Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 401: Phong Bất Giác vs Tự Hoài Thương
“Thế mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy…”
“Hả? Thằng cha này vừa nói gì vậy? Huênh hoang quá rồi đó!”
“Dám lôi ghế gãy ra, hắn ta định làm gì Tự Hoài Thương? Đúng là khiến người ta tăng xông quá đi mất!”
Khán giả trước màn hình đã không thể bình tĩnh được nữa, bầu không khí “Phong Bất Giác phải chết” đang lan tràn xung quanh…
“Ha ha ha… Đúng là lời nói mang phong cách của anh Phong.” Thất Sát vừa cười vừa nói.
“Ừm… Đúng là phong cách của thằng cha này.” Atobe cũng nói, “Đối thủ là ai không quan trọng… Vốn anh ta đã chẳng coi ai ra gì rồi.”
“Đây không phải là ăn nói ngông cuồng, mà là vỡ rồi thì cho toang luôn.” Bi Linh kéo dài giọng nói.
“Hả? Nói vậy là sao?” Hắc Bạch tò mò hỏi.
Tự Vũ ở bên cạnh nói tiếp: “Ngay từ đầu anh ta đã biết mình sẽ bị khán giả ghét rồi.”
Hắc Bạch suy nghĩ: “Ồ… Cũng đúng nhỉ… Dù sao thì đối thủ của anh ta cũng là Tự Hoài Thương mà.”
Tự Vũ nói bổ sung thêm: “Hơn nữa, Bất Giác còn là tuyển thủ duy nhất không có tiếng tăm gì trong số mười người chơi đặc biệt được đặc cách vào vòng trong.”
Bi Linh nói tiếp, “Cho nên, từ trước giải đấu công hội trưởng của chúng tôi đã hiểu rằng, trận đấu này dù thắng thua ra sao… thì kể từ khi bắt đầu đánh, anh ta đã chắc chắn sẽ kiếm thêm vô số thù hận rồi.”
“Ừm… Nếu thắng, thì đám fan đông đảo của Tự Hoài Thương chắc chắn sẽ không đồng ý.” Long Ngạo Mân trầm ngâm nói, “Còn nếu thua, thì thân phận người chơi đặc biệt của anh ta sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của rất nhiều người chơi khác.”
“Làm thế nào rồi cũng sẽ bị ghét thôi…” Bỗng nhiên lại có một giọng nói khác vang lên.
Mọi người quay đầu lại, phát hiện ra người nói câu đó lại là Tiểu Thán.
“Hả? Chẳng phải anh đang thi đấu sao?” Bi Linh hỏi.
“Đánh xong rồi.” Tiểu Thán nhếch miệng cười, “Tôi đánh thắng rồi.”
“Cái gì?” Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên với câu trả lời này. Màn quyết chiến trên màn hình trước mắt họ còn chưa chính thức bắt đầu, vậy mà Tiểu Thán đã giải quyết xong đối thủ và rời phó bản rồi.
“Đối thủ của cậu là…” Thất Sát liền hỏi ngay.
“Tên là [Hạt Dẻ Buồn].” Tiểu Thán đáp, “Hình như công hội tên là ‘Thiên Địa’.”
“Ồ, là cậu ta à.” Thất Sát lẩm bẩm nói, xem ra anh ta đã từng giao đấu với người này, “Tay đấy cũng khá mạnh đấy… Vậy mà cũng chỉ kiên trì được vài phút thôi sao…”
“Cũng tạm, anh đánh với anh ta chắc là cũng dễ dàng giành được chiến thắng.” Tiểu Thán đánh giá nói.
“Ồ… có lẽ thế…” Thất Sát đáp, từ sau khi thua Tiểu Thán, sự tự tin của anh ta bị tổn hại nghiêm trọng, khí thế sắc bén cũng đã bớt đi không ít, lại càng thêm trầm ổn và cẩn thận.
“Quý vị khán giả!” Lúc này, tiếng hét của người dẫn chương trình lại thu hút tầm mắt của khán giả.
