Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 403: Chi tiết quyết định thành bại
Lúc này, một người chơi đặc biệt khác đang ở trong không gian đăng nhập.
“Ồ? Đây là… sức mạnh của đấu ma thượng cổ sao…” Thôn Thiên Quỷ Kiêu hăng hái nhìn trận đấu đang được phát trực tiếp trên màn hình, “Chẳng trách anh Thiền rất quan tâm đến cái người tên Phong Bất Giác này, đúng là không hề tầm thường.” Cậu ta vô thức nắm chặt hai tay lại, khóe miệng nhoẻn cười, “Tay này… thú vị lắm đây.”
…
Trên trường giác đấu.
Ánh sáng màu vàng kim xung quanh người Tự Hoài Thương phát sáng lấp lánh, nhưng đấu khí màu đen của Phong Bất Giác lại càng mạnh mẽ hơn vài phần.
Giờ khắc này…
Kiếm hồn gặp đấu ma, chiến ý kinh sợ tận mây trời.
“Tôi không khách sáo nữa đâu đấy.” Phong Bất Giác đè thấp giọng, tung người xông lên.
Tự Hoài Thương cầm đao bày sẵn tư thế, nhắm vào đối phương.
Trận chiến mở sang chương mới, hai bên so bì chiêu thức hung hiểm vô cực.
Hai tay Tự Hoài Thương vung đao, thức đao bỗng nhiên nổ tung, giống như đâm bảy tám thanh đao về phía trước trong cùng một giây.
[Bát hướng tương phá] này của cô ta dường như biến thành đạn pháo do mũi đao hóa thành, tạo ra sức uy hiếp cực kỳ khổng lồ với kẻ địch ở trước mặt. Nhưng Phong Bất Giác lại lơ đễnh không thèm ngó ngàng đến…
Anh Giác của ngày hôm nay là người đã lên level 39, tố chất thân thể vốn đã rất mạnh, sở trường chiến đấu cũng đã đạt đến level B. Trong trạng thái mở hết cả [Đấu ma giáng lâm] và [Thuật Linh Thức Tụ Thân], tốc độ một nhân vật như vậy có thể đạt đến… đã không phải là điều mà một người bình thường có thể tưởng tượng được nữa.
Anh có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi đường đao Tự Hoài Thương vung ra, trước hay sau, nặng hay nhẹ, nhanh hay chậm… Tất cả đều quan sát rõ ràng. Hơn nữa anh còn có thể tránh né nó một cách dễ dàng…
“Cảm giác không giống như lần trước sử dụng…” Phong Bất Giác thầm nói trong lòng, “Lần này thi triển… khiến mình lại đạt đến cảnh giới mới.” Dường như anh lại hiểu ra điều gì đó, “Nói vậy nghĩa là… trong trạng thái ‘đấu ma giáng lâm’, thực lực của bản thân mình càng mạnh, thì lực lượng sức mạnh nhận được cũng càng cao hơn…”
Thời khắc này, góc độ quan sát sự vật của anh Giác đã gần với diễn sinh giả, anh chỉ cần tập trung tinh thần là có thể biến vật chất thành hình thái dòng dữ liệu.
“Thì ra là vậy… Đây chính là diện mạo thật sự của năng lượng à, hừ… Dường như có thể điều khiển đồ vật trực tiếp được.” Trong lúc suy nghĩ, anh đã giơ tay ra. Một giây sau, anh đã thành công nắm bắt được một đám đấu khí màu đen, và khiến nó biến từ hư thành thực, trở thành bó năng lượng màu đen có sức sát thương thực thể.
Cách này của Phong Bất Giác có cùng nguyên lý với thanh đao do ánh sáng biến thành trong tay Tự Hoài Thương, nhưng thủ đoạn của anh rõ ràng là cao minh hơn.
Tự Hoài Thương thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng kinh ngạc không thôi. Cô ta vội vàng xuất ra ba chiêu [Tâm nhãn đao – Thủy nguyệt], [Tâm nhãn đao – Tương phá], [Tâm nhãn đao – Thiên la], lần lượt tấn công từ ba đường dưới, giữa, và trên.
