Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 410: Thuyết minh thế mà lại là…
Phong Bất Giác không ở lại lâu trong tòa nhà ban đầu, bởi vì nhắc nhở của hệ thống khi phó bản bắt đầu đã biểu thị rất rõ ràng, tuy sẽ có giới thiệu sơ lược về phó bản, nhưng “không có nhiệm vụ nhánh/ ngầm và thế giới quan đặc thù”, thế nên anh cũng không cần thăm dò quá tỉ mỉ.
Xét đến việc mình là tuyển thủ hạt giống mang ba điểm kill point, rất có thể trở thành mục tiêu lăm le của các tuyển thủ khác, anh Giác đã quyết định kín đáo hành sự… Chỉ cần không bị phán định là tiêu cực, anh sẽ cố gắng hết sức tránh xung đột, bảo tồn thực lực.
Dù sao thì… anh còn mang theo sứ mệnh khác trên người.
“Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn…” Phong Bất Giác đi bộ ra ngoài tòa nhà, miệng lẩm bẩm một mình, “Quái vật lang thang trong thành phố này… so với lần trước mình đến, số lượng và chất lượng chắc hẳn đã tăng trưởng trên diện rộng… Chuyện này cũng thôi đi. Quan trọng là trong giới thiệu sơ lược phó bản đã nhắc đến Tứ trụ thần, đây là tình huống cực kỳ tệ…”
Lo lắng của anh không phải vô lý, bởi vì trong phần Cuộc chiến đồ chơi, “Tiên tri” đã chỉ rõ chuyện Phong Bất Giác trợ giúp bọn Billy vượt ngục. Điều này đã nói rõ… chuyện này không còn là bí mật gì nữa.
Mà điều Phong Bất Giác không hiểu là… khi anh trợ giúp ba người Billy, Alden, Đại nhân Rabbit (con rối, yêu quái, con thỏ) vượt ngục, rõ ràng đã diệt khẩu tên lính cai ngục Faster. Theo lý mà nói… lẽ ra tin tức không thể bị lộ mới phải.
Nhưng hiện giờ không bị lộ cũng đã bị lộ rồi, anh phải nghĩ suy nghĩ một chút chuyện lập trường của mình…
Trước tiên, về phía Bá Chủ Thời Gian, anh Giác quả thật đã từng trợ giúp vị Tứ trụ thần này (suy nghĩ kĩ lại, khi đó thật ra là Bá Chủ Thời Gian đã cứu bọn Phong Bất Giác), khiến hắn thuận lợi tóm được Satsuma Deere.
Thế nhưng, sau đó Phong Bất Giác lại hai mặt, lấy oán báo ân thả ba tên tội phạm mà Bá Chủ Thời Gian giam cầm, đồng thời còn giết lính cai ngục.
So sánh hai chuyện này, e rằng công không đủ để đền tội…
Kế đến, về phía Tòa Án Chân Lý… Phong Bất Giác cho rằng, ở nơi xem “gieo rắc hỗn loạn” là tội danh để trừng phạt con người, chắc hẳn anh sẽ không được chào đón. Nếu như anh là một sinh vật sống ở chiều không gian này, đoán chừng đã sớm bị bắt và phán ba ngàn năm, năm ngàn năm rồi…
Vì thế, anh ở Tòa Án Chân Lý chắc chắn là một người mang thù hận trời sinh, không có khả năng chuyển biến.
Mà hai thế lực còn lại, vừa nghe tên đã biết là phe tà ác. Đương nhiên, anh Giác không để tâm những chuyện này, anh cũng là nhân vật bị những người chơi khác xem là đại ma đầu, gia nhập phe tà ác chẳng có cảm giác gì không hợp lý. Chỉ là… cảm thấy có khó khăn.
Về Chúa tể ma giới, tuy rằng anh Giác chưa từng thấy bản thân Chúa tể ma giới, nhưng anh đã từng lĩnh giáo không ít tác phong của thủ hạ của gã … Về cơ bản, ngôn ngữ mà đám sinh vật của vùng đất hỗn độn khô cằn giỏi nhất chính là “bạo lực”, cho dù bạn muốn trao đổi đàng hoàng với chúng cũng vô ích, cho dù bạn nói cái gì để làm lời mở đầu (như Hello!), câu trả lời của chúng đa phần đều sẽ là một tiếng quát to, sau đó dùng ngôi thứ ba hét lên tên mình, tiếp theo sẽ xông lên tập kích bạn (Hulk! Smash!)
Vì thế, lựa chọn của Phong Bất Giác thật ra không nhiều, nếu anh muốn mượn thế lực của NPC/quái vật trong phó bản này để giúp mình làm việc, tốt nhất là đi giao thiệp với đội ngũ của vương quốc Tử Linh.
Đối với thế lực này, tuy rằng anh Giác không hiểu rõ lắm, nhưng dù gì cũng là xưa không oán, nay không thù, vẫn tồn tại khả năng đàm phán.
“Ồ… Cũng đồ sộ thật…” Chẳng mấy chốc Phong Bất Giác đã đi đến cửa lớn của tòa nhà, trông thấy cảnh tượng bên ngoài.
