Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 397: Cảm ơn
“Ừm… Cái kiểu rời đi giống như Batman này…” Phong Bất Giác lẩm bẩm.
“Anh ta chỉ dịch chuyển tức thời mà thôi.” Arthas tiếp lời.
“Nói vậy…” Phong Bất Giác di chuyển ánh mắt trên cơ thể Arthas, “Mày… Rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Về mặt sinh lý, thì tôi là một con mèo đực.” Arthas trả lời.
“Liệu có khả năng nào giống như… Trong trường hợp đặc biệt nào đó, liệu mày có biến thành một ngự tỷ với thân hình nóng bỏng, không ngại ngùng và đủ kiên nhẫn.” Phong Bất Giác hỏi dò.
“Ha ha.” Arthas trả lời bằng điệu cười lạnh lùng
Phong Bất Giác nhún vai: “Được rồi… Vậy rốt cuộc bản thể của mày là gì là gì?”
“Tôi là sinh vật năng lượng thuần túy có thể vượt qua các chiều không gian.” Arthas trả lời, “Đại loại giống như linh hồn của con người… Nhưng về cấu tạo thì không giống.”
“A… Xin hỏi tên họ của các hạ?” Phong Bất Giác hỏi.
“Cậu không cần biết.” Arthas nói, “Không phải cậu đã đặt tên cho con mèo này sao, vậy cứ gọi tên đó đi.”
“Vậy… Tao phải gọi là anh Arthas hay cô Arthas?” Phong Bất Giác hỏi.
“Không cần cụ thể đến vậy đâu.” Arthas trả lời.
Phong Bất Giác gật đầu, “Ồ… Được rồi, Arthas, mày có thể giải thích chút không, cho đến lúc này, những gì mày sắp đặt… Những chất bài tiết kèm theo tính chất cạm bẫy kia là như nào?”
“Tất nhiên đó là trò đùa ác ý rồi.” Arthas vừa liếm chân vừa trả lời.
“Ừ…” Khóe mắt của Phong Bất Giác giật giật 2 lần, “Nếu như bây giờ mọi người đều nói rõ như vậy rồi, vậy ta có một đề nghị… Sau này mày cứ trực tiếp dùng bồn cầu thì thế nào?”
“Được… Phân mèo đúng là không dễ chịu chút nào…” Arthas trả lời.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Phong Bất Giác gật đầu tán thành.
“Còn nữa, sau này việc tắm rửa hãy để tôi tự làm.” Arthas nói tiếp.
“Ừ, đối với tao mà nói thì đây đúng là tin tốt.” Phong Bất Giác cười nói.
“Tôi cũng không muốn ăn đồ ăn của mèo nữa… Nếu như cậu thích thì coi như đồ ăn vặt đi.”Arthas tiếp lời. “Tôi thấy trình độ nấu ăn của cậu cũng không tồi, từ ngày mai, mỗi bữa cũng chuẩn bị đồ ăn cho tôi đi theo tiêu chuẩn của khách đi, một ngày tôi ăn bảy bữa, lượng ăn ít nhưng nhiều bữa, cậu cứ sắp xếp theo tình hình.”
Quả nhiên, được đằng chân lân đằng đầu…
“Này! Tao là chủ à nha! Mày dùng thái độ đối với người dưới để nói chuyện với tao là sao!” Phong Bất Giác bực bội nói.
“Chúng ta không thể quay về mối quan hệ chủ nhân và thú cưng nữa rồi.” Arthas duỗi móng trước ra, nhảy phóc lên ghế sofa, uể oải lăn qua lăn lại, “Cậu phải chịu trách nhiệm về điều này.”
“Mày vốn chưa từng thực hiện nghĩa vụ của thú cưng gì đó… Bây giờ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi mà!” Phong Bất Giác nói, “Nói mau mày đột nhập vào nhà ta có mục đích gì?”
