Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 413: Lại là bồi thẩm viên
Sau hơn một tháng không gặp, khi Phong Bất Giác gặp lại Vua Chiếu Ảnh thì đã không giống trước nữa rồi. Nếu nói về năng lực chiến đấu, anh Giác chắc chắn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhưng… Vua Chiếu Ảnh vẫn là một trong những đối thủ mà Phong Bất Giác không muốn đụng phải nhất.
Người chơi cá nhân có sở trường là năng lực triệu hoán này có lẽ giống với Thất Sát, bọn họ đều chỉ chuyên về một sở trường, đối với những phương diện khác thì mang thái độ không quan tâm. Nhưng cũng chính vì thế, họ đều có giác ngộ “tuyệt đối không chịu thua” ở một lĩnh vực nào đó.
“So vật triệu hoán với tôi ấy hả…” Vua Chiếu Ảnh thấy Phong Bất Giác cũng triệu hoán ra một sinh vật triệu hoán để đối kháng với mình liền lập tức quát lên đầy thô bạo, “Tự tìm cái chết!”
[Kẻ mạnh mang theo sát ý rất rõ ràng, thúc đẩy sức mạnh to lớn của Thạch ma, phát động chiêu thức kinh thiên động địa. Cảnh vật xung quanh lay động, luồng không khí xoay chuyển đột ngột, Phong Bất Giác và võ hồn sau lưng bị luồng sức mạnh long trời lở đất này làm cho khiếp sợ. Chiêu thức chưa thành, khí thế đã sụp đổ.]
[Mà lúc này…]
Lúc lời thuyết minh vừa đổi thì đã có dị biến.
Chỉ thấy từ độ cao hơn mấy chục mét, một luồng sáng lạnh chợt hiện ra, trong chớp mắt, một mũi tên ánh sáng phóng tới, đích bắn chính là cánh tay của Thạch ma kia.
Trong phút chốc Vua Chiếu Ảnh đã có phản ứng, chỉ huy Thạch ma tạm ngưng nửa bước, tránh đầu nhọn của mũi tên.
[Thiên Nga giương cung, đất trời chấn động.]
[Ha…]
[Một tiếng quát khẽ vang lên, tên trượt khỏi cung, bay nhanh đi như sao băng. Mũi tên Chước Linh xé không khí mà đến, vạch ra cục diện chiến đấu hoàn toàn mới.]
Lúc này, Phong Bất Giác cũng thở phào một hơi. Khi phát hiện trên nắm đấm của Thạch ma có kèm theo kỹ năng, anh đã cảm thấy tình hình không ổn rồi. Mũi tên bắn đến lúc này vừa khéo đã giúp anh một tay. Anh vội vã cho Mazon thu chiêu, cùng mình rút lui mấy trượng.
Còn bên phía Vua Chiếu Ảnh, khóe mắt anh ta đã chuyển về hướng mũi tên bắn đến, miệng thì thẩm: “Xí… Anh cũng đến góp vui sao?”
“Trận chung kết này vốn là đấu loạn, có gì mà góp vui hay không góp vui.” Bóng dáng của Thiên Nga đã xuất hiện trên nóc một tòa nhà gần đó, anh ta dùng giọng không nóng không lạnh nói, “Mà nói đi cũng phải nói lại… Lời thuyết minh này cũng thật biết thêm mắn dặm muối. Ai lại hét lên một tiếng ‘Ha…’ vào lúc ra tay chứ.”
“Ấy? Anh Kính Mắt.” Phong Bất Giác cũng ngẩng đầu nhìn đối phương, “Trùng hợp vậy.”
Thiên Nga nâng kính mắt, hừ lạnh nói: “Anh Phong, thói quen đặt biệt danh cho người khác của cậu nên sớm sửa đổi đi.”
“Ồ? Hai người quen nhau sao?” Nét mặt Vua Chiếu Ảnh khẽ thay đổi, “Hừ… Nói vậy… là chuẩn bị hai đối một rồi?”
“Cũng không phải vậy.” Thiên Nga lắc đầu nói: “Tôi không phải đến giúp ai cả.” Anh ta nhìn Vua Chiếu Ảnh, “Chỉ là muốn giải quyết với anh Ảnh, một đối một quyết một trận thắng thua.”
Thật ra, giữa hai người họ cũng không có ân oán gì, chẳng qua cùng là người chơi chuyên nghiệp cá nhân nổi tiếng, khó tránh bị fan đem ra so sánh với nhau. Lâu dần, bản thân hai người cũng cảm thấy… có phải nên đánh một trận phân cao thấp với đối phương hay không.
“Được!” Phong Bất Giác dùng giọng trầm bổng du dương, kéo dài giọng hô một tiếng xong, rồi bày ra vẻ mặt quang minh chính đại hiên ngang lẫm liệt, “Nếu đã như vậy, hai vị cứ từ từ đánh, tại hạ cáo từ.” Anh chắp tay, xoay người sắp sửa chuồn đi, thật đúng là mặt dày không biết xấu hổ…
“Khoan đã!” Thiên Nga hướng về phía anh Giác gọi.
“Chuyện gì?” Phong Bất Giác quay đầu lại, chuyển sang trưng ra vẻ mặt đầy khó chịu, trừng mắt nói, “Không phải anh nói muốn một đối một với anh ta sao?”
“Phải.” Thiên Nga cười nói, “Có điều, ở đây còn có một người…” Trong lúc anh ta nói chuyện, một bóng đen cao lớn đã xuất hiện ở bên tay trái của anh ta, “Hình như anh ta rất có hứng thú với cậu.”
