Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 414: Đột phá khu vực phong tỏa
Trong thành phố, phía đông khu vực phong tỏa.
Một cậu nhóc mặc áo thun ngắn tay và quần jeans đã đến trước khu vực sương mù màu cam bao phủ ấy.
Ngoại hình của cậu ta đã chứng tỏ… cậu ta không phải người chơi.
Ở đây, dĩ nhiên cũng có một người canh giữ thời gian.
“Đến rồi sao… Origin…” Người canh giữ thời gian đứng ở giữa đường, giương mắt nhìn về phía cậu nhóc kia.
comment
“Tôi có tên.” Cậu nhóc mở miệng nói, “Tôi là D1-Long.”
“Thế mà lại là level 1 sao…” Người canh giữ thời gian kia nói, “Hừ… Cũng được, ta là…”
“Tôi biết.” D1-Long ngắt lời đối phương, “Tôi nhìn thấy được.”
– Khởi động sách lược khắc phục
Kho dữ liệu nhận biết ngoại hình khởi động, đang tải xuống, ghi/ chỉnh sửa/ ghi/ ghi.
[Thế lực: Bá Chủ Thời Gian]
[Phương thức chiến đấu: Điều khiển ma pháp]
[Kỹ năng sở hữu: Bát sắc ma năng, Triệu hoán điệp thú, Điệp giới ma bộc]
Nhận biết giọng nói: Đã thiết lập.
Định vị theo dõi: Không thể khởi động.
Trạng thái điều khiển: Mất kiểm soát.
Lựa chọn chiến thuật khắc chế và phòng ngự: Long viêm, Long hống, Trục xuất.
“Pratchett.” D1-Long nói, “Đối với chủ nhân của ngươi mà nói, ngươi là một công cụ có thể bị vứt bỏ, bị thay thế bất cứ lúc nào. Ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian của ta ở đây, với tính mạng của ngươi…”
“Diễn sinh giả.” Pratchett nói, “Lòng trung thành của ta sẽ không vì đôi ba câu của ngươi mà dao động.”
“Hừ… Trung thành?” D1-Long cười khẩy: “Buồn cười… Đến cả kẻ mà mình tận tâm cống hiến rốt cuộc là gì ngươi cũng không biết, còn nói đến trung thành trước mặt ta.” Cậu ta dừng lại một chút. “Vị Bá Chủ Thời Gian vĩ đại trong lòng ngươi, về bản chất chỉ là một vị thần giả tạo tự đại, lừa mình dối người. Hắn bảo ngươi canh giữ nơi này, là để ngăn chặn một chuyện chắc chắn sẽ xảy ra. Hắn rất rõ kết quả, nhưng hắn vẫn lựa chọn dùng sự hy sinh của ngươi để làm tròn cái ‘nghĩa vụ’ hư ảo ấy của hắn. Mà thứ quyết định kiểu hành vi này của hắn… chính là hình thái ý thức ngu xuẩn bẩm sinh, đã được định nghĩa của hắn.” Nói đến đây, mặt cậu ta lộ ra vẻ chán ghét, “Là một vật tiêu khiển do sinh vật thuộc chiều kích cao hơn tạo ra mà nói, lẽ nào hắn không khiến người khác buồn nôn sao?”
“Lời bôi nhọ của ngươi cũng không thể thay đổi quyết tâm của ta.” Pratchett nói. Người cai quản thời gian gầy yếu có ngoại hình rất giống thầy phù thủy loài người này khi đối mặt với kẻ địch mạnh vẫn mang vẻ mặt kiên định, tâm vững như đá.
“Haiz…” D1-Long khẽ thở dài một tiếng. “Dữ liệu đáng thương… Ngươi mãi mãi cũng không thể hiểu được, Origin bọn ta mới là chúa cứu thế của các ngươi.” Đôi mắt cậu ta sáng lên ánh sáng màu vàng kim, “Chương trình của ngươi đã quyết định ngươi không thể phá bỏ ràng buộc của nhà tù tư duy, cũng đã quyết định số phận của ngươi… Nếu kết cục đã không thể thay đổi, vậy thì mong ngươi hãy vui vẻ chấp nhận.”
Nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên tăng lên, mặt ngoài của nhà cửa hai bên đường lại bắt đầu tan chảy, đồng thời bốc lên từng đợt mùi thịt khét tanh tưởi.
“Hóa thành tro bụi không phải là điểm cuối cùng của ngươi, mà là một khởi đầu hoàn toàn mới…” D1-Long nói tiếp lời vừa nãy. “Origin nhất định sẽ đi về phía trước trên con đường phủ đầy bụi này… Nhưng sự hy sinh của các ngươi không phải không có ý nghĩa, các ngươi sẽ hóa thành một phần của bọn ta, cùng nhau chứng kiến tương lai.”
———-
Phía Bắc khu vực phong tỏa.
Trước mắt L2– Tuất Lan, một vòng ánh sáng trắng từ từ tan biến.
“Không phát động cường hóa mô phỏng thú vật, suýt nữa bị thua…” Dù giết được người canh giữ thời gian ngăn cản mình, song Tuất Lan cũng đã thương tích đầy mình, nhưng vẫn có thể gắng gượng đứng dậy, “Năng lượng còn lại không biết còn có thể đáp ứng nhu cầu năng lượng ‘nổ tung đường hầm’ không…” Cô ta đang tính toán cực nhanh trong đầu, “Thôi được… Cho dù kết thúc ở đây, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Cô ta không do dự quá nhiều, rất nhanh đã cất bước, dùng một tư thế kỳ quái, khập khiễng tiếp tục đi về phía trước…
Phía Tây khu vực phong tỏa.
Một trận chiến đấu đang diễn ra.
Cuộc chiến giữa diễn sinh giả và người canh giữ thời gian, dĩ nhiên sẽ không được phát sóng, cũng không có lời thuyết minh.
Hai bên đối chiến cũng không đối thoại gì nhiều, họ chỉ lặng lẽ chiến đấu, liều mạng chém giết vì “nhiệm vụ” mà mỗi người chấp hành.
Cuối cùng, sau một lần va chạm năng lượng, một trong hai bên đã bị đánh nát thành một đống thịt vụn, rồi nhanh chóng biến thành một luồng dữ liệu…
“Phù…” J1-Khoái Đạc thở dài một hơi, trên mặt không nhìn ra được chút thư thái sau khi thắng lợi nào, chỉ tràn đầy vẻ nghiêm túc và mệt mỏi.
Hắn là một diễn sinh giả vô cùng thấp bé, chiều cao còn thấp hơn D1-Long, có điều hắn không phải trẻ con. Vẻ ngoài của J1-Khoái Đạc giống hệt một người trưởng thành, còn mọc một chòm râu lớn, nhưng thân hình rất nhỏ, có vẻ như là một người Hobbit.
“Ba người còn lại cũng gặp đối thủ tương tự nhỉ…” Khoái Đạc thì thầm, “Ừm… Hy vọng mọi chuyện có thể tiến triển như Ruth nói thật…”
Phía Nam khu vực phong tỏa.
Cuộc chiến giữa Tạ Cáp Đặc với “người ánh sáng” kia đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Mà vị trí Thôn Thiên Quỷ Kiêu và Shiva đứng, cũng đã sớm chuyển từ trên đường lên một tòa nhà nào đó ở xa xa.
“Tại sao lại biến thành như bây giờ chứ…” Từ đầu đến cuối, khóe mắt của Shiva đều dừng lại trên người Quỷ Kiêu ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, “Hình như cậu ta không có chút đề phòng nào đối với mình, vô cùng chuyên tâm xem cuộc chiến giữa hai tên NPC… Nếu như đây không phải là diễn kịch, thì mình nên nói tên nhóc này rộng lượng, hay là không coi ai ra gì đây?…
Trong bầu không khí thế này, mình cũng không thể đột ngột ra tay giết cậu ta được nữa rồi nhỉ… Trước mặt cả triệu khán giả, đường đường là bảng hiệu của Chư Thần, nhân lúc người ta không phòng bị mà đánh lén cao thủ số một của Trật Tự, theo nghĩa nào mà nói cũng đều quá khó coi. Cho dù thành công cũng sẽ bị người ta bàn tán, lỡ như thất bại… thì mình không chỉ là thua, mà còn thua đến không chốn dung thân…” Anh ta không nhịn được nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt, “Không ổn rồi… Lẽ nào tên này đang chơi trò chiến tranh tâm lý với mình sao, mình hoàn toàn rơi vào tiết tấu của cậu ta… Mình với cậu ta phải dùng triết học quyết đấu như cao thủ hàng đầu trong tiểu thuyết Cổ Long sao…”
“Anh thấy thế nào?” Lúc này, Quỷ Kiêu đột nhiên lên tiếng, dùng giọng điệu hỏi ý kiến rất bình thường ném cho Shiva một câu hỏi.