“Sau những lời nói khiêu khích của tuyển thủ Phong Bất Giác thì cuối cùng tuyển thủ Tự Hoài Thương cũng chịu ra tay trước!” Phan Phụng nói, “Vừa ra tay cô đã tung đòn tấn công mạnh mẽ đẹp mắt như vậy, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt!”
Hoa Hùng nói tiếp, “Nhưng tuyển thủ Phong Bất Giác lại thể hiện dáng vẻ như thể vô cùng lão luyện, vừa đánh vừa lui, dùng một chiếc ghế gãy đã ngăn lại được thế tấn công sắc bén của tuyển thủ Tự Hoài Thương.”
“Khốn nạn! Mau đi chết đi!”
“Cậu còn không đủ tư cách chết dưới đao của Thương Thương! Mau tự sát tạ tội đi!”
“Hừ! Thằng cha bốc phét! Bị đánh đến không còn sức đáp trả rồi chứ gì!”
“Thương Thương cố lên! Chém chết tên cặn bã đó đi!”
Lại một tràng huyên náo vang lên của những khán giả đang xem, cho dù tiếng hét của họ không thể truyền đến tai hai người trong cuộc, nhưng họ vẫn hét rất hăng hái… Xem ra anh Giác đúng là một người rất giỏi gây thù chuốc oán.
…
Lúc này, trong trường giác đấu.
Chỉ thấy ánh đao lóa lên, bóng người nhanh như chớp.
Một người múa may song đao, thân hình như chú bướm bay lượn; còn người kia… lại chỉ cầm một chiếc ghế gãy vẫy liên tục, chiêu thức thô tục khiếm nhã.
Đao pháp của Tự Hoài Thương là nhanh, mạnh, hiểm. Đao có thể cảm nhận sát ý của con người, người cũng có bản tính cảm nhận sát khí của đao. Từng chiêu thức của cô đều vô cùng hung hăng và đáng sợ.
Phong Bất Giác lại chỉ cầm một chiếc ghế gãy trên tay… chậm chạp nhưng ổn định, không vội vàng không hấp tấp, cẩn thận không kẽ hở. Anh dùng động tác có vẻ như rất đơn giản hóa giải đòn tấn công của đối phương, dù là một cái ghế gãy nhưng vì người dùng nó nên có hiệu quả ngoài mong đợi.
Một lát sau, khi chút phẫn nộ ban đầu của Tự Hoài Thương đã vơi đi, trong lòng cô ta bắt đầu đánh giá lại cục diện trước mắt: “Tấn công thông thường nhưng lại không thể tìm ra được bất cứ sơ hở nào… Phản ứng ung dung đó của anh ta… giống như đã chiến đấu với mình rất nhiều lần rồi. Cho dù mình xuất đòn tần công bất ngờ, khó nhằn thế nào, anh ta cũng có thể đối phó lại một cách hoàn hảo không chút sơ hở…” Vẻ mặt của cô ta hơi thay đổi, “Như thế có thể thấy được… Lời nói và hành động vừa rồi của anh ta đều có ý nghĩa sâu xa. Không những gây áp lực tâm lý cho mình, mà còn quấy đảo cảm xúc của mình. Con người này… Không đơn giản.” Nghĩ đến đây, Tự Hoài Thương bỗng nhiên giả vờ tấn công, sau đó thu chiêu lại lùi về phía sau.
Màn đánh kéo dài mấy phút liên tục liền tạm thời dừng lại.
Với tư cách là một người chơi chuyên nghiệp, đương nhiên Tự Hoài Thương đã được bổ túc qua đoạn ghi hình trận đấu giữa Mộng Kinh Thiền và Long Ngạo Mân, cho nên cô ta hiểu rất rõ tấn công lâu dài mà không thắng được thì có thể dẫn tới nguy hiểm tiềm tàng. Tuy cô ta là nữ giới, nhưng rất ít khi có những hành động cảm xúc hóa, tuyệt đối sẽ không vì sự kích động nhất thời hay sự tự tin mù quáng mà rơi vào bẫy của đối phương. Về điểm này, rất nhiều người chơi chuyên nghiệp là nam giới không thể so được với sự chuyên nghiệp của Tự Hoài Thương.
