Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 400: Đây chính là khí thế
[Trận chiến Bươm bướm sắp bắt đầu, dữ liệu của bạn sẽ được tải sau ba mươi giây, xin đừng rời khỏi không gian đăng nhập.]
[Đếm ngược mười giây trước khi tải, chín, tám, bảy… Hai, một.]
Sau khi đếm ngược kết thúc, nhắc nhở hệ thống truyền đến tai: “Bướm ngọc đùa hoa cánh rực rỡ, một ngày bay lượn mặc sức chơi.”
Cùng với hai lời mở đầu này, Phong Bất Giác được truyền tống vào phó bản.
[Đã tải xong, bạn hiện đang tiến hành Trận chiến tranh bá đỉnh cao – Trận chiến Bươm bướm.]
[Hình thức này không có giới thiệu phó bản, không có nhiệm vụ phụ/nhiệm vụ ẩn và thế giới quan đặc biệt.]
[Phần thưởng thắng phó bản: Thăng cấp vào Trận chiến tranh bá đỉnh cao]
[Nhiệm vụ chính đã kích hoạt]
[Giết chết đối thủ]
Chẳng mấy chốc, ánh sáng trắng trước mặt Phong Bất Giác mờ dần, cơ thể cũng lấy lại được quyền kiểm soát.
Anh đứng ở trung tâm của một đấu trường La Mã cổ đại (Colosseum), xung quanh là khán đài hình vòng tròn, nhưng trên khán đài không có khán giả.
Trên đầu, bầu trời cao, mây nhạt, mặt trời chói chang.
Xung quanh, lặng ngắt như tờ.
Hai mươi mét trước mặt anh Giác, có một nữ game thủ đang đứng.
Tự Hoài Thương trẻ trung, thân hình cao gầy, tóc dài eo thon, dung mạo tuyệt đẹp, nước da trắng ngần, thanh tú khả ái. Đây là một cô gái khiến người ta khó quên, đồng phục của công hội “Hồng Anh” cũng phù hợp tôn thêm khí chất của cô ta. Chiếc áo khoác màu trắng, cùng với hoa văn hoa đào đỏ tươi, làn gió nhẹ lay động, như một nàng tiên phiêu bồng.
Nhìn lại Phong Bất Giác… Chỉ nhìn từ bề ngoài, trông anh cũng khá đẹp trai, nhưng toàn thân anh từ trên xuống dưới đều toát ra một thứ khí chất ảm đạm, quái đản. Vẻ mặt uể oải và đôi mắt lờ đờ làm người ta không thể hiểu được suy nghĩ bên trong lòng anh.
…
“Cái gì… Đó chính là Phong Bất Giác sao… Anh ta đúng là game thủ xếp thứ hai trong bảng xếp hạng chiến đấu sao? Có nhầm không vậy?”
“Nè nè… Đó là tạo hình Joker sao? Tên này chỉ là một kẻ mắc bệnh Chuunibyou thôi mà, có đúng là thật không vậy…”
“Hóa ra Phong Bất Giác là tên khốn thô tục này sao! Thằng nhóc này mà dám chạm tay vào Thương Thương nhà tôi thì cứ chờ đó mà lấy cái chết đền tội đi!”
Trong Thương thành, những người ủng hộ Tự Hoài Thương (Gồm có các fan, người hâm mộ cuồng nhiệt, đội thân vệ v.v) hiển nhiên đều không mấy thân thiện với anh Giác. Tuy đây cũng là tình huống nằm trong dự liệu, nhưng Phong Bất Giác chỉ vừa mới xuất hiện thì đã có bầu không khí như vậy, đúng là hơi khoa trương…
“Chào các vị khán giả, [Trận chiến Bươm bướm] mà mọi người chờ đợi đã lâu cuối cùng đã đến.” Giọng nói của bình luận viên vang lên trên màn hình lớn, “Tôi là bình luận viên Hoa Hùng.”
“Tôi là Phan Phụng.” Phan Phụng đứng bên tiếp lời.
“Hôm nay chúng tôi lại đem đến cho mọi người một trận chiến tiêu điểm.” Hoa Hùng tiếp lời, “Hai bên đối đầu đều là game thủ đặc biệt, là “tuyển thủ hạt giống”, một trong số đó chắc chắn mọi người đều rất quen thuộc. Đúng vậy, cô ấy chính là cao thủ số một của “Hồng Anh”, nữ thần trong lòng hàng vạn khán giả – tuyển thủ [Tự Hoài Thương].”