“Chủ yếu là để giám sát.” Arthas vẫy vẫy tai, hai con ngươi lóe lên một ánh sáng lạ, “Lúc cần… Còn có thể bảo vệ cậu.” Nó lại ngáp dài, “He he… Nhưng thực ra cậu cũng đáng yêu mà, bình thường trông lạnh nhạt vậy nhưng cũng rất có lòng cảm thông nha. Tôi chỉ cần tỏ vẻ dễ thương là được nhận nuôi thuận lợi.. Hừ… Sau này xuống địa ngục nếu không ai cần cậu, vậy đến làm thú cưng của tôi đi, chị đây sẽ đối đãi tốt với cậu…”
“Mày có tin tao bỏ thuốc độc vào đồ ăn của mày không…” Phong Bất Giác trừng mắt lạnh lùng nói.
Arthas giơ một chân lên, “Cậu có tin tôi dùng đệm chân đáng yêu này đánh gãy đầu gối cậu không?”
“Không tin.” Phong Bất Giác trả lời.
Vù!
Một cơn gió nhẹ quét qua…
Anh Giác quay đầu lại liếc nhìn, một dấu chân to đùng trên tường phòng khách. Sơn tường không hề tróc, cũng không nghe thấy tiếng động lớn gì, nhưng lại nhìn thấy rõ vết lõm, cảm giác giống như ấn tay nhiều lần lên đất nặn vậy.
Một tiếng phịch, anh Giác liền quỳ xuống, “Tại hạ sai rồi, xin đại vương bớt giận…”
Arthas giơ chân trước lên vuốt đầu Phong Bất Giác, “Vậy mới đúng chứ…” Rồi cô ta dừng lại một lúc, “À, vẫn còn việc này liên quan đến dự tồn tại của tôi và Woody…”
“Tại hạ nhất định giấu kín như bưng.” Phong Bất Giác vội vã nói.
“Ừm, thật thông minh.” Arthas ngáp một cái, “Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu đừng làm phiền tôi nữa… Oáp… Một ngày mèo ngủ nhiều thật đấy… Phiền phức… Meo meo…” Nó vừa nói xong mấy từ cuối thì đã nhắm mắt ngủ rồi.
…
Buổi trưa ngày 22 tháng 5,
Phong Bất Giác vừa mang cơm cho nữ vương Artha thì chuông cửa reo. Anh đi tới ấn nút trả lời thì thấy mặt Vương Chi Thán hiện trên màn hình.
“Là tôi.” Tiểu Thán nói.
“Lên đây rồi nói.” Phong Bất Giác đáp lại, đồng thời ấn công tắc mở cửa điện.
Chưa đầy hai phút sau. Tiểu Thán đã đứng trước cửa nhà Anh Giác.
Phong Bất Giác trực tiếp mở cửa, để đối phương vào trong.
“A… Anh Giác… Arthas ăn đồ ăn trên bàn kìa…” Tiểu Thán vừa bước vào cửa đã phát hiện cảnh tượng kỳ quái này…
“Ha ha… Tôi yêu quý động vật.” Phong Bất Giác cười nhạt.
“Ấy? Sao trên tường lại có vết chân mèo to thế kia?” Tiểu Thán lại hỏi.
“Ồ… Mấy hôm trước đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng muốn trang trí căn phòng, nhưng vô tình làm hỏng bức tường, cho nên tôi quả quyết mở rộng khu vực thiệt hại và làm cho nó thành ra như bây giờ.” Trong hai phút vừa qua anh đã nghĩ ra cái cớ, và anh nói ra điều đó có bài bản hẳn hoi và phù hợp với tính cách của chính mình, mà không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Ồ… ” Tiểu Thán “ồ” một tiếng.
“Nói đi…” Phong Bất Giác nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện, “Giữa giờ cơm trưa cậu đến tìm tôi, chắc không phải để ăn chực đâu nhỉ?” Anh vừa nói vừa chỉ về phía ghế sofa.
Hai người cùng ngầm hiểu, không nói lời nào mà cả hai cùng tiến đến ngồi xuống ghế.
“Ừm… Chắc anh cũng đoán ra tôi định nói gì rồi…” Tiểu Thán nói.