“Ồ?” Phong Bất Giác cũng thầm nói trong lòng, “Còn sáng suốt hơn cả trong tưởng tượng…” Anh cũng nở một nụ cười mỉm, “May mà thuật toán zero-day* của mình cũng coi như đã được hoàn thành ở mức độ khá cao rồi.”
(*) Zero-day: lỗ hổng zero-day là một thuật ngữ để chỉ phần mềm có lỗ hổng mà chưa được phát hiện hoặc khắc phục. Thuật toán Zero-day có thể hiểu là thuật tính toán tìm ra sơ hở của đối thủ.
Thấy anh Giác để lộ nụ cười đắc ý, Tự Hoài Thương cũng cười… Nhưng là cười khẩy.
Các fan của cô ta có lẽ sẽ thấy mê đắm vì gương mặt cười đó của cô ta, nhưng Phong Bất Giác lại chỉ cảm thấy sự nguy hiểm từ trong nụ cười đó…
“Nếu tôi đoán không lầm…” Tự Hoài Thương lên tiếng nói, “Đến giờ, ít nhất anh vẫn còn để lại ba mươi phần trăm sức lực nữa.”
“Ồ? Sao cô thấy thế?” Phong Bất Giác thăm dò ngược lại.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tự Hoài Thương cũng không ngại, lần này đổi lại là cô ta dùng chiến thuật tâm lý: “Bởi vì vừa rồi, tôi mới chỉ dùng năm mươi phần trăm sức lực.”
“Ha! Thế thì có gì đáng để đắc ý đâu.” Phong Bất Giác lập tức nhún vai cười nói: “Cô nói tôi còn giữ lại ít nhất ba phần sức lực nữa, câu nói này không sai, nhưng đáng tiếc là… tỷ lệ thực tế còn khác xa so với tưởng tượng của cô.” Anh hơi dừng lại một chút, “Nếu chỉ luận về thể thuật không thôi, thì thực ra bây giờ tôi mới chỉ thể hiện hoảng tám phần trăm năng lực cực hạn thôi.”
“Hừ… Có ai không biết chém gió đâu?” Tự Hoài Thương hừ lạnh đáp.
Đương nhiên cô ta không tin câu nói này, nhưng… lời Phong Bất Giác nói đúng là sự thật.
Vừa rồi anh Giác cũng chỉ sử dụng năm mươi phần trăm sức lực, nhưng anh còn chưa sử dụng hai kỹ năng Thuật Linh Thức Tụ Thân và Đấu Ma Giáng Lâm. Do đó, về lý thuyết thì đúng là anh vẫn có không gian tăng lên rất lớn.
“Không tin à?” Phong Bất Giác dứt khoát thu chiếc ghế gãy lại, “Vậy thì thử 16% xem sao đi…”
…
“Ồ! Tuyển thủ Phong Bất Giác lại nói ra những câu đáng kinh ngạc rồi!” Hoa Hùng hô lên, có lẽ là vì muốn làm nóng bầu không khí, “Anh ta thế mà lại tuyên bố rằng trong màn đấu kịch liệt vừa rồi mình mới chỉ sử dụng 8% thực lực!” Anh ta bỗng dừng lại một giây, “Anh Phan, anh có suy nghĩ thế nào về điều này?”
Phan Phụng tiếp lời: “Ừm… Đây có lẽ là để phô trương thanh thế… Nếu căn cứ vào cách nói của anh Phong Bất Giác, thì anh ta chỉ cần dùng 30% thực lực thì tuyển thủ Tự Hoài Thương đã hoàn toàn ở chiếu dưới rồi.”
Các khán giả cũng cho rằng anh Giác đang nói bừa, bỗng chốc lại một tràng mắng chửi dâng lên.
“Cái tên cặn bã này nói láo mà không biết đường nói láo nữa!”