Nhà cửa, phương tiện công cộng trong thành phố, bao gồm ô tô bên đường… hầu như đều bị bao phủ bởi một lớp gì đó giống như thịt nhưng lại không phải thịt. Khắp nơi trên mặt đường đều có thể thấy những khe nứt thật lớn, sườn dốc sụp đổ, có những nơi mọc lên cây thịt dày như con trăn lớn, có những nơi thì dựng thẳng lên tinh thể màu đen giống như gò núi nhỏ.
Mùi ở bên ngoài so với trong tòa nhà còn đặc sắc hơn… Bên trong tòa nhà ẩn chứa một mùi tanh tưởi nồng đậm, tập trung và thống nhất. Còn bên ngoài tòa nhà lại phức tạp, nhiều lớp và phong phú. Có lẽ bạn đứng ở ngã tư đường, mặt hướng về những hướng khác nhau sẽ có thể ngửi thấy rất nhiều mùi khác nhau… Lưu huỳnh, metan, hơi ngạt, mùi máu, mùi phân…
“Nếu là khi ở level thấp, chỉ việc có mặt ở môi trường này thôi là giá trị HP đã bắt đầu trôi mất rồi…” Phong Bất Giác thì thầm, “Ôi… Có hơi nhớ mặt nạ phòng độc rồi.”
Nhưng ít ra về nồng độ mà nói thì ở bên ngoài vẫn tốt hơn bên trong một chút, ít nhất Phong Bất Giác cũng không cần phải dùng tay bịt mũi suốt nữa.
“Ừm… Nên đi đâu đây…” Phong Bất Giác nhìn xung quanh, trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên…
[Trong Mê Thành, việc ép chiến đấu là không thể né tránh.]
[Tiếng gầm của yêu thú, lộ ra từng cơn ác ý, không thể che giấu.]
Hai câu thoại tiếng Mân Nam đột nhiên chen vào, vang lên bên tai anh Giác.
Không chỉ mình anh, lúc này mỗi khán giả đang theo dõi [Phong Bất Giác] cũng nghe thấy.
Không sai… Thuyết minh của trận chung kết lần này là lời độc thoại mang phong cách sét đánh mà hệ thống tự đưa ra. Nơi mỗi trận chiến đấu diễn ra đều sẽ có thuyết minh tương ứng vang lên, khán giả xem thi đấu còn có thể nhìn thấy phụ đề…
“Hả?” Phong Bất Giác ngẩn ra một giây, “Thì ra không ở trong thế giới sét đánh cũng có thể được trải nghiệm à?” Sau trận đấu đơn của anh với Cuồng Tông Kiếm Ảnh, anh vẫn chưa từng gặp phó bản Thế giới sét đánh, cũng chưa từng nghe kiểu thuyết minh này trong phó bản khác, không ngờ lại nghe thấy ở đây.
“Ừm… Nếu thuyết minh đã nói như vậy, chứng tỏ sự tình đang trong “lúc đang tiến hành” rồi.” Phong Bất Giác phản ứng rất nhanh, anh lập tức phòng bị.
Đúng là có ba con quái vật đang hoạt động gần đó, lúc này chúng đã phát hiện sự tồn tại của anh Giác. Mà vị trí của bọn chúng chính là trên nóc tòa nhà sau lưng Phong Bất Giác…
Thuyết minh vang lên, xem như tín hiệu bắt đầu chiến đấu. Tuy đây không phải là cuộc chiến giữa người chơi với người chơi, nhưng hệ thống cũng sẽ phát sóng.
Vì thế, trước khi thoát khỏi chiến đấu, hành động của anh Giác sẽ được phát sóng liên tục, đồng thời sẽ kết hợp với lời thuyết minh…
[Khoảnh khắc này, ba cái bóng của quái thú đã chuyển động!]
“Gừ…” Theo sau một tiếng gầm kỳ quái vang lên, ba con quái vật cùng nhau nhảy xuống.
Phong Bất Giác nghe tiếng thì cười khẩy, đạp đất bật người, vọt lên phía trên. Anh hoàn toàn không sợ khí thế từ trên cao vọt xuống của đối phương, cũng không cho rằng ba con quái vật hoang dã lang thang trên bản đồ này mạnh cỡ nào, anh chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh mà thôi.
Giữa không trung, nhờ ánh trăng mờ ảo, anh Giác mới nhìn rõ tướng mạo của ba con vật ấy: Hình thể của con thứ nhất giống như trẻ con, tứ chi ngắn và nhỏ, nhưng đồng thời nó lại có một cặp kềm lớn, mặt ngoài cây kềm còn phát ra ánh sáng lạnh của đồ kim loại; con thứ hai giống như dạng lưới, cơ thể ước chừng to bằng một cánh cửa, bên trong rỗng ruột, một phần cơ thể nó tách ra giống như cây cưa dài, đây có lẽ là vũ khí của nó; hình dáng của con thứ ba giống như côn trùng, nhưng hai bên cơ thể nó không đối xứng, một bên nhiều chân, một bên có cánh, bên có cánh còn mọc ra một cái vòi hẹp dài, như dao như liềm.
