Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 404: Thay đổi danh hiệu
[Danh hiệu của bạn đã được cập nhật thành – Kẻ chuốc thù hận]
Đây là lời nhắc nhở đầu tiên Phong Bất Giác nghe thấy sau khi trở về không gian đăng nhập…
“Tại sao lại biến thành thế này cơ chứ…” Phong Bất Giác liếc nhìn danh hiệu mới của mình, khóe miệng khẽ giần giật, buồn bực không thôi, “Vừa tìm tòi được phương thức vận dụng cấp cao của dữ liệu… thì đã mất đi ngay năng lực danh hiệu, nếu không có [Đấu ma giáng lâm]… thì mình luyện đến max cũng chưa chắc đã đạt được đến cảnh giới đó…” Anh suy nghĩ một lát, “Hơn nữa… nếu không có [Đấu ma giáng lâm] thì vào vòng chung kết mình sẽ gặp nguy hiểm rồi…”
Anh lập tức mở menu ra, đi kiểm tra năng lực danh hiệu mới.
[Tên: Lò luyện căm hận]
[Loại năng lực đặc thù: Bị động]
[Hiệu quả: Mỗi lần bạn bị tấn công đều sẽ khôi phục lại giá trị thể năng nhất định cho bạn, và giảm thời gian đóng băng tất cả kỹ năng của bạn (Hiệu quả thu được lợi ích tỷ lệ thuận với mức độ bị thương; người phát động tấn công buộc phải có ý thù địch với bạn, trong các tình huống thiên tai, sát thương bất ngờ hoặc tự hại bản thân sẽ không thể phát động kỹ năng)]
[Chú ý: Khi bị người khác để mắt tới, chứng tỏ bạn có thực lực, hoặc là bạn khiến người khác chán ghét…]
“Cái này…” Phong Bất Giác thầm nghĩ, “Đối với rất nhiều người chơi có kỹ năng chủ động, năng lực của danh hiệu này quả là kỹ năng thần kỳ.” Anh liếc nhìn bảng kỹ năng, “Nhưng… khi chiến đấu mình chỉ thường dùng bốn kỹ năng. Trong đó [Thuật Linh Thức Tụ Thân] là kỹ năng tiêu hao liên tục, còn [Nguyệt Bộ] và [Lam Cước] vốn dĩ không có thời gian đóng băng. Do đó cũng chỉ có kỹ năng [Nam đấu phi long quyền] là có lợi mà thôi…”
Khi suy nghĩ những điều này, anh Giác đang đứng trước màn hình chạm, anh nhìn lướt qua hộp thư, thấy số lượng thư nhận được tăng đột biến… Anh chưa cần nhấn vào xem đã biết danh sách đen của mình lại được mở rộng lên nhiều lắm đây…
Lúc này, một cửa sổ yêu cầu trò chuyện bật ra, Phong Bất Giác kết nối, nói, “Cậu cũng đánh xong rồi à?”
Phía bên kia truyền đến giọng của Vương Thán Chi: “Thực ra khi anh và Tự Hoài Thương tạo dáng trên trường giác đấu thì tôi đã ở trong thương thành rồi…”
“He… Nói vậy tức là cậu cũng nhìn thấy màn biểu diễn vô địch của tôi đây rồi à.” Phong Bất Giác không biết xấu hổ mà nói.
“Vô địch chỗ nào đấy…” Tiểu Thán châm chọc nói, “Suýt nữa thì bị tiêu diệt đấy chứ? Hơn nữa còn liên tục bị người ta vả mặt đấy biết không hả? Nói ba mươi giây sẽ xử lý xong, cuối cùng lại thất bại, nói muốn xé người ta ra cũng không xé được, cuối cùng còn phải dựa vào sự tồn tại của Giếng vàng nhỏ Koganei mới thắng được, tôi cảm thấy anh có thắng được tí ti thôi!”
“Hừ…” Anh Giác hừ lạnh một tiếng, “Cậu tiêu diệt được Thất Sát nhờ vào giá trị thời trang nên sẽ không hiểu được đâu.”
“Sao tôi chưa bao giờ nghe thấy trị số kỳ quái đó thế nhỉ…”
“Cái đấy mà cậu cũng không biết à… Xem ra vì được sống quá no đủ nên cậu trở nên không biết gì cả, khi cậu sám hối lại cuộc đời trên giàn thiêu chắc là sẽ để lại rất nhiều tiếc nuối lắm đấy…”
“Tại sao bỗng nhiên lại chuyển chủ đề sang nói tôi là thế nào! Hơn nữa còn chẳng có ý nghĩa gì cả! Rõ ràng đó là nguyền rủa và châm chọc!”
“Bớt nói nhảm đi! Sau các trận chiến đấu biên độ lớn và liên tục thì chuyện xuất hiện những sự việc vượt ngoài dự đoán cũng là điều quá bình thường.” Phong Bất Giác đáp một cách hùng hồn, “Trong những lúc thế này thì người giữ vai trò quan trọng sẽ phải đảm nhiệm trọng trách gánh vác nội dung quá độ nữa.”
“Vượt ngoài dự đoán? Đây có phải là phim hoạt hình đâu!” Tiểu Thán gào lên.
