Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 411: Ngoài khu vực phong tỏa
Trong Thương thành, trên màn hình ở mỗi khu vực phát sóng đều đã bắt đầu phát nội dung chiến đấu, lời thuyết minh phong cách sét đánh cộng thêm phụ đề, rõ ràng mang lại nhiều cảm xúc hơn so với hai người Phan Phụng, Hoa Hùng… Thuyết minh tự động của hệ thống hoàn toàn đồng bộ với diễn biến của sự việc, lại sống động như thật, quả đúng là đặc sắc.
Mà trong khu vực phát sóng đông đúc, khu vực phát sóng riêng về [Phong Bất Giác] lại sôi động nhất. Fan hâm mộ của bản thân anh cũng không phải nhiều lắm, nhưng đã thu hút rất nhiều người chơi trung lập không đặc biệt ủng hộ ai đến vây xem, hơn nữa… toàn bộ fan của Tự Hoài Thương cũng đều lập nhóm đi xem cuộc thi đấu của anh Giác.
Có hai câu hát rất hay: “Cười và khóc, lưng tựa lưng đứng bên nhau. Yêu và hận, vừa quay đầu là nhìn thấy nhau.”
Sau khi Tự Hoài Thương bị loại, fan hâm mộ của cô ta còn có thể xem ai trong trận chung kết đây? Nếu nữ thần mình ngưỡng mộ đã không còn đất diễn nữa, vậy thì cứ đi xem tên ma đầu khó ưa vậy… Xem xem tên này chết thế nào.
Thế là, trong khu vực phát sóng của anh Giác, có thể nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái thế này: một nhóm người nho nhỏ giơ cao biểu ngữ “Điên nhất” đứng cùng với nhau; một nhóm người khác mang vẻ mặt ghét bỏ đứng ở chỗ cách đó rất xa; ở giữa còn ngăn bởi một đám quần chúng vây xem tràn đầy tò mò.
Ngoài ra, còn có rất nhiều người chơi theo dõi biểu hiện của anh Giác trong phòng họp. Chẳng hạn như người của hai phòng máy Hồng Anh và Đao Phong, có thể thấy chính là Địa Ngục Tiền Tuyến…
Do trong thành phố tràn ngập đủ loại quái vật biến dị và vong linh, nên xác suất gặp phải chiến đấu bất ngờ của những người chơi là tương đối cao.
Trận chung kết vừa bắt đầu năm sáu phút, khắp nơi trong thành phố đã liên tục nổ ra âm thanh chiến đấu. Có điều chiến đấu giữa người chơi với người chơi hiện tại vẫn chưa có trận nào. Chuyện này đương nhiên cũng là do hệ thống sắp đặt, nhằm gia tăng tính thu hút của cuộc thi đấu, giảm bớt nhân tố ngẫu nhiên, thế nên tọa độ ban đầu của tất cả các tuyển thủ đều phân tán ở khắp nơi.
Đương nhiên, biểu hiện của các tuyển thủ khi gặp quái vật cũng rất quan trọng. Dù sao thì chiến đấu càng nhiều, tiêu hao sẽ càng lớn. Trong trận chung kết, thuốc bổ sung giá trị HP vẫn không thể sử dụng. Đây chính là muốn thử thách chiến lược của tuyển thủ. Muốn mất máu ít, thông thường sẽ phải tốn nhiều thể năng, hoặc dùng kỹ năng giải quyết vấn đề; muốn tiết kiệm thể năng, đồng thời đảm bảo kỹ năng nào đó không tiến vào thời gian làm lạnh, thì rất có thể sẽ phải tiêu hao nhiều giá trị HP.
Tóm lại, vấn đề cần suy xét cực kỳ nhiều, trừ phi…
“Nếu cứ đi tiếp về phía trước, thì cứ năm phút là có thể gặp được một hai con quái vật à…” Shiva vừa làu bàu, vừa điều khiển bàn đá của [Đồng hồ cát Thiên Vũ] đánh nát con quái vật trước mắt.
Đối với người chơi ở cấp bậc như anh ta mà nói, giết chết loại quái vật ở level này còn dễ hơn hít thở (khi hít thở anh ta còn phải chịu đựng một luồng mùi lạ), căn bản không cần nói đến tiêu hao gì.
Shiva hiện giờ đã là level 44, xếp thứ ba trên bảng xếp hạng level. Tám loại năng lực đặc biệt của vũ khí linh năng của anh ta hiện tại cũng đã mở được sáu loại “Địa, Thủy, Hỏa, Không, Nhật, Nguyệt”, chỉ còn bàn đá “Phong” và “Diệt” vẫn còn bị phong ấn.
Ngoài ra, trong [Cuộc chiến Bươm bướm] năm ngày trước, cuối cùng anh ta đã lĩnh ngộ được năng lực [Hồn ý]. Vì thế, sau ngày cập nhật xếp hạng ấy, anh ta đã giành lại được ghế thứ hai trên bảng xếp hạng năng lực chiến đấu.
So với hồi Cuộc chiến tranh đoạt áo choàng, thực lực của Shiva chắc hẳn đã lại leo lên một tầm cao hoàn toàn mới.