“Đám quái vật này rốt cuộc là thứ gì chứ…” Phong Bất Giác thì thầm trong lòng, “Trông dáng vẻ chúng nó kỳ quái quá, mình cũng không nhìn ra đâu là chỗ hiểm…”
[Phong Bất Giác vận dụng ba phần công lực, nghênh đón kẻ địch.]
[Ba con quái vật ăn ý với nhau, hiệp lực tấn công.]
[Liềm, chém nhanh cánh tay trái.]
[Cưa, tông mạnh bả vai.]
[Kềm, đánh thẳng đôi mắt.]
Khi thuyết minh nói đến đây, anh Giác đã ở gần ba con quái vật trong gang tấc, anh cũng không chút khách sáo, trực tiếp xuất một chiêu kỹ năng ra trước.
[Tên: Tà vương Viêm Sát luyện ngục tiêu]
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sở hữu vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Linh thuật]
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
[Hiệu quả: Dùng lửa bao vây nắm đấm phát động tấn công liên tục (thời gian làm lạnh là 5 phút)
[Tiêu hao: 200 giá trị thể năng, 50 giá trị linh lực]
[Điều kiện học tập: Sở trường Chiến đấu C, Sở trường Linh thuật C]
[Ghi chú: Một trong những tuyệt kỹ của Tà vương Viêm Sát quyền]
Thời gian làm lạnh của chiêu này không dài, tiêu hao cũng rất tiết kiệm. Về mặt uy lực mà nói, tuy vẫn không sánh được với Nam đẩu phi long quyền, nhưng lại có thể trực tiếp đánh được linh thể. Là một kỹ năng có tỷ lệ giá/chất lượng cực kỳ cao, nó đã được Phong Bất Giác moi ra từ Hộp quà hù dọa.
[Phút chốc yên lặng, là điềm báo mưa to sắp đến. Bỗng nhiên một tiếng thét vang lên bắt đầu trận chiến!]
[Grào…]
[Tinh thần và hành động của Phong Bất Giác hợp làm một, hai nắm đấm đồng thời tung ra, ngay lập tức hóa thành ảo ảnh của nắm đấm, bay đầy trời.]
[Quyền, bùng cháy lửa; lửa, nương nhờ linh hồn.]
[Ba con quái vật tuy là số đông, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối thì không là gì cả.]
Phong Bất Giác nghe thấy mấy câu này, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Khoảnh khắc ấy, nắm đấm lửa của anh vừa đúng lúc đánh vào thân trước của ba con quái vật.
[Thế nhưng! Quái vật ngoan cố, sao có thể chịu thua?]
“Chết tiệt!” Phong Bất Giác chợt có cảm giác bị lời thuyết minh đùa bỡn, thần kinh vừa có chút buông lỏng lại lần nữa căng lên.
Đúng là ba con quái vật ấy cũng không bị giết chết bởi một chiêu, chúng chỉ bị thương, rồi kêu gào thảm thiết mấy tiếng. Tiếp theo, bọn chúng giống như chó cùng rứt giậu, lại lần nữa bổ nhào xuống, hơn nữa trên móng vuốt của chúng còn có thêm một lớp năng lượng mang màu sắc kỳ lạ, gia tăng cự ly bắn.
[Chúng liều mạng bổ nhào xuống, nguy hiểm giăng đầy. Nhưng Phong Bất Giác bỗng thấy được cơ hội thắng, anh xoay chuyển thân người, đạp chân, bay sang phía khác.]
[Trong chớp mắt đó, anh vận dụng 80% sức lực tung ra một chiêu cực kỳ mạnh mẽ!]
“Chẳng phải mình chỉ dùng Geppou quét ngang rồi sử dụng Lam Cước à…” Anh Giác âm thầm mỉa mai trong lòng, “Có cần nói đến kinh khủng vậy không… Cứ như mình đã phát động tuyệt kỹ kinh thiên động địa gì ấy…”
[Chỉ thấy một luồng sáng xanh mạnh mẽ gào rít phóng ra, khiến người ta nhìn mà biến sắc!]
Lần này, ba con quái vật đã bị Tà vương Viêm Sát luyện ngục tiêu trước đó đánh đến phát điên liền mất mạng.
[Tình thế chiến đấu trong nháy mắt đã kết thúc, sau hai chiêu của Phong Bất Giác, ba con yêu thú lần lượt mất mạng.] Khoảng năm giây sau câu thuyết minh này, hình ảnh phát sóng của hệ thống đã chuyển sang chỗ khác bởi vì ở đây đã thoát khỏi trạng thái chiến đấu.
“Ha… Ha ha…” Sau khi đáp xuống đất, Phong Bất Giác cười khan mấy tiếng, “Này này… Cái cách thuyết minh này… Một đám trẻ con mà cũng được miêu tả như cuộc luận kiếm Hoa Sơn vậy… Một đứa trẻ con lôi kéo một đứa trẻ trâu thôi mà nó cũng có thể nói thành ‘một quyền vừa được đánh ra đã làm dấy lên luồng gió lớn, mãi không kết thúc…”