“Xí…” Phong Bất Giác buồn bực bĩu môi, thầm nghĩ: “Mình biết ngay tên này đến có chuẩn bị mà. Với mưu trí và bụng dạ của anh ta, theo lý mà nói lẽ ra phải chờ mình đánh với Vua Chiếu Ảnh xong, hoặc là đánh đến lúc then chốt mới phát động tập kích. Thế mà lúc này anh ta lại trực tiếp lộ diện, còn nói rõ muốn một mình đấu với Vua Chiếu Ảnh…
Chuyện này rõ ràng không phù hợp với phong cách của anh ta… Cho dù anh ta rất có lòng tin với thực lực của đồng đội bên cạnh, cũng không nhất thiết phải nôn nóng lộ diện như vậy, hai người cũng có thể chờ đến…
Mạch suy nghĩ của Phong Bất Giác bị cắt ngang, bởi vì lúc này, anh đã thấy rõ tướng mạo của bóng đen bên cạnh Thiên Nga.
Trong nháy mắt, tất cả nghi vấn đều được giải đáp dễ dàng.
“Thì ra là thế…” Phong Bất Giác nâng cao giọng, nói với Thiên Nga, “Người này… là anh gặp được trên đường nhỉ…”
Thiên Nga đáp: “Không sai, ngài ‘bồi thẩm viên’ này dường như đang gấp rút muốn tìm cậu, cho nên… tôi đã dẫn anh ta đi khắp nơi tìm kiếm.” Anh ta đẩy kính mắt, “Sở trường Điều tra của tôi rất tốt đó.”
“Lợi dụng NPC để đối phó tôi sao…” Phong Bất Giác mỉm cười, “Ha… Thế này mới giống tác phong của anh chứ.” Anh vừa lắc đầu, vừa nhún vai, làm ra vẻ bất đắc dĩ, “Anh tự tay giết chết Vua Chiếu Ảnh sẽ được 2 điểm, lợi dụng NPC giết tôi cũng sẽ được 1 điểm. Tuy nhìn vào giống như chỉ lấy được 3 trên 5 điểm, nhưng lại là 3 điểm tương đối vững chắc. Hơn nữa… Tuyển thủ hạt giống như tôi, chết càng sớm càng tốt, vì lúc này tôi vẫn chưa lấy được bao nhiêu điểm.” Anh dừng lại một chút, “Không hổ là ‘Trí tướng’, trong khi người khác đều đang nghĩ xem ‘Làm thế nào để giết nhiều người hơn’ thì anh lại đang nghĩ ‘Làm thế nào ngăn tuyển thủ hạt giống có hy vọng nhất lấy được nhiều điểm hơn’.”
“Này này… Đừng nói giống như anh ta đã thành công rồi chứ.” Vua Chiếu Ảnh nói, “Tôi không cho rằng mình sẽ thua đâu.”
Trong lúc mấy người chơi đang nói chuyện, gã bồi thẩm viên ấy đã trượt xuống theo mặt ngoài tòa nhà, lúc này vừa khéo đã đến trước mặt Phong Bất Giác.
“Phong, Bất, Giác.” Gã nói gằn từng chữ, “Trên ghế bị cáo của Tòa Án Chân Lý đã chừa lại một chỗ cho ngươi.”
Gã bồi thẩm viên này, đúng như dự đoán… cũng không phải là con người. Nhìn từ ngoại hình, gã lại là một… Hitmonlee cỡ lớn (một trong những quái vật trong “Pokemon”, da toàn thân có màu nâu, hai tay mỗi tay có ba ngón, hai chân giống như lò xò màu xương, là pokemon chiến đấu có sở trường sử dụng cước pháp).
“Ta đoán…” Phong Bất Giác nói, “Tội danh là ‘gieo rắc hỗn loạn’?”
“Đó chỉ là một trong những tội danh của ngươi.” Gã bồi thẩm viên nói.
“Hừ… Đó chỉ là một trong những tội danh các ngươi định ra thì có.” Phong Bất Giác nói, “Nhưng ta có nghĩa vụ gì phải tuân thủ luật lệ của các ngươi chứ?”
“Tòa Án Chân Lý có quyền xem xét quyết định bất kỳ tội ác nào trong đa vũ trụ.” Đối phương đáp, “Ngươi tưởng ngụy biện và coi rẻ thì có thể giúp ngươi thoát khỏi xét xử công bằng sao?”
“Công bằng?” Vẻ mặt Phong Bất Giác khẽ thay đổi, đột nhiên lộ ra một nụ cười gian tà, “Đối với ta mà nói… Cái chết, mới là thứ công bằng nhất. Mỗi người đều sẽ chết, nhưng… không phải ai cũng có thể sống theo cách mình muốn.”
“Nói càn nói bậy…” Đối phương nói, “Lẽ nào ngươi còn định dùng sự ngu dốt để cảm hóa ta sao?”
Vua Chiếu Ảnh đứng bên cạnh nhìn cuộc đối thoại của hai người này, trong lòng không khỏi thì thầm: “Anh Phong, tôi tưởng cậu chỉ giỏi gây thù hận giữa người chơi mà thôi, không ngờ cậu đã nổi tiếng cả trong giới NPC… Tùy tiện vào một phó bản mà cũng gặp phải sự truy sát của đội ngũ dưới trướng Tứ trụ thần… Nếu không phải bây giờ đang phát sóng trực tiếp, tôi thật sự muốn nói một tiếng bái phục.”