“Mắc bệnh hoang tưởng rồi à?”
“Thương Thương thả cho một chút mà thằng cha này đã vênh váo vậy rồi!”
Nhưng… Cũng có không ít người có suy nghĩ khác.
“Này này… Anh ta thực sự lợi hại như vậy à?” Thất Sát quay đầu nói với Tiểu Thán.
Long Ngạo Mân, Thiếu Gia Atobe và Hắc Bạch Khôi cũng lần lượt quay đầu lại, muốn nghe xem các thành viên của Địa Ngục Tiền Tuyến sẽ nói gì.
Tiểu Thán có vẻ suy tư nói: “Nếu xem xét từ số liệu thuần túy… Thì gần như vậy.”
“Không…” Lúc này Tự Vũ lên tiếng, sắc mặt cô bình thản như nước, cô nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn, “Còn mạnh hơn thế.”
…
Cùng lúc đó, trong phó bản, anh Giác đã triển khai màn phản công.
Anh không dùng vũ khí, mà chỉ dùng quyền cước đấu với Tự Hoài Thương. Đường quyền như thoi đưa, thân pháp biến hóa khác lạ, đối mặt với hai thanh đao của đối thủ lại không hề thua kém.
“Xì… Thế mà anh ta lại sử dụng gấp đôi thực lực ngay lập tức thật…” Lần này Tự Hoài Thương dùng 70% thực lực, khó khăn lắm mới có thể đấu với đối phương không phân thắng bại.
Cao thủ so chiêu, sẽ không dễ dùng hết sức của mình. Cần phải để lại đến thời khắc then chốt, hoặc khi đối phó với những tình huống đột ngột bất ngờ mới dùng. Nếu có một bên bị ép đến mỗi giờ mỗi phút đều phải dốc hết sức để đối kháng thì chứng tỏ tình hình đã cực kỳ bất lợi với người đó rồi.
Lúc này Tự Hoài Thương đang ở gần với điểm tới hạn đó. Tuy trong lòng cô ta không cam lòng, nhưng đã đến nước này cô ta không thể không thừa nhận rằng… Thực lực của đối phương rõ ràng là cao hơn mình.
“Không ổn rồi… Cho dù thể thuật của anh ta tăng đến đây đã là cực hạn, thì mình cũng có nguy hiểm…” Tự Hoài Thương thầm nghĩ, “Nhưng anh ta đang dùng quyền cước đấu với mình dùng vũ khí… Giả sử điều kiện ngang bằng, chỉ e mình khó lòng chống đỡ.” Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi sợ hãi, “Nhỡ mà… Đúng là hiện tại anh ta chỉ dùng có 16% thực lực, thì…” Cô ta ngưng lại một giây, “Không thể nào, mình cũng là người chơi xếp hạng top 20 bảng xếp hạng lực chiến, khoảng cách không thể nào lớn như vậy được…”
“Đừng mất hồn nữa, Tự nữ hiệp.” Lời nói của Phong Bất Giác cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta.
Trong khi đang chiến đấu kịch liệt, anh Giác vẫn còn hơi sức để nói chuyện, hơn nữa giọng điệu còn có vẻ rất thoải mái, nhịp thở không hề bị hỗn loạn… điều này chắc chắn đã mang đến ám thị tâm lý vô cùng mạnh mẽ cho đối phương.
“Hừ… Đắc ý quá rồi đấy!” Tự Hoài Thương lạnh lùng quát, sau đó khẽ xoay cái eo tinh tế, đôi tay ngọc ngà nhanh chóng giang ra, thanh đoản đao trên tay trái xẹt ngang một cái.
Vẻ mặt Phong Bất Giác vẫn thản nhiên, anh khéo léo nghiêng cổ giơ tay, thay đổi chiêu thức. Tay phải đột nhiên vòng về trong, ngón tay như kiếm, chém về phía vai Tự Hoài Thương.