“À, tất nhiên.” Phong Bất Giác tiếp lời, “Sáng sớm nay… Trong đầu cậu bỗng hiện ra câu chuyện năm xưa phải không.”
“Ừm…” Tiểu Thán gật đầu.
Phong Bất Giác nói tiếp, “Chuyện đó xảy ra cũng lâu rồi, cậu không nghĩ đến chuyện đi đầu thú chứ?” Anh tiếp tục nói với giọng điệu như không có chuyện gì xảy ra, “Cá nhân tôi cho rằng… Cho dù cậu có đi tự thú thì cảnh sát cũng chỉ xử lý theo diện cậu bị tâm thần. Rõ ràng, từ rất nhiều năm trước, chân tướng của vụ án này đã bị che giấu bởi một số thế lực bất khả kháng cực đoan.”
“Anh Giác…” Tiểu Thán nói một cách nghiêm túc, “Anh nghĩ là… Tôi cứ như vậy có được không?” Cậu ta ngước mắt nhìn Phong Bất Giác, “Cho dù tôi có thể được thoát được sự trừng trị của pháp luật, nhưng… Dù sao đó cũng là bốn mạng người.” Ánh mắt cậu ta khẽ thay đổi, “Những năm gần đây, anh chưa từng sợ tôi sao? Tôi đã tay không giết người đó…”
“Câu hỏi này cậu hỏi nhầm người rồi.” Phong Bất Giác ngắt lời Tiểu Thán, “Lương tâm của tôi đã cho mèo ăn rồi.” Anh làm như vô tình mà cố ý liếc xéo Arthas, nhưng người kia hoàn toàn phớt lờ anh ta mà tiếp tục ăn cơm.
Phong Bất Giác cười cười, tiếp tục nói: “Nếu như tôi thấy sự việc có vấn đề gì không ổn thì cậu đã bị bắt từ lâu rồi… Ngay sau khi vụ án xảy ra tôi đã có thể đi báo cảnh sát.” Anh gác hai tay ra sau đầu, “Có thể tôi không được tính là người tốt, tôi cũng không nghĩ rằng có chuẩn mực nào chính xác để đánh giá một người là tốt hay xấu. Bốn tên côn đồ đó đáng chết hay không… Tôi vốn không có hứng thú đi tìm hiểu sâu thêm, vì tôi không quan tâm.
Lúc phải đối mặt với sự lựa chọn, tôi đã đưa ra quyết định để bản thân không cảm thấy hối hận. Tôi quyết dùng hết khả năng của mình giúp đỡ bạn mình, chỉ đơn giản thế thôi.
Ngay cả khi quyết định này dẫn đến hậu quả gì thì tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả xấu nhất, chẳng qua là gia đình cậu trốn ra nước ngoài còn tôi bị cảnh sát triệu tập… Ha… Nhưng dù là lời khai hay chứng cứ, tôi cũng không để lại dấu vết gì, thêm nữa lúc đó tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, cơ bản sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi.
Nhưng cậu thì khác… Căn cứ vào tình trạng tử vong, nói cậu “phòng vệ chính đáng” chắc không ai tin. Nếu như đúng là có người tin thì nhiều khả năng cậu sẽ bị đưa đến tổ chức nghiên cứu để làm vật nghiên cứu.
Nói tóm lại, sau khi cân nhắc nhiều khía cạnh khác nhau, tôi mới đưa ra quyết định của mình… ”
“Cảm ơn.” Tiểu Thán ngắt lời tự thuật của Phong Bất Giác, vì cậu biết Phong Bất Giác sẽ thao thao bất tuyệt bắt đầu tự khen mình.
“Cảm ơn gì chứ?” Phong Bất Giác hỏi.
“Không biết…” Tiểu Thán trả lời, “Bao nhiêu năm qua, tôi cũng không biết có bao nhiêu việc phải cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn của cậu ta rất chân thành, nhưng lại nhận được câu trả lời là…
“Ồ, việc này cậu cứ yên tâm.” Phong Bất Giác nói, “Trí nhớ của tôi rất tốt, tôi viết cho cậu cái danh sách nhé…”