Thế nhưng, điều này trái lại khiến anh ta cảm thấy sởn tóc gáy… Bởi vì, anh ta vẫn đứng thứ hai.
“Lữ khách dị giới…” Một giọng nói ồm ồm đột nhiên vang lên sau lưng Shiva, “Ta khuyên ngươi hãy dừng bước ở đây.”
Shiva hoàn toàn không phát hiện được sự tiếp cận của đối phương, điều này khiến anh ta hoảng sợ trong lòng. Có điều lời thuyết minh không xen vào, chứng tỏ hiện giờ không được tính là trạng thái chiến đấu, cũng có nghĩa là… chủ nhân của giọng nói này tạm thời không có thái độ thù địch.
Shiva lập tức quay đầu lại, thứ lọt vào tầm mắt anh ta… là một sinh vật hình người cao lớn. Thứ này cao hai mét, cơ thể có hình tam giác ngược, toàn thân được che phủ bởi vỏ giáp màu vàng xen lẫn màu đen. Tứ chi to khỏe hơn nhiều so với con người bình thường, mà điều kỳ lạ nhất chính là cái đầu của hắn. Đó là… một cái đầu ong nghệ to đùng.
“Ngươi là…” Shiva thăm dò hỏi, nếu đối phương đã chủ động trao đổi với anh, thì có lẽ chính là NPC.
“Tên của ta là Tạ Cáp Đặc.” Tạ Cáp Đặc đáp, “Ta là một trong mười hai người cai quản thời gian, thuộc hạ của Bá Chủ Thời Gian.”
Shiva dĩ nhiên cũng không xa lạ gì đối với thiết lập Tứ trụ thần, anh ta lập tức tiếp lời: “Vì sao lại khuyên ta dừng lại chứ?”
“Bởi vì khu vực phía trước đã bị phong tỏa.” Tạ Cáp Đặc đáp.
“Bị ai phong tỏa?” Shiva nói, “Ngươi sao?”
“Ta, và ba người cai quản thời gian khác.” Tạ Cáp Đặc nói, “Ngươi có thể đi vòng, nhưng đừng tiến vào…” Trong lúc nói chuyện, hắn vươn cánh tay dài có rất nhiều khớp và gấp khúc ra, dùng đầu ngón tay vạch nhẹ giữa không trung.
Tức thì, trong phạm vi ước chừng mấy con đường trước mặt Shiva đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu đỏ cam mờ mịt.
“… Đừng tiến vào khu vực này.” Tạ Cáp Đặc nói.
“Trong đó có gì?” Shiva tiếp tục truy hỏi.
Tạ Cáp Đặc thoáng im lặng vài giây, rồi mới dùng giọng nghiêm nghị đáp: “Chỉ có nguy hiểm, không còn gì khác.”
Shiva nghe vậy, suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Thôi được, ta đi vòng là được.” Anh ta thật sự không có lý do từ chối, bởi vì anh ta vốn chỉ là đi về phía trước không mục đích mà thôi. Vả lại, Bá Chủ Thời Gian là vị thần thuộc phe trông giữ trật tự, thuộc hạ của hắn có lẽ cũng tương đối đáng tin, ít nhất người ong nghệ này cũng không trực tiếp tấn công anh ta giống như quái vật.
“Tốt nhất ngươi hãy mau chóng rời đi.” Khi Tạ Cáp Đặc nói câu này, đã xoay người đi, lui vào khu vực sương mù cam bao phủ, đồng thời hướng về phía con đường bốc lên mùi thối rữa trước mắt nói, “Có những thứ rất phiền phức đã đến…”
Shiva vẫn đang nghiền ngẫm ý nghĩa lời nói này của đối phương, đột nhiên, một chùm sáng màu trắng to như miệng bát ào ạt kéo đến từ một nơi rất xa, đánh thẳng vào cơ thể Tạ Cáp Đặc. Tạ Cáp Đặc phản ứng thần tốc, nhanh như chớp vươn hai cánh tay dài về phía trước, đan vào nhau, vắt thành hình dạng bánh quai chèo; tiếp đến, hai bàn tay hắn mở ra, trước bàn tay xuất hiện một đóa sen ánh sáng.
Tạ Cáp Đặc dùng đóa sen làm lá chắn, ngăn chặn sự công kích kia. Một giây sau, chùm sáng mạnh mẽ đánh lên cánh sen do năng lượng ngưng tụ thành. Hai chân Tạ Cáp Đặc đứng vững vàng, một bước cũng không lùi. Luồng ánh sáng kia bị đóa sen ánh sáng chặn lại, phân tán thành bảy tám chùm sáng nhỏ hơn, tản đi khắp nơi, lướt trên nhà cửa xung quanh. Trong thoáng chốc, tường ngoài của nhà cửa hai bên đường đều ào ạt sụp đổ giống như bị nã pháo, trong những bức tường bị mục nát ấy còn chảy ra chất lỏng màu vàng sềnh sệch…
Shiva nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hít một hơi khí lạnh. [Đồng hồ cát Thiên Vũ] của anh ta cũng là thứ dùng chùm sáng để tấn công, nhưng so với hành động trước mắt này, hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ.