Chiêu thức lấy công chế công, khắc chế tiên cơ của địch đã nhiều lần khiến Tự Hoài Thương gặp trắc trở. Cô ta chưa từng gặp phải đối thủ nào như vậy, mọi lúc đều có thể ứng đối khiến cô ta rất khó ứng phó.
Thấy chiêu thức lại bị phá, cô ta chỉ đành thay đổi bước chân, rồi xoay tròn hông, sau đó khuỷu tay trái trùng xuống, bỏ đao dùng tay đâm thẳng vào sườn phải Phong Bất Giác.
Anh Giác thấy đối phương mắc lừa, trong lòng biết rõ thời cơ đã đến. Anh cố chịu đòn tấn công có chút miễn cưỡng này, bỏ qua tổn thất 7% giá trị HP, phát động [Nam Đẩu Phi Long Quyền].
Còn Tự Hoài Thương đã không thể tránh né được nữa…
Thế nhưng, cao thủ đỉnh cao đương nhiên cũng có điểm hơn người. Ở thời điểm nguy cấp, cô ta đã xuất ra một kỹ năng gần như theo bản năng:
[Tên: Bắc Thiên Thập Tự Tước]
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sở hữu vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Chiến đấu]
[Hiệu quả: Dùng đao tạo ra một nhát chém hình chữ thập với thuộc tính băng (Thời gian đóng băng là 12 phút, khi sử dụng vũ khí hệ đao có thể dùng)]
[Tiêu hao: 400 điểm giá trị thể năng]
[Điều kiện học tập: Sở trường chiến đấu C]
[Chú ý: Chiêu thức do đao khách đất Bắc sáng tạo ra. Người này do võ công quá cao, về già gần như trở thành điên cuồng với võ học, ông ta định viết một cuốn tuyệt học độc bá thiên hạ, nhưng mỗi chiêu sáng tạo ra đều tự phá chính nó. Cuối cùng tuy sáng tạo ra được rất nhiều võ học, nhưng lại bị ông ta coi là phế phẩm bỏ đi hết. Trong lúc lo được lo mất, hậm hực mà chết.]
Đây là chiêu thức được sử dụng theo phản xạ lúc nguy cấp, khiến Tự Hoài Thương giảm tổn thương của bản thân xuống thấp nhất.
Thiên Bắc Thập Tự Tước giảm bớt hơn một nửa sát thương của Nam Đẩu Phi Long Quyền, còn thành công khiến tay Phong Bất Giác bị hiệu ứng đóng băng. Vòng giao đấu này thực sự khó nói ai chiếm được lợi từ ai…
Ánh sáng sắc bén tan đi, âm thanh giết chóc dừng lại, hai bóng người lui về khoảng cách an toàn của mình, ổn định lại thân hình, tạm thời điều chỉnh…
Nói ra thì dài… nhưng khoảng thời gian Phong Bất Giác và Tự Hoài Thương so mấy chiêu này chẳng qua chỉ trong vài giây mà thôi.
…
Lúc này trong thương thành, lặng ngắt như tờ.
Ngay cả hai người dẫn chương trình cũng phải rất lâu sau mới có thể nói tiếp.
“Ờ… Ừm… Hai bên đã sử dụng kỹ năng và đối kháng chính diện rồi!” Hoa Hùng nói, “Nhưng… Hiện nay ai chiếm ưu thế hơn vẫn chưa rõ ràng.”
“Từ hình ảnh tại trường quay, chúng ta có thể thấy rằng tay tuyển thủ Phong Bất Giác đã bị đóng băng.” Phan Phụng nói, “Còn tuyển thủ Tự Hoài Thương vừa chịu một đòn hiểm từ phía anh ta, dường như cũng bị thương không hề nhẹ.”
“Khốn nạn! Đi chết đi! Tử hình!”
“Dám đánh Thương Thương của tôi sao! Phải cắt tay hắn!”
Không bao lâu sau, tiếng hét của mấy đội viên đội hộ vệ của Tự Hoài Thương lại vang lên, chỉ có điều lần này… giọng của họ rõ ràng không mấy mạnh mẽ, tiếng ủng hộ họ của các người chơi khác cũng ít đi rất nhiều.