Lần này ánh sáng cô ta chém ra là màu xanh da trời, ba chiêu vô cùng mạnh mẽ, uy lực không thể ngăn cản, phòng ngự trước mặt cô ta chặt không lọt giọt nước nào.
Thế nhưng, tốc độ thực tế của Phong Bất Giác đã vượt xa khỏi dự đoán của cô ta…
“Hừ… Chậm như sên vậy.” Bỗng có một tiếng cười truyền đến, anh Giác đã xuất hiện ở ngay phía sau lưng Tự Hoài Thương. Bó năng lượng màu đen như con dao sắc nhọn đang được anh giơ lên cao, đâm thẳng vào sau lưng đối thủ.
Một đóa hoa máu tràn ra trước ngực Tự Hoài Thương, trông như đóa hoa anh đào trên chiếc áo màu trắng của cô..
“Khụ…” Tự Hoài Thương phun ra máu tươi, bỗng nhiên đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, gương mặt đẹp đẽ như hoa trở nên trắng bệch.
Vết thương xuyên qua tim này đương nhiên là vô cùng đau đớn. Đám fan của cô ta nhìn thấy cảnh này đều thương xót đến sắp phát điên, nhưng cô ta vẫn cố gắng chịu đựng, chưa hề từ bỏ.
Trong trạng thái [Hồn Lâm], giá trị HP chính là vô tận. Hiệu ứng này còn kinh khủng hơn cả buff 300% giá trị HP của ‘Đấu ma giáng lâm,’ nói một cách đơn giản… Chỉ cần cơ thể cô ta không bị vết thương trí mạng cực đoan nào thì sẽ không chết được.
Do đó, Tự Hoài Thương vẫn chưa có ý định từ bỏ, cô ta vẫn có sức chiến đấu.
“Cơ hội!” Cô ta mặc kệ sự đau đớn trên cơ thể, cắn răng quay đầu lại, lợi dụng sơ hở sau khi đối phương ra tay, chuyển thủ thành công.
Thanh đao dài trong tay cô ta bỗng nhiên biến thành hai màu tím và xanh lam, nổ tung mạnh mẽ, đao chém xuống dưới.
Phong Bất Giác thấy vậy liền rút lui, dùng đấu khí màu đen che lấy bàn tay và giơ ra chặn lấy nhát chém này.
Choang…
Hai luồng năng lượng va chạm nhau, đấu khí trên tay anh Giác và đao khí trên thanh đao của Tự Hoài Thương đều tản ra, nhất thời, Phong Bất Giác có một sơ hở cực lớn.
Tự Hoài Thương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, hai thanh đao dài ngắn trong tay thuận đà nối tiếp chiêu, một tay đao lam vung nghiêng lên, một tay đao tím đâm tới, sau hai đòn tấn công này còn có một chiêu cơ thể ngả về phía trước, hai cánh tay chém ngang ra.
Chiêu [Song Nguyệt Trận – Nhất thức thái đao, nhị thức thái đao] này là kỹ thuật liên tiếp đột phá phòng ngự của Yaygu Jubei Mitsuyoshi, cũng là tuyệt kỹ đặc biệt của Nhị Đao Lưu*. Đặc điểm của nó chính là dùng lực để phá phòng thủ, dùng kỹ xảo để giết địch.
(*) Kiếm đạo dùng hai đao.
Khi đối mặt với loại đối thủ như Phong Bất Giác, giở trò khôn vặt không có lợi lộc gì, trước thuật toán Zero-day, không tồn tại chiêu “quái” nào cả. Do đó, đường lối thuần thục, cố định có hiệu quả hơn chiêu thức kỳ quái.
Pạch… pạch… pạch…
Ba tiếng chém ngắn ngủi truyền ra, lồng ngực bên phải, vai trái và hai sườn của Phong Bất Giác lần lượt trúng đao; vết thương toạc ra, máu thịt bay tung tóe. Nhưng vẻ mặt của anh vẫn không hề có gì thay đổi, xem ra tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
“Ừm… Quả nhiên… xem xét từ mặt dữ liệu, ‘vết thương’ chẳng qua cũng chỉ là một tổ hợp code bất thường mà thôi. Chỉ cần hiểu phương thức chuyển đổi sẽ có thể dùng năng lượng thuần để tiến hành sửa chữa…” Phong Bất Giác không cảm nhận được bất cứ sự sợ hãi nào trong khi chiến đấu, đối phương dường như không thể tạo ra áp lực tinh thần gì cho anh, cho nên anh hoàn toàn có thể giữ được suy nghĩ bình tĩnh trong khi đối kháng kịch liệt với đối thủ.