“Linh cảm cũng là một kiểu dự đoán đấy, tên hâm ạ! Đừng có coi thường tác giả! Cậu tưởng rằng cảnh tượng chiến đấu dễ viết lắm à? Cần phải cân nhắc từng câu từng chữ để miêu tả, vắt hết sức lực để tưởng tượng ra cảnh tượng, rồi còn phải sứt đầu mẻ trán tìm đọc tư liệu; Phải cố mà chia nội dung của mười lăm nghìn chữ thành ba chương chứ không phải là sáu bảy chương để gửi, kết quả còn bị cho là cập nhật quá chậm.” Phong Bất Giác nói, “Nếu là bản đại gia viết thì cảnh chiến đấu thường đều cô đặc trong một câu là hoàn thành xong hết… ví dụ như là ‘A dùng gạt tàn thuốc lá đập vỡ đầu B’; còn cảnh tượng chiến tranh sẽ kiểu như là ‘hàng triệu thiết kỵ đạp cửu châu, ba nghìn thành trì bình thiên hạ.’, toàn là những câu mang tính tổng kết và có tính tang thương để khái quát. Những người ngoại đạo với nghề cầm bút như cậu sao có thể hiểu được muốn sáng tác ra cảnh tượng bạo lực phức tạp là chuyện khó khăn thế nào chứ!”
“Anh nói đỡ cho tác giả một cách lộ liễu như vậy là do đang lo lắng đến một tình huống nào đó sao…” Tiểu Thán nói, “Anh nói liên miên đến tận hai trăm chữ chắc là được rồi đấy…”
“Ài… đúng rồi, cậu thi đấu thế nào?” Giọng điệu Phong Bất Giác chợt thay đổi, coi như không có chuyện gì hỏi, “Kết thúc nhanh như vậy, không phải là bị tiêu diệt ngay đấy chứ?”
“Anh chuyển chủ đề nhanh quá rồi đấy…” Tiểu Thán sửng sốt một chút, đáp, “Ừm… Thực ra là tôi diệt gọn người khác.” Cậu ta ngưng lại một lát, “Đừng nói chuyện của tôi nữa… Anh biết hoàn cảnh bây giờ của mình chưa…”
“Hoàn cảnh gì?” Phong Bất Giác đáp lại với giọng điệu vô cùng đắc ý, “Chẳng lẽ là độ hot của ID [Phong Bất Giác] này đột nhiên tăng vọt, như đổ thêm lửa vào chảo dầu đang cháy à…”
“Không không không… đó là hai chuyện khác nhau.” Tiểu Thán cắt ngang lời anh, nói, “Nếu anh không nói những lời dư thừa trong khi chiến đấu thì có lẽ sẽ là như vậy, nhưng bây giờ… thứ anh cho vào chảo lửa cháy không phải là dầu nữa, mà là thứ gì đó tương tự như là khí metan…”
“Ồ, tôi bị mọi người coi là ‘người xấu’ rồi à?” Phong Bất Giác nói tiếp.
“Nói là ‘đại ma vương’ thì chuẩn xác hơn đấy…” Tiểu Thán nói.
“He he… thời buổi này, có rất nhiều ma vương đều là nam thần và ngự tỷ đấy.” Phong Bất Giác cười nói.
“Ừm… Nhưng chắc chắn anh là cái kiểu truyền thống, giống như là Diablo (một trong ba ma đầu, vị thần hủy diệt tà ác, lạnh lùng, tàn nhẫn, mạnh mẽ, không đẹp trai, cũng không đáng yêu)…” Tiểu Thán đáp.
“Ồ, vậy sao…” Phong Bất Giác vẫn nói với giọng điệu hết sức bình tĩnh, “He… Không sao cả, trước trận đấu tôi đã đoán được kết quả này rồi, cho nên trong khi thi đấu, tôi dứt khoát đóng cho tròn vai nhân vật kẻ ác, không kiêng nể gì cả, muốn làm gì thì làm.”
“Nếu anh cứ duy trì không nói lời nào trong lúc bắt đầu trận đấu…” Tiểu Thán tiếp lời.
“Ha! Vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Phong Bất Giác cắt ngang cậu ta.
“Cũng phải…” Tiểu Thán cũng cười, “Đối với anh, thế thì thà thua cuộc còn hơn nhỉ…”
…
Trong lúc anh Giác và Tiểu Thán đang nói chuyện phiếm thì trên website chính thức của công ty Mộng đã lặng lẽ công bố quy tắc thi đấu vòng chung kết của [Cuộc chiến tranh bá đỉnh cao]…
Thời gian cho vòng chung kết là từ 1 giờ sáng ngày 30 tháng 5.
Năm mươi người chơi lọt vào vòng trong sau trận chiến Bươm bướm sẽ cùng được truyền tống đến một phó bản trong cùng một thời điểm.
Phó bản này đương nhiên là phó bản đặc biệt của cuộc chiến tranh bá đỉnh cao. Cho đến nay, bất cứ phó bản nào của game đều chỉ đồng thời chứa được tối đa sáu người chơi. Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống năm mươi người chơi được vào cùng một phó bản.
Còn phương thức đối kháng của vòng chung kết lần này lại là…