Từ cảnh tượng vừa rồi đã chứng minh được rất nhiều vấn đề. Cho dù là người chơi ở cấp độ trung bình cũng có thể nhìn ra được một số manh mối… những chiêu thức mạnh mẽ kia tuy trông có vẻ đáng sợ, nhưng khác biệt giữa cao thủ và người thường nằm ở đây, cùng là con người như nhau, cùng có hai chân hai tay, nhưng chuyện họ làm được thì những người bình thường không thể làm được.
Cho dù các fan của Tự Hoài Thương thấy ngứa mắt với anh Giác, nhưng đối mặt với sự thật, họ cũng không thể nói gì.
Sự ứng biến nhanh nhạy, thân pháp quái lạ của Phong Bất Giác quả thực tuyệt vời. Với sự hỗ trợ của Hồn Ý, anh có thể dùng động tác nhìn thì điên cuồng nhưng lại có thể đối phó được với chiêu thức kẻ địch một cách chuẩn xác. Kiểu phong cách chiến đấu này tuyệt vời hiếm có, những người chơi xem trận đấu này hôm nay quả thực đã được mở rộng tầm mắt.
“Đây có thật… Chỉ là 16% thôi không?” Anh Long đã toát mồ hôi lạnh trên đầu.
Lần này ngay cả Tiểu Thán và Bi Linh cũng đều có chút dao động…
Chỉ có một người, có đủ tự tin và tư cách để trả lời câu hỏi này, ở đây cũng chỉ có cô đã từng giao đấu với Phong Bất Giác trong trạng thái cực hạn.
“Đúng, anh ta còn mạnh hơn thế này nhiều.” Vẻ mặt Tự Vũ vẫn như bình thường, cô ta nhàn nhạt đáp, “Xem tiếp đi…” Trong ánh mắt cô ta lóe lên điều gì đó, “Tự Hoài Thương cũng chưa dốc hết sức lực đâu.”
…
“A…. Phù…” Sau khi điều chỉnh trạng thái, Tự Hoài Thương đứng thẳng người dậy, hít sâu một hơi. Gò má hơi ửng đỏ và lồng ngực phập phồng của cô ta đều khiến người ta không thể rời mắt, mặt hoa da phấn, bộ ngực đầy đặn đó có thể khiến các cô gái cũng không nhịn được quay lại ngước nhìn.
Ánh mắt Phong Bất Giác dừng lại trên người cô ta, ánh mắt đó lúc tối lúc sáng, biến hóa khó lường, quả thực khiến người ta không đoán biết được suy nghĩ trong lòng của anh. Rốt cuộc là anh đang thưởng thức mỹ nhân hay đang đề phòng kẻ địch, chỉ có bản thân anh mới biết.
“À… Ha ha…” Phong Bất Giác bỗng nhiên bật cười, hơn nữa còn vừa cười vừa khởi động cơ thể. Anh duỗi cánh tay trái đặt ngang trước ngực, tay phải giơ thẳng ra, đồng thời cong cánh tay phải lại hướng lên trên, ép lấy khuỷu tay trái, và xoay người sang phải. Sau khi làm xong một lượt, anh lại đổi tay khác, đổi sang hướng khác, làm lại động tác vặn người lần nữa.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Phong Bất Giác hỏi.
“Chuẩn bị cái gì?” Tự Hoài Thương hỏi ngược lại, “Anh muốn dạy tôi thể dục buổi sáng à?”
“Ha…” Phong Bất Giác cười nói, “Tôi đang hỏi cô, đã chuẩn bị xong để nghênh đón 32% chưa?”