“Năng lượng thuần có thể chuyển hóa thành nhiều loại dữ liệu, có lẽ có thể làm được rất nhiều chuyện…” Anh vừa nghĩ vừa thử, trực tiếp dẫn dắt luồng đấu khí màu đen đang tràn ra từ trên người, dùng nó che phủ lên ba vết thương của mình một cách nhanh chóng. Kết quả, máu tươi đang chảy ra ở đó đã dừng lại thật…
“Kỹ năng… Nói trắng ra chính là công thức định sẵn do hệ thống cung cấp, để giúp người chơi vận dụng năng lượng của bản thân được hiệu quả hơn.” Phong Bất Giác tổng kết kinh nghiệm có được từ lần thí nghiệm không đúng lúc này trong não của mình, “Nhưng… dựa vào mức độ phức tạp của những công thức này, nếu dựa vào não người thì không thể xây dựng được. Cho dù là một kỹ năng trị liệu cấp F thì cũng thông minh hơn vô số lần chuyện mình làm bây giờ… nếu như phải so sánh thì hành vi của mình chỉ có độ khó tương đương với ném bóng vào rổ; còn điều hệ thống làm được tương đương với việc chỉ trong vòng một giây đã phát minh ra môn thể thao ‘bóng rổ’.”
Những suy nghĩ này của anh Giác lóe lên trong đầu anh chỉ trong vài giây.
Trong mấy giây này, bó năng lượng màu đen xuyên qua người Tự Hoài Thương đã tự tản đi, vết thương của cô ta cũng hồi phục lại như cũ chỉ trong khoảnh khắc.
Sau đó, Tự Hoài Thương lại giơ cổ tay lên, hai thanh đao trong tay gộp lại thành một. Vũ khí cô ta lựa chọn lần này nhìn có vẻ giản dị tự nhiên, hình dáng tiêu chuẩn, nhưng khí thế trên thân đao toát ra lại mạnh hơn tất cả mấy con đao cô ta dùng trước đó.
Thanh đao này… chính là [Danh dao Fugudoku].
Lúc này, kỹ năng của Tự Hoài Thương đã kéo dài hơn ba phút, còn đối thủ của cô ta thì rõ ràng là kẻ địch không thể dễ dàng đánh bại chỉ trong vài ba chiêu, do đó cô ta thừa thắng xông lên, không được phép sai lầm.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Tật phong hồ nguyệt trảm!” Cô ta khẽ quát một tiếng, ngả người mạnh mẽ tiến công.
“Hừ…” Phong Bất Giác hừ lạnh, ngửa người ra sau lộn một vòng, mượn đà phát động Lam Cước, “Lam cước – Bạch lôi!” Lần này anh hô tên chiêu thức cũng khá nghiêm túc, hơn nữa, với năng lực hiện giờ của anh, uy lực khi xuất chiêu không hề thua kém tiêu chuẩn của [R2 – Lăng Phong].
Tự Hoài Thương không hề để ý đến những tổn thất về giá trị HP, cho nên cô ta không kiêng dè gì mà dùng thuật cận chiến để chém đối thủ trước mặt, với uy lực chiêu thức của mình, cô ta phá tan dòng khí, tiến thêm một bước.
“Cũng lì đòn đấy nhỉ… Vậy thì tiếp nào! Lam cước – quần lang liên tinh!” Phong Bất Giác khẽ vọt lên vài phân, hai chân đá liên hồi, bốn vết chém đặc biệt kỳ dị liền bay rồi tản ra, như con sói đói nhào vào kẻ địch.
“Hừ… Lì đòn à… Đây là lời thoại của tôi mới đúng chứ…” Tự Hoài Thương thầm nói trong lòng. Gò má, thắt lưng, bên ngoài má đùi cô ta nhanh chóng bị đòn tấn công của Lam cước đả thương, một đòn tấn công trong đó đánh trúng vào gáy cô ta.