“Trong phó bản này thế mà lại có sinh vật mạnh như vậy sao…” Giá trị sợ hãi của Shiva lặng lẽ dâng cao, một ham muốn bỏ chạy mãnh liệt đang dấy lên, “Nơi này không thích hợp ở lâu… Cho dù kẻ phát động tấn công ấy là cái gì, thì suy cho cùng mục tiêu của nó cũng không phải là mình, mình không cần nhúng tay vào cuộc đọ sức giữa NPC.” Nghĩ đến đây, anh ta liền định xoay người bỏ đi.
“Ồ… Thật lợi hại.” Một thiếu niên tóc đỏ bù xù, trên mặt mang ý cười, không biết từ bao giờ đã đứng ở con đường bên cạnh Shiva.
Vai cậu ta khoác một chiếc áo vest khoác ngoài màu trắng, huy hiệu công hội của cậu ta là ký hiệu cái cân màu trắng dưới nền xanh nước biển, còn sau lưng chiếc áo khoác của cậu ta có ghi hai chữ “Trật Tự”.
“Thôn Thiên Quỷ Kiêu…” Khi Shiva ý thức được đây là ai, giá trị sợ hãi đã đạt đến độ cao 70% của anh ta lại tăng lên lần nữa.
“Cậu ta đến lúc nào chứ… Vì sao không ra tay tấn công mình? Là vì kiêng dè thực lực của mình sao?” Phút chốc trong đầu Shiva lướt qua vài nghi vấn, có điều ngoài mặt, anh ta vẫn cố hết sức giữ bình tĩnh, điềm tĩnh nói với Quỷ Kiêu: “Không ngờ người chơi đầu tiên tôi gặp trong trận chung kết lại là cậu.” Anh ta dừng lại một chút, “Cũng tốt… Dù sao thì sớm muộn cũng phải đánh một trận, chi bằng…”
“Có gì muốn nói có thể để lát nữa nói sau không?” Quỷ Kiêu rất thiếu lịch sự ngắt lời đối phương, ánh mắt của cậu ta từ đầu đến cuối đều nhìn về một hướng khác, “Có một kẻ cực kỳ mạnh đã đến…”
Shiva thấy tên nhóc ranh này hoàn toàn không để mình vào mắt, không khỏi có chút bực mình. Chỉ là cuộc chiến đấu bên cạnh đúng là khiến người ta rất để ý…
Chỉ thấy, ở phương hướng luồng sáng ấy bắn ra, có một bóng người chậm rãi đi tới.
– Khởi động sách lược khắc phục
Kho dữ liệu nhận biết ngoại hình khởi động, đang tải xuống, ghi/ chỉnh sửa/ ghi/ ghi.
[Thế lực: Bá Chủ Thời Gian]
[Chủng tộc: Người sao Hexport]
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
[Phương thức chiến đấu: Điều khiển năng lượng, ???]
[Kỹ năng sở hữu: Lá chắn sen ánh sáng, ???]
[Mức độ nguy hiểm: Trung bình]
Nhận biết giọng nói: Đã thiết lập…
Định vị theo dõi: Không thể khởi động.
Trạng thái điều khiển: Mất kiểm soát.
Lựa chọn chế ngự chiến thuật: Đang tính toán
“Thật khiến người ta nhức đầu…” Diễn sinh giả đang đến gần kia, nhìn thân hình thì là nam giới khoảng một mét chín, toàn thân hắn giống như được bao phủ trong lớp áo giáp phát sáng, tiếng nói chuyện còn mang nhịp điệu giống như tiếng chuông, “Kẻ ở cấp bậc này lại có đến mười hai tên sao…”
Lúc kẻ kia bước đến gần, Shiva mới nhìn rõ, kẻ đến không phải đang mặc áo giáp phát sáng, mà là đang mặc áo giáp chắn sáng… Mỗi tấc da của sinh vật kỳ lạ này đều đang phát sáng, là một “người ánh sáng” danh xứng với thực.
“Diễn sinh giả sao…” Thôn Thiên Quỷ Kiêu nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, trầm ngâm nói, “Nhìn qua hình như là level 2, nhưng… có chút kỳ lạ.”
“Ồ? Cậu biết cũng nhiều thật.” Người ánh sáng ấy nghe thấy lời của Quỷ Kiêu, quay đầu nói, “Rõ ràng chỉ là một người chơi mà thôi…”
“Thật ra tôi biết cũng không nhiều.” Quỷ Kiêu cười nhạt, “Tôi đã nói… là tôi ‘nhìn’ ra được.”
“Hừ…” Người ánh sáng lại liếc Quỷ Kiêu một cái, không nói thêm nữa, bởi vì hắn không có thời gian. Hắn lập tức chuyển tầm mắt trở lại trên người Tạ Cáp Đặc, “Nếu không giết chết ngươi thì ngươi sẽ không để ta đi qua phải không?”
“Chủ nhân của ta có lệnh, không thể để…”
Tạ Cáp Đặc còn chưa dứt lời, một luồng sức mạnh đã đột ngột đánh tới.