Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 409: Tử Linh Cửu Khôi
Lúc năm mươi người chơi tiến vào phó bản…
Trong thành phố, trên con đường nào đó.
Nắp của một hố ga bị những sinh vật thối rữa sống ký sinh đột nhiên long ra một chút. Tiếp theo, có một thứ vật chất dạng bột màu trắng bay lên từ dưới lòng đất.
Những “bột xương” này lúc đầu chỉ bay ra một chút, nhưng rất nhanh đã diễn biến thành “giếng phun” đúng nghĩa, chưa đầy vài giây, nắp hố ga đã bị bung ra, một trụ bột phóng thẳng lên trời, trong bán kính mấy chục mét giống như có một trận mưa bột trút xuống.
Chỗ nào có bột trắng đi qua sẽ có bóng ma lập lòe… Chẳng mấy chốc, những chiếc bóng ấy đã từ hư ảo hóa thành thực, biến thành chín vật sống (chết) kỳ dị.
“Đúng là nơi tràn ngập mùi vị chết chóc…” Một cái đầu lâu xương cốt to đùng được bao vây bởi ánh lửa quái dị lơ lửng giữa không trung nói.
Gã ta tên là “Đoạt Linh”, là sinh vật có level chỉ đứng sau Tứ trụ thần.
Mà bên cạnh Đoạt Linh còn có tám chiếc bóng kỳ quái khác, bọn chúng lần lượt là:
Chú Linh, ngoại hình là một người đàn ông Mỹ Latin; thân hình cao lớn khỏe mạnh, mặc áo vải dài liền mũ màu nâu; tướng mạo của gã ta không khác gì người bình thường, khác biệt duy nhất chính là đôi mắt không có con ngươi, mắt như hổ phách, ánh sáng âm u trong suốt.
Chiến Linh, vẻ ngoài là một phụ nữ loài người, nhưng lại cao gần ba mét, hơn nữa toàn thân được bao phủ bên dưới bộ giáp vảy sinh vật rắn chắc, trên lưng mọc một đôi cánh rồng.
Phóng Trục Ma, cơ thể giống như yêu quái dây leo được làm bằng thịt, quấn quanh chằng chịt, tay chân khó phân biệt; phần đầu là một quả cầu thịt rất lớn, không mũi không tai; đôi mắt là hai con mắt kép to đùng; có một cái miệng lớn như chậu máu, trong miệng còn thò ra hai hàng răng nhọn so le.
Vô Hình Ma, trạng thái hiện tại là một hòn đá màu đen lơ lửng giữa không trung, thể tích khoảng ba mét khối, tính chất giống như thạch anh, có hình dạng bất quy tắc, bề ngoài của hòn đá được tô vẽ hoa văn màu xám trắng.
Thị Huyết Ma, thân dài tám mét, mặt mũi hung tợn; nửa người trên của gã có ba đầu sáu tay, từ eo trở xuống lại giống như đuôi rắn. Cả người còn được bao phủ bởi một lớp vỏ giáp côn trùng bảo vệ giống như đá ruby, toàn thân tỏa ra màu đỏ tươi.
Kẻ Sám Hối, cô ả khoảng ba mươi tuổi, tóc màu nâu, mặc áo giáp bó, mỗi tấc da thịt cô ta lộ ra đều phủ kín những vết khâu, hơn nữa, mắt và miệng của cô ta đều đã bị dây thép khâu cứng.
Kẻ Chém Đầu, cô ả da trắng khoảng hai mươi tuổi, tóc đỏ, thân hình rắn rỏi khỏe đẹp, mặc áo giáp mềm; phần mặt và cánh tay phải của cô ta đều được bao phủ trong một lớp áo giáp hình xương kỳ dị bằng kim loại.
Kẻ Nhìn Thấu, người khổng lồ nam cao bốn mét, mặc một bộ giáp như siêu nhân. Da có màu xanh da trời, tóc dài màu trắng tết thành một bó buông sau lưng, giống như một cái đuôi của con thú khổng lồ.
Chín con quái vật có hình dạng khác nhau này chính là thuộc hạ của Minh Uyên U Vương – Tử Linh Cửu Khôi.
“Khắp nơi đều là tử linh lang thang…” Kẻ Sám Hối phát ra tiếng nói khàn khàn yếu ớt, hai mắt bị khâu lại dường như không ảnh hưởng gì đến thị lực của cô ta, “Chừng mấy triệu….”
“Còn có cả… Một đống thứ dơ bẩn.” Kẻ Nhìn Thấu dùng chất giọng hồn hậu, trầm thấp tiếp lời.
“Muốn quét sạch hết sao?” Kẻ Chém Đầu lập tức tiếp lời.
“Tạm thời đừng nóng vội.” Đoạt Linh dùng giọng của kẻ lãnh đạo nói, “Nơi này dường như vẫn còn một số thứ kỳ lạ…”
Lúc này Chú Linh mở miệng nói: “Là lữ khách dị giới…” Ánh sáng âm u trong đôi mắt gã dần sáng lên, “Ừm… Ta chưa từng thấy nhiều lữ khách dị giới xuất hiện cùng một lúc như vậy.”
“Ha… Dù sao cũng đều là rác rưởi, xử lý hết một lượt là được rồi.” Thị Huyết Ma u ám thì thầm.