Nhưng lần này, Tự Hoài Thương đã hạ quyết tâm bắt buộc phải giết được kẻ địch… Cô ta cố chịu đựng cơn đau, không ra chiêu ngay, mà dựa vào sự dẻo dai và sức mạnh ý chí của mình xông đến trước mặt Phong Bất Giác.
Một giây này, hai người đối mặt với nhau, gần trong gang tấc. Một người ở tư thế ngả người lao về phía trước, một người đang làm động tác lộn ngược người lại.
Tự Hoài Thương mang theo ý phải giết chết đối thủ, còn Phong Bất Giác lại đối chọi ngoan cường.
Một đòn tấn công kinh hoàng bỗng được chém ra…
[Áo Nghĩa – Thiên bá đoạn không liệt trảm]
Trong mắt Phong Bất Giác chỉ nhìn thấy ánh sáng sắc bén lóe lên, một chiêu thức điên cuồng xông vọt đến, một luồng năng lượng đáng sợ vô hình đè chặt thân hình anh, khiến anh không thể tránh né.
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng màu vàng của Lá Bài Tử Vong lóe lên, hiệu quả phòng ngự phát huy tác dụng.
Phong Bất Giác xuất ra kỹ năng phòng ngự duy nhất, dồn đấu khí toàn thân mình vào tấm lá chắn do lá bài ánh sáng hóa thành, hòng ngăn chặn nhát chém trí mạng kia.
Thế nhưng, sau một thoáng, ánh sáng đỏ rực màu máu bỗng nổ tung…
Trong khi so chiêu Phong Bất Giác không thể địch lại được thế đao của Tự Hoài Thương, ngực anh bị một đao chém nghiêng toạc ra, vết thương dữ tợn, trào máu tươi.
“Tôi hiểu rồi…” Nhưng lúc này Phong Bất Giác vẫn đang cười, anh lên tiếng nói, “Trước khi kỹ năng này kết thúc, giá trị HP của cô là vô hạn đúng không… Chẳng trách cô có thể bất chấp mọi tổn thương như vậy… Phụt…” Một ngụm máu tươi trào ra cắt ngang lời anh.
“Bây giờ anh biết thì đã quá muộn rồi!” Hơi thở của Tự Hoài Thương đã hơi ổn định lại, cô ta liền tiếp tục dồn sức, định nhổ cỏ tận gốc, “Thiên bá phong thần trảm!”
Trạng thái [Hồn lâm] thực sự quá bá đạo, chỉ cần điều kiện cho phép, hơi thở theo kịp được, cô ta sẽ có thể xuất chiêu liên tiếp, không phải kiêng kỵ bất cứ điều gì.
“Vậy thì tôi sẽ xé cô thành hai nửa…” Phong Bất Giác lạnh lùng nói. Luồng đấu khí quanh người anh lại vọt lên, ma khí xông lên tận trời.
Chỉ thoáng chốc, trời đất tối đen, nhật nguyệt không còn ánh sáng.
Cả người Phong Bất Giác đang bị bao trùm trong luồng đấu khí, tựa như thân thể ma thần. Anh dùng quyền cước nghênh đón thanh đao, không lùi bước mà tiến lên.
Tự Hoài Thương cũng không có lý do gì lùi lại, thế đao không hề suy giảm.
Không ngờ, sau khi chiêu xuất ra… ‘Thiên bá phong thần trảm’ lại bị Phong Bất Giác tay không đánh lui, thân đao bằng ánh sáng đó cũng bỗng nhiên đứt đoạn.
“Sao… có thể như vậy…” Tự Hoài Thương không kìm lòng được bật ra một câu.
“Đao cũng được, tay cũng được, đều là dữ liệu cả.” Phong Bất Giác vừa đánh vừa nói, “Năng lượng do thân đao hóa thành và năng lượng bề mặt của thân thể mình cũng tương tự như vậy… Cho nên, bên nào có trình độ cao hơn đương nhiên sẽ có thể đánh vụn được bên còn lại!”
Cùng với sự tan vỡ vũ khí của Tự Hoài Thương, màn chiến đấu của hai người liền bước vào giai đoạn đánh tay không.