Vừa nghe xong câu này, Tự Hoài Thương liền thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm nghĩ: “Anh ta còn có thể tăng lên nữa thật sao… Sao có thể thế được…”
Các khán giả trong thương thành lúc này cũng lần lượt lên tiếng châm chọc: “Bản tôn của cái người tên [Phong Bất Giác] này thực ra là Toguro đúng không…”
“Chiêu vừa nãy cô dùng cũng khá lắm.” Trong khi nói, Phong Bất Giác lại bắt đầu làm một số động tác khởi động kéo dãn cơ đầy vô vị, có vẻ rất có phong thái của học sinh tiểu học khi tập thể dục buổi sáng, “Chẳng lẽ đó chính là bí quyết ‘liệt băng tiên điểu sơn’ của ‘bắc thần thiên lang nhẫn’ sao?” Lời thoại của anh cũng khiến người khác khó nhìn thẳng.
“Từ tên vũ khí đến tên kỹ năng đều sai hết cả rồi…” Tự Hoài Thương cúi đầu nhìn hai thanh đao hồ điệp trong tay mình, “Nói tên vũ khí của đối thủ thành dao thái rau thì thôi đi… Lại còn nói mình câu cá cái gì đó là sao chứ…”
…
Bên ngoài, toàn bộ các fan của Tự Hoài Thương đều đã rơi vào trạng thái không nảy số. Bởi vì nữ thần của họ lại đi đá đểu người khác… Điều quan trọng nhất là còn đá đểu rất chuẩn xác nữa.
Tự Vũ khẽ thở dài một tiếng: “Hình như lại có một thanh niên năm tốt sức khỏe tốt tố chất tâm lý tốt sắp bị làm hỏng nữa rồi…”
“Ừm ừm… Tạo nghiệt mà…” Tiểu Thán và Bi Linh đồng thanh nói bên cạnh.
…
“Tôi nghĩ, 32 % là đủ rồi.” Phong Bất Giác rất nhanh đưa câu chuyện quay lại đề tài chính, “Chắc cô cũng có sự chuẩn bị về tâm lý rồi đúng không.”
“Hãy cùng chờ xem…” Tự Hoài Thương đã lặng lẽ nhắm chuẩn vào một kỹ năng tiêu hao trong thanh kỹ năng của mình, định được ăn cả ngã về không…
“Đúng rồi, xong trận đấu này, chắc là tôi sẽ bị đám fan não tàn của cô chửi chết đấy nhỉ?” Phong Bất Giác vẫn chưa vội ra tay, dường như anh đã nắm chắc phần thắng trong tay, ung dung bình tĩnh nói, “Trông ngày trông đêm mới đợi được lúc thần tượng lên sân khấu, nhưng kết quả lại bị loại…”
“Những lời anh nói bây giờ họ cũng có thể nghe được đấy.” Tự Hoài Thương nhắc nhở nói.
“Đúng vậy, tôi biết chứ, nếu không cô nghĩ tại sao tôi lại nói ra?” Phong Bất Giác nói xong, liền ngẩng đầu lên nói, “Hệ thống, có thể cho tôi một cảnh quay gần được không?” Anh có ý thức chờ đợi mấy giây, hệ thống chĩa ống kính về phía anh thật…
“Quý vị khán giả.” Phong Bất Giác để lộ nụ cười dở người, mặt anh được phóng to trên màn hình một cách rõ ràng, “Nếu tôi đoán không lầm thì lúc này đây thần tượng của các người còn giấu một đến hai tuyệt chiêu chưa sử dụng nữa, ngoài ra… thể thuật của cô ta cũng còn có thể cố gắng gượng tăng lên khoảng 20 đến 30% nữa.”
Lời nói của Phong Bất Giác đều đúng cả, Tự Hoài Thương không khỏi run rẩy trong lòng.
“Nhưng…” Phong Bất Giác nói đoạn, bỗng nhiên móc ra hai quả lựu đạn từ trong lòng, đưa đến bên miệng cắn đứt then cài của hai quả lựu đạn, “Cô ta chỉ có thể cầm cự được ba mươi giây nữa thôi! Ha ha ha… Ha ha ha ha ha!” Anh nở nụ cười điên cuồng, xung quanh anh dâng lên một tầng ánh sáng màu đỏ, cả người anh bật lên như mũi tên, chạy về phía Tự Hoài Thương.