Trong lúc bọn chúng đang nói chuyện, đột nhiên, giữa bầu trời đêm trên đầu bọn chúng… lại bất thình lình xuất hiện một đường màu trắng kỳ lạ, xung quanh đường này còn bắt đầu tản ra hình ảnh của luồng dữ liệu.
Vài giây sau, đường màu trắng ấy được kéo căng ra. Một cánh tay thò ra từ bên trong. Tiếp đến, chính là một cái đầu người… Sau đó nữa, cả thân người lách ra ngoài… Cuối cùng, một bóng dáng khỏe mạnh vọt ra khỏi khe nứt, từ trên trời rơi xuống, vừa khéo rơi vào giữa chín tên yêu ma quỷ quái này.
Vị khách không mời mà xông vào này là một cô gái. Chiều cao của cô ta gần một mét chín, tóc màu xanh biếc. Thân phận của cô ta là một trong những diễn sinh giả của tổ chức Origin, tên là L2- Tuất Lan.
Lúc này, Tuất Lan đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua chín tên quái vật xung quanh, trong mắt cô ta, thứ mà cô ta nhìn thấy chỉ là từng nhóm ma trận chữ số dao động, phát ra ánh sáng trắng, còn bản thân cô ta là một phần mở rộng của chương trình, có thể trực tiếp tiến hành phân tích những dữ liệu này…
Nhận biết dữ liệu:
– Phá vỡ tường lửa
– Tải tư liệu xuống
– Khởi động sách lược khắc phục
Kho dữ liệu nhận biết ngoại hình khởi động, đang tải xuống, ghi/ chỉnh sửa/ ghi/ ghi.
[Tên: Đoạt Linh]
[Thế lực: Minh Uyên U Vương]
[Chủng tộc: Tử Linh]
[Level: ???]
[Chiều cao: 0-139 cm]
[Cân nặng: ???]
[Phương thức chiến đấu: ???]
[Kỹ năng sở hữu: ???]
[Mức độ nguy hiểm: Trung bình]
Nhận biết giọng nói: Đã thiết lập…
Vị trí: Y-012.
Định vị theo dõi: Không thể khởi động.
Trạng thái điều khiển: Mất kiểm soát.
Lựa chọn chiến thuật khắc chế và phòng ngự: Đang tính toán
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trong “giao diện chiến thuật” của Tuất Lan, chính là những thứ này. Do level của cô ta vẫn là cấp 2, nên không thể phân tích hoàn toàn thông tin của đối phương, trong tư liệu vẫn có một phần phải thông qua chiến đấu thực tế hoặc thu thập thông tin mới có thể mở khóa.
“Ngươi là… cái gì…” Kẻ Nhìn Thấu lại lên tiếng, tiết tấu nói chuyện của gã tương đối chậm, giọng nói cũng có vẻ lắp bắp.
“Vừa không có hơi thở của sinh linh, cũng không có đặc trưng của tử linh.” Chiến Linh bước lên trước nửa bước, “Thú vị… Là kẻ địch sao? Nếu phải thì tốt quá rồi.”
“Có thể nói rõ mục đích đến đây của ngươi không?” Đoạt Linh là sinh vật có cấp bậc cao nhất trong Cửu Khôi, trí tuệ đương nhiên cũng cao nhất, hơn nữa, gã ta biết sự tồn tại của diễn sinh giả, vì thế đã đưa ra một câu hỏi khá có tính xây dựng.
Trước khi đối phương nói hết câu này, phân tích của Tuất Lan đối với chín tử linh trước mắt đã hoàn tất toàn bộ. Lúc này cô ta chỉ lạnh lùng đáp: “Sứ mệnh của ta không có bất kỳ xung đột lợi hại gì với các ngươi, cấp trên của ta cũng không có hứng thú đối với mảnh đất này, chỉ cần các ngươi không can dự đến ta, mọi người sẽ sống yên ổn với nhau không có việc gì.”
Đoạt Linh thoáng khựng lại rồi tiếp lời: “Xem ra… Mục tiêu của ngươi là lữ khách dị giới?”
“Tò mò chẳng có lợi ích gì đối với ngươi cả.” Tuất Lan đáp. Hai lần trả lời của cô ta đều không đưa ra thông tin thiết thực nào, nhưng cũng không trực tiếp trở mặt với đối phương. Dù sao thì hiện giờ cô ta đang một mình đối mặt với chín nhóm dữ liệu mang tính duy nhất, nếu thật sự động thủ, cô ta cũng chỉ có nước bỏ chạy.
“Để ta chém cô ta!” Kẻ Chém Đầu ở bên cạnh chen miệng nói một cách sốt ruột
“Không…” Đoạt Linh nói, gã ta thoáng dừng lại, rồi lại nói, “Chúng ta đi…”
“Ngươi nói cái gì?” Bát Khôi còn lại đều lộ vẻ mặt khó hiểu (nếu như có mặt).
“Không cần nhiều lời…” Đoạt Linh nghiêm nghị nói. Là thủ lĩnh, gã ta vẫn có quyền uy nhất định, lời vừa nói ra, các tử linh liền không lên tiếng nữa.
“Chia nhau đi quét sạch đám rác rưởi trong thành phố đi.” Mấy giây sau, Đoạt Linh nói tiếp, “Nhưng cố gắng hết sức tránh lữ khách dị giới, và cả…” Gã ta nhìn L2– Tuất Lan, “Những sinh vật cùng loại với cô ta.”