Nhất thời, từng luồng quyền cước mạnh mẽ xuất hiện. Hai người xông vào đánh nhau, đấm từng quyền lên da thịt đối phương.
…
“Khốn nạn! Bỏ cái tay của mày ra ngay!”
“Dám đánh Thương Thương của tôi, thằng cha cặn bã này mau đi chết đi!”
“Tự Hoài Thương cố lên!”
Hàng nghìn hàng vạn khán giả đã tức ói máu, họ đều đã nghe thấy màn đối thoại của Phong Bất Giác và Tự Hoài Thương, cho nên biết Tự Hoài Thương đã mở một kỹ năng cực hạn nào đó mới miễn cưỡng đánh được đến bây giờ.
“Quá… quá là đáng sợ…” Người dẫn chương trình Hoa Hùng cũng bắt đầu nói lắp bắp, “Rõ ràng là năng lượng và tốc độ của hai tuyển thủ lúc này đã vượt qua giới hạn của đẳng cấp. Họ đang tiến hành đọ sức đột phá giới hạn, cho dù ống kính hệ thống có thể theo sát được bước chân họ, nhưng mắt của chúng ta đã sắp không thể theo kịp được nữa rồi.”
Phan Phụng nói tiếp: “Từ tình hình hiện tại thì xem ra hai người khó phân cao thấp. Tuy tuyển thủ Phong Bất Giác chiếm ưu thế về mặt thực lực tuyệt đối, nhưng chúng ta có thể thấy rằng, kỹ thuật chiến đấu của tuyển thủ Tự Hoài Thương cũng vô cùng cao siêu, trước sự phòng thủ toàn lực của cô ấy, chắc chắn là tuyển thủ Phong Bất Giác cũng không thể đưa ra đòn tấn công trí mạng được.”
“Xin hỏi anh Phan.” Hoa Hùng nói, “Vừa rồi trong màn đối thoại của hai tuyển thủ, chúng ta đã biết được rằng… giá trị HP của tuyển thủ Tự Hoài Thương dường như đã là vô tận rồi, vậy có còn tồn tại ‘đòn tấn công trí mạng’ nữa hay không?”
Phan Phụng đáp: “Đương nhiên là có rồi… Câu nói ‘xé thành hai nửa’ khi nãy của tuyển thủ Phong Bất Giác có sức đe dọa không hề tầm thường, anh ta đang hướng tới ý nghĩa trên mặt chữ.”
“Ý anh là…” Hoa Hùng ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
“Cho dù giá trị HP là vô tận, nhưng nếu đầu bị chém đứt thì cũng vẫn bị phán là tử vong.” Phan Phụng nói, “Còn nữa, lấy một khớp nào đó của sống lưng làm điểm giữa, nếu cơ thể bị cắt đứt, và tách đôi…”
Hai người còn chưa dứt lời, các fan của Tự Hoài Thương đã bắt đầu khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
“Cái gì! Anh ta dám làm như vậy sao!”
“Phong Bất Giác phải chết!”
“Anh dám làm vậy với Thương Thương tôi sẽ đến tận nhà chém chết anh!”
Nếu không phải hệ thống hạn chế thì mấy tên đã đã sớm chửi đổng rồi.
…
“Không trúng chiêu ‘thiên bá đoạn không liệt trảm’ đó thì mình còn không biết…” Phong Bất Giác thầm nói, “Với cảnh giới hiện nay của mình thì sẽ càng đấu càng mạnh hơn trong trạng thái ‘đấu ma giáng lâm’… Sau khi chịu đòn nặng như vừa rồi, ma tính và đấu khí sẽ lập tức tăng vọt…”
Phong Bất Giác nhìn vào đôi mắt Tự Hoài Thương, đối phương đáp lại anh bằng ánh mắt toát lên sự mệt mỏi, nhưng vẫn kiên định, ý chí phơi phới.
“Sau khi mất đao, cô vẫn có thể chiến đấu được đến giờ… Đáng khen đấy.” Phong Bất Giác lẩm bẩm nói, “Nhưng… Cũng chỉ đến đây nữa thôi.” Anh vừa dứt lời, liền lật bàn tay, chiêu thức trên tay bỗng thay đổi. Dưới đấu khí thấp thoáng, tay anh hướng vào gáy đối thủ, nhanh chóng quắp lấy.