Có một tràng cổ vũ vang lên từ phía khán giả bên dưới màn hình chính, có vẻ như sự nổi tiếng của Tự Hoài Thương làm người ta phải kinh ngạc, trong số những người xuất hiện ở Thương thành có rất nhiều người ủng hộ cô ta.
“Và người còn lại…” Phan Phụng tiếp lời, giọng của anh ta trở nên kỳ quái, chắc là đã nhớ lại một số ký ức không mấy vui vẻ, “Là một cao thủ thần bí, từ một tháng qua, tên của anh ta lưu truyền khắp các ngóc ngách của “Khu vui chơi đáng sợ”, nhưng rất ít người từng nhìn thấy anh ta… Rốt cuộc thực lực của anh ta thế nào, hôm nay sẽ được tiết lộ!”
Rõ ràng, ngay sau đó là những tiếng la ó… Ngay cả khi hai tuyển thủ không nghe thấy những tiếng reo hò, những fan hâm mộ của Tự Hoài Thương cũng không tiếc chút sức lực để bày tỏ lập trường của mình.
“OK, như hiển thị trên hình ảnh, bây giờ trận đấu đã chính thức bắt đầu.” Hoa Hùng nói, “Chúng ta có thể nhìn thấy hai tuyển thủ đang đứng đối mặt ở ngay giữa sân đấu, không ai di chuyển trước.”
Phan Phụng tiếp lời một cách dài dòng: “Đây chính là trận đấu giữa các cao thủ… Nếu không biết rõ tình hình cụ thể của đối phương, thì không ai vội vàng ra tay. Theo phán đoán của tôi… Trận đấu này rất có thể bắt đầu từ cuộc tấn công mang tính thăm dò bằng vũ khí từ xa.”
Hai người họ cũng rất thông minh, trực tiếp dẫn dắt vào chủ đề chiến đấu, chứ không thảo luận về tình hình của Phong Bất Giác và Tự Hoài Thương. Bởi vì hai game thủ này đều chọn nặc danh trong bảng xếp hạng lực chiến, cho nên nhân viên của nhà phát hành game không tiện triển công khai thảo luận về thứ hạng của họ.
…
Cùng lúc đó, cuộc đối đầu trong đấu trường vẫn đang tiếp tục.
Vũ khí của Tự Hoài Thương là đao.
Song đao, một đôi đao ngắn.
Hai bên eo của cô ta có hai vỏ đao.
Lúc này, đao vẫn ở trong vỏ, tay đặt cạnh.
Dĩ nhiên, Tự Hoài Thương vẫn chần chừ chưa ra tay.
Đối mặt với [Phong Bất Giác] bí ẩn, rõ ràng cô ta có phần kiêng dè. Dĩ nhiên cô ta cũng từng nghe thấy tin đồn người này chính là người xếp thứ hai trong bảng xếp hạng lực chiến. Nhưng phòng máy lại không tìm thấy một chút tài liệu nào về chàng trai này, điều này càng khiến cô lờ mờ cảm thấy bất an.
“Ngoại hình trắng trẻo sạch sẽ, hiền lành nho nhã… Ngoại hình không hề mạnh mẽ…” Tự Hoài Thương nhủ thầm trong lòng, “Mặc dù phối đồ cũng có cá tính, nhưng nhìn kĩ… Chắc đều là hàng rẻ tiền, tính thực dụng cũng chẳng ra sao. Ngoài cái túi thường, chắc không tồn tại thiết lập kiểu như hộp vũ khí…” Tầm nhìn của cô ta đang di chuyển trên người anh Giác, “Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đây là một kiểu ngụy trang của anh ta, hoặc là… Tự tin…”
Lúc này, anh Giác đột nhiên di chuyển, anh quỳ một chân một cách khó hiểu…
“Làm gì vậy… Cầu hôn à?” Tự Hoài Thương giật mình, rõ ràng đã cách xa mười mấy mét, cô ta vẫn lùi lại nửa bước theo bản năng.
Ngay sau đó, Phong Bất Giác bình tĩnh thi triển kỹ năng, triệu hoán một cậu học sinh với hình tượng cổ quái.
“Hí hí hí hí… Lại đến lượt tôi xuất hiện rồi sao…” Giếng vàng nhỏ Koganei bày ra dáng vẻ thô tục, nở một nụ cười u ám.
Thật ra, anh Giác đột nhiên quỳ xuống, chỉ để đáp ứng điều kiện của thuật triệu hoán này – “Làm một hành động kỳ lạ” mà thôi.
Tự Hoài Thương cũng nhanh chóng nhận ra điều này, nhưng suy đoán của cô ta là… Điều kiện thi triển thuật triệu hoán của đối phương chỉ là “quỳ một gối xuống đất”.
