cả cô ta cũng không biết đến sự tồn tại của phong ấn.” Woody cười nói tiếp, “Phong ấn của Lê Nhược Vũ, ngay từ lúc cô ta vừa sinh ra đã được thiết lập rồi. Do vẫn còn là trí não của trẻ con, nên việc xử lý lại càng đơn giản. Thực hiện với não người trưởng thành, có thể sẽ xuất hiện bóng đen, nhưng phong ấn của cô ta… Thì thiết bị trị liệu của con người không cách nào soi ra được…”
Chỉ thấy Phong Bất Giác đột nhiên đứng dậy, xông lên đấm vào mặt Woody
“Hi hi hi…” Mặt Woody hơi sưng lên chút, nhưng anh ta chỉ đẩy lại gọng kính, cười hững hờ và nói, “Lần trước tôi có nói với cậu… ‘Lần sau gặp mặt, cậu sẽ rất tức giận’, cậu thấy đó…”
“Hình như ngón tay tôi bị gãy xương rồi.” Phong Bất Giác cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình.
“Nếu bầu không khí cuộc trò chuyện của chúng ta có thể trở nên lý trí và hòa hợp.” Woody nói, “Tôi có thể suy nghĩ về việc chữa lành tay giúp cậu.”
Phong Bất Giác trừng mắt nhìn anh ta và trở về chỗ cũ, ngồi xuống rồi, anh giơ tay phải lên, chỉ ngón giữa về phía đối phương.
Woody chẳng hề bận tâm, chỉ búng tay một cái, rồi giúp Phong Bất Giác chữa lành vết thương trên tay.
“Chắc chắn cậu sẽ cho rằng… Việc chúng tôi coi con người như món đồ chơi thật sự rất đáng ghét nhỉ.” Woody nói, “Nhưng cậu có từng nghĩ rằng… Mối quan hệ giữa cậu ở trong game và đám NPC, quái vật, diễn sinh giả kia là gì chưa? Những tồn tại ở chiều không gian cao hơn liệu có để ý đến cảm nhận của những sinh linh ở chiều không gian thấp hơn hay không? Cậu có quan tâm đến zombie bình thường trong trò chơi không? Cậu có từng suy nghĩ… Trước khi bị nhiễm bệnh hắn ta tên là gì, làm công việc gì, cha mẹ vợ con hắn liệu có đang chờ hắn không?”
Phong Bất Giác không có đáp lại, đúng là anh cũng đã nghĩ đến những vấn đề này, nhưng không tìm được đáp án, hoặc có thể nói, anh không muốn tìm hiểu sâu hơn nữa.
“Đây chỉ là một trong những chứng bệnh của con người thôi.” Woody nói, “Cậu cũng không cần phải quá băn khoăn, hi hi hi…”
“Anh không muốn nói cho tôi biết nguyên nhân ‘phong ấn.’…” Phong Bất Giác mở miệng nói, “Vậy ít nhất cũng nói cho tôi biết… Cảm xúc mà Lê Nhược Vũ bị phong ấn là gì chứ.”
“Là gì nhỉ…” Woody ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên nói, “Đó là một loại cảm xúc mãnh liệt phát ra từ nội tâm, là loại cảm xúc mà không nhà khoa học nào có thể giải thích được; cảm xúc đó thật thi vị mà cũng đầy ảo mộng… Nó khiến người ta khắc cốt ghi tâm, khiến người ta như phát điên… Khiến người ta bất chấp mọi thứ để tung một nắm đấm về phía đối thủ bất khả chiến bại…”
“Tình yêu… Phải không?” Phong Bất Giác ngắt lời, “Không giống như nỗi sợ hãi… Không có cách nào yêu thương người khác, sẽ không thể tự mình nhận ra…”
“Anh cố ý nói cho tôi biết điều này…” Phong Bất Giác nói tiếp.
Woody thẳng thắn trả lời, “Tất nhiên là muốn giao dịch với cậu.”
“Nội dung giao dịch?” Anh Giác hỏi.
“Cậu làm giúp tôi một việc, xong việc, tôi không những giải trừ phong ấn cho cậu, mà đồng thời cũng giải trừ luôn cho cô ta.” Woody nói.
“Nghe cứ như việc giải trừ phong ấn cho cô ấy có rất nhiều lợi ích cho tôi vậy…” Phong Bất Giác nói.
“Hi hi hi…” Đôi mắt của Woody lóe lên tia sáng, “Tùy cậu nói thế nào cũng được.”
Phong Bất Giác lại nói: “Vậy… Việc anh cần tôi giúp?”
“Mục tiêu sắp tới…”Woody nói, “Bỏ ngay thái độ ngu ngốc của cậu, [Trận chiến Bươm bướm] hãy đánh cho tử tế, sau đó bước vào vòng cuối của trận chiến đỉnh cao…”
Đúng rồi.” Phong Bất Giác nói chen vào, “Tôi cũng đang muốn hỏi anh đây… Rốt cuộc trò chơi này là…”
“Không cần tôi nói, chắc cậu cũng tự hiểu, “Khu vui chơi đáng sợ” không hẳn chỉ là trò chơi.” Woody ngắt lời, “Tất cả những việc nó có thể quyết định… Và nhân vật mà cậu đảm đương… Đều vô cùng quan trọng.” Ánh mắt Woody nghiêm trang, “Phong Bất Giác, cậu không bình thường như ba người còn lại trong Địa Ngục Tiền Tuyến… Đó là lý do tôi đặt cược vào cậu, đừng khiến tôi thất vọng.”
“Được được…” Phong Bất Giác nói, “Vậy sau khi tôi lọt vào top 50 thì sao?”
“Ngăn chặn cô ấy.” Woody nói
Không có người trả lời, vì anh Giác chưa nói dứt lời, thì Woody đã biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện…
Chỉ còn có Arthas đang nằm dài trên ghế sofa. Nó ngáp dài một cái rồi như hiểu ý nghĩ của Phong Bất Giác mà mở miệng nói: “Không, đây không phải là giấc mơ.”