Dường như Tự Hoài Thương đã có sự chuẩn bị, bước chân cô ta bỗng thay đổi, thân hình mềm mại hơi nghiêng đi nửa phân. Sau đó, cô ta hóa thành một luồng ánh sáng chỉ trong chớp mắt, xuyên qua người Phong Bất Giác.
“Phùng Ma Khắc?” Phong Bất Giác phản ứng thần tốc, trong đầu lập tức đưa ra một chuỗi suy luận, “Nếu có thể dùng được Phùng Ma Khắc, thì có nghĩa là… toàn bộ chiêu thức của Amakusa Shiro Tokisada, cô ta đều có thể…”
Khi nghĩ đến đây, anh đã xoay người đón địch, nhưng chiêu [Giáng ma chiêu lai phá] của Tự Hoài Thương đã chờ sẵn anh ở đó.
Dưới chân phải của Phong Bất Giác hiện lên một trận ma pháp màu đen hình tròn, một luồng năng lượng với lực hút trói buộc anh đứng yên tại chỗ, không thể cử động được.
Sau khi Tự Hoài Thương giơ tay lên xong, một chiêu thức bắt đầu được tung ra… một quả cầu năng lượng màu xanh lam nhanh chóng ngưng tụ lại trong tay cô ta, luồng năng lượng mạnh mẽ nhanh chóng tăng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đương nhiên Phong Bất Giác biết sự lợi hại của [Hung minh thập sát trận], giá trị HP của anh cũng không cho phép anh chịu đựng thêm đòn tấn công như vậy nữa.
Cho nên, anh đã làm một chuyện điên cuồng…
Tay phong Bất Giác nâng lá bài lên, ánh sáng màu vàng kim lóe lên, máu bắn tung tóe.
Phong Bất Giác thế mà lại dùng chính Lá bài tử vong để cắt đứt chân phải của mình…
Đồng thời trong khi chặt gãy chân phải, chân trái của anh lại phát động Nguyệt Bộ, khiến cả người anh bật lại phía sau.
[Đấu ma giáng lâm] đã ban cho anh đấu khí gần như vô tận, chỉ cần có đủ sức lực tinh thần, anh sẽ có thể tùy ý vận dụng. Do đó, trong quá trình lùi lại phía sau, Phong Bất Giác đã âm thầm điều khiển đấu khí màu đen đó để chữa trị vết thương trên người và chiếc chân bị chặt đứt đó của mình. Chỉ trong chớp mắt, chân của anh đã bình thường trở lại; hồng cầu, xương cốt, máu thịt… điên cuồng được sinh ra như thực vật trong phim kinh dị.
Tự Hoài Thương thực sự không thể ngờ đối phương lại nghĩ ra được cách đó… Sau khi đao bị gãy, cô ta đã ẩn giấu kỹ năng Amakusa Shiro, nhường thế tấn công lại cho Phong Bất Giác. Còn mình dựa vào lợi thế giá trị HP vô tận để phòng thủ… Đến lúc này khó khăn lắm mới đợi được đến thời cơ lật ngược tình thế thì lại bị Phong Bất Giác phá mất.
Chiêu này thất bại, cũng khiến Tự Hoài Thương rơi vào tuyệt vọng. Bởi vì… thời gian hạn chế của [Hồn lâm] đã đến… cô ta không có cơ hội thứ hai nữa.
Chỉ thấy bóng dáng xinh đẹp đó đổ rạp xuống đất. Đòn tấn công sau khi kết thúc kỹ năng khiến cô ta không còn sức lực để làm bất cứ động tác nào nữa, chỉ có thể ngửa mặt nằm giữa trường giác đấu, mặc cho người ta xẻ thịt.
Bây giờ Phong Bất Giác chỉ cần nhắm vào chỗ Tự Hoài Thương đang nằm ra một đòn Lam cước liền có thể phân định thắng bại.
Nhưng đáng tiếc…
Anh Giác vừa ổn định lại cơ thể, chiếc chân bị đứt cũng vừa mới mọc đủ lại xong thì thời hạn kết thúc của [Đấu ma giáng lâm] cũng tới…
Anh ngồi lui lại, đặt mông xuống đất, sau đó… cũng nằm vật xuống.