“Lẽ nào anh ta là game thủ hệ Triệu hoán?” Tự Hoài Thương tự nhủ, “Nhưng vật triệu hoán của anh ta nhìn ngoại hình có vẻ không mạnh lắm… Lẽ nào là một loại sinh vật triệu hoán siêu cao cấp nào đó sử dụng niệm lực hoặc phép thuật?”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trong lúc cô ta đang băn khoăn nghi ngờ, anh Giác đã thì thầm mấy câu vào tai Giếng vàng nhỏ Koganei, tiếp đó, cậu ta lại mỉm cười quay người, vội vàng tất tả chạy đi… Hơn nữa càng chạy càng xa, chạy một mạch rời khỏi đấu trường.
“Chuyện gì vậy… Lẽ nào mình đã đoán đúng?” Tự Hoài Thương nhìn cảnh tượng trước mắt, vẫn không động đậy, nhưng cô lại mở miệng hỏi dò: “Anh định để sinh vật triệu hoán này trốn ở góc khuất… Đánh lén tôi bằng cách tấn công từ xa?”
“Trốn ở góc khuất đánh lén sao… Hi hi hi…” Lúc này, Phong Bất Giác sử dụng kỹ năng học được từ chỗ Woody – Dùng một câu hỏi để trả lời một câu hỏi, kết hợp với một nụ cười gian xảo nham hiểm.
Chiêu này cực kỳ tầm thường, nhưng rất thực dụng. Sau khi sử dụng có nhiều khả năng chọc tức đối phương, còn có thể tạo ra rất nhiều áp lực tâm lý. Nếu không tin, các vị có thể thử với người khác ở trường học hoặc trong đơn vị… Ví dụ, khi lên lớp thầy giáo hỏi bạn: “Cách mạng Tân Hợi xảy ra vào năm nào?” Thì bạn trả lời, “Cách mạng Tân Hợi à… Ha ha ha…” Lãnh đạo trong đơn vị hỏi bạn, “Báo cáo sáng nay tôi bảo cậu làm đâu rồi?” Bạn cười gian và nói, “Báo cào à… Ha ha ha ha…” Rồi trên mặt làm bộ “Cái đấy đã bị tôi đem đi chùi mông rồi” sẽ càng hoàn hảo hơn.
Tóm lại, chiêu này thử nghiệm trăm lần hiệu quả cả trăm, uy lực mạnh mẽ, không có ý thức anh sống tôi chết, mọi người cẩn thận sử dụng, hi hi hi…
Trở lại chuyện chính… Rõ ràng, hành động vừa rồi của anh Giác đơn thuần chỉ là lợi dụng phó bản, quét “nhiệm vụ nhân vật” của mình mà thôi, bởi vì nhiệm vụ [Sử dụng kỹ năng hệ Triệu hoán, gọi sinh vật triệu hoán xuất hiện năm mươi lần], anh chỉ còn thiếu hai lần cuối, cho nên cứ có cơ hội là thi triển.
Nhưng Tự Hoài Thương không biết điều này. Theo chiến thuật tâm lý của anh Giác, vô hình chung cô ta đã gánh áp lực tâm lý nặng nề, mà cô ta vốn không biết… Điều cô ta nghĩ đến chỉ là một sinh vật triệu hoán không chiến đấu đã rời khỏi chiến trường mà thôi…
“Không muốn nói thì thôi.” Tự Hoài Thương khẽ chau mày, đúng là có phần hơi cáu, cô ta nói tiếp “Trong chiến đấu… Đúng là anh không có nghĩa vụ nói với tôi những điều này.” Trong lúc nói chuyện, cô ta đã cầm song đao trên tay, chuẩn bị tinh thần chờ thời cơ hành động, “Cho dù phong cách chiến đấu của anh là gì, tôi cũng…” Cô ta bỗng nhiên im bặt, bởi vì lúc này Phong Bất Giác lại làm một chuyện khác.
“Đù má… Lấy ghế gãy ra khỏi balo của mình…” Tự Hoài Thương nhìn cảnh tượng trước mặt, và không thể kiềm chế ý muốn chế giễu, nói thầm trong lòng.
Anh Giác cầm chiếc ghế gãy, vung nó vài lần trong không trung, như thể cầu thủ bóng chày đang làm ấm cơ thể trước khi đánh bóng, động tác của anh khá chuyên nghiệp.
Làm xong những điều này, anh hít một hơi thật sâu, quay đầu lại và nhìn Tự Hoài Thương và nói, “Tại hạ cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc.” Anh dừng lại một lúc, “Cho nên… Cô sẽ sớm thoát khỏi trận đấu đầy bạo lực này.”