…
Trong thương thành… Lại một lần nữa lặng ngắt như tờ.
Lần trước khán giả im lặng là vì màn so chiêu giữa [Nam đẩu phi long quyền] và [Bắc thiên thập tự tước] khiến họ chấn động (đương nhiên là nếu biết trận đấu này sẽ tiếp diễn như thế nào thì cảnh tượng lúc đó chẳng là cái đinh gì cả).
Còn lần này họ lại một lần nữa im lặng là bởi vì thấy khó hiểu.
“Sao rồi? Ai thắng?”
“Hai người đều không biến thành ánh sáng trắng…”
“Nhưng sao đều không nhúc nhích nữa vậy…”
Một lúc sau, trong đám đông truyền đến rất nhiều âm thanh mang vẻ khó hiểu.
“Quý vị khán giả, hai tuyển thủ sau khi giao đấu kịch liệt với nhau đều đã ngã gục xuống đất!” Hoa Hùng gào lên, “Xem ra trận đấu đã đến thời khắc cuối cùng!”
Phan Phụng cũng nói với giọng điệu vô cùng căng thẳng: “Rốt cuộc ai có thể đứng lên giáng đòn cuối cùng cho đối phương đây?”
…
Bỗng nhiên, một thân hình còng lưng nhảy nhót đi vào trường giác đấu.
“Xi xi xi xi…” Giếng vàng nhỏ Koganei cười nói với giọng điệu đặc biệt của cậu ta, cậu ta đi đến bên cạnh Phong Bất Giác, “Lão đại, tôi quay trở về theo thời gian đã hẹn đây.”
“Ha ha ha… a ha ha ha ha ha…” Phong Bất Giác cười điên cuồng.
Tự Hoài Thương lại thở dài một tiếng, cô ta hiểu rằng, đã kết thúc rồi…
“Sao có thể như thế này được chứ…” Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta ánh lên một tia cười khổ sở.
“Khi phó bản vừa bắt đầu tôi đã lén hạ lệnh cho cậu ta… ra ngoài hai mươi phút, và quay trở lại trước khi thời hạn triệu hoán kết thúc.” Phong Bất Giác nghe thấy tiếng thở dài của đối thủ liền cười đáp, “Lúc đó đương nhiên tôi không thể ngờ được rằng… sẽ có kết cục như thế này. Suy nghĩ lúc đó của tôi là… dù sao thì sớm muộn gì thì cậu ta cũng biến mất, chi bằng trước khi biến mất quay lại đây làm một màn ra mắt cho thật oách cái đã. Cho dù khi xuất hiện chỉ có thể tạo ra chút ít hiệu quả quấy nhiễu cũng được, dù sao cũng còn hơn là biến mất bên ngoài trường giác đấu.”
“Ha…” Tự Hoài Thương cũng cười, “Đúng là phải thất bại trong tay anh rồi… Cho dù là một kỹ năng không liên quan đến chiến đấu như vậy cũng được anh sắp xếp thỏa đáng nhất…” Cô ta hơi dừng lại một lát, rồi nói tiếp, “Một chi tiết tưởng như nhỏ nhặt nhưng lại trở thành điểm mấu chốt quyết định thắng bại… Hừ… Coi như anh giỏi, tôi không còn gì để nói.”
“Cảm ơn.” Phong Bất Giác quay đầu lại nói với Giếng vàng nhỏ Koganei, “Qua bên kia đá cho chị gái kia một cước.”
“Ồ.” Giếng vàng nhỏ Koganei gật đầu, chạy đến bên cạnh Tự Hoài Thương, khẽ đá vào cánh tay cô ta một cái.
Sau khi 1% giá trị HP cuối cùng của Tự Hoài Thương bị tiêu hao, trận đấu đầu tiên của Phong Bất Giác… cuối cùng cũng có thể thông báo thắng lợi.
Qua màn đọ sức trong trận đấu vô cùng nguy hiểm này, anh Giác đã là tiến vào vòng chung kết của cuộc chiến tranh bá đỉnh cao.
Tuy nhiên… Trận chiến kịch liệt thực sự mới chỉ vừa được kéo màn…