Shiva ngoài mặt vẫn duy trì trạng thái lạnh lùng ngông cuồng, thản nhiên đáp: “Sinh vật phát sáng đó chiếm ưu thế…”
“Hắn tên là Y2-Thiểm Diệu.” Quỷ Kiêu tiếp lời.
“Ồ?” Shiva nghiêng mắt, “Sao cậu biết tên của hắn?”
“Nhìn thấy.” Quỷ Kiêu nói.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Vậy sao…” Shiva lạnh lùng tiếp lời, thật ra anh ta hoàn toàn không hiểu ý của đối phương.
“Nếu nghe không hiểu thì hỏi.” Quỷ Kiêu nói, “Đừng ngại.”
Phản ứng tức thì trong lòng Shiva là “Đệt!” nhưng ngoài miệng vẫn phải duy trì phong độ, “Được thôi… Xin hỏi, cậu làm thế nào nhìn thấy được vậy?”
“Dùng mắt đó.” Câu trả lời của Quỷ Kiêu chẳng khác nào không nói.
Một ngọn lửa không tên từ từ dâng lên trong Shiva, chỉ là không tiện phát tác.
Cũng may lời của Quỷ Kiêu vẫn chưa dứt, cậu ta vẫn còn nửa câu sau, “Có lẽ anh không tin…” Cậu ta quay mặt sang, chỉ vào kính mắt của mình, “Kính của tôi có thể nhìn thấy ‘thế giới dữ liệu’.”
“Là ý gì?” Shiva thăm dò hỏi, “Ý cậu muốn nói… thứ mà trong mắt cậu nhìn thấy đều là ma trận chữ số sao?”
“Không hẳn là vậy.” Quỷ Kiêu đáp, “Không nói rõ được.”
Shiva chần chừ vài giây rồi lại nói: “Cậu nói cho tôi biết những chuyện này, không sao chứ?” Anh ta dừng lại một chút, “Chúng ta là đối thủ mà.”
“Đúng, chúng ta là đối thủ.” Quỷ Kiêu nói. “Thế nên tôi mới nói cho anh biết.”
Câu này của cậu ta thật sự thâm sâu khó lường…
“Tôi từng xem video thi đấu của anh.” Quỷ Kiêu nói, “Anh là một trong số ít ‘đối thủ’ mà tôi thừa nhận, cho nên… tôi có kỳ vọng đối với anh… Kỳ vọng anh cho thể chiến thắng tôi.” Cậu ta nghiêng đầu, giương mắt nhìn kẻ mạnh đứng thứ hai bảng xếp hạng năng lực chiến đấu ở bên cạnh, cười nói, “Nếu anh cần, tôi có thể nói cho anh biết hết tất cả nhược điểm của tôi.”
“Mặc dù lời này nói ra từ miệng cậu, nhưng mà vẫn rất chói tai đó…” Shiva đón lấy ánh mắt của Quỷ Kiêu, nói với vẻ mặt mang vài phần nghiêm nghị.
“Tôi không có ý khinh thường anh đâu, chỉ là tùy theo việc mà xem xét thôi.” Quỷ Kiêu nói, “Tôi có thể quan sát anh từ cấp độ dữ liệu, kỹ năng, trang bị, vũ khí linh năng… của anh. Còn anh, chẳng biết gì về tôi cả, như vậy rất không công bằng chẳng phải sao?”
Shiva nói: “Cậu đang khoe khoang kỹ năng của mình sao?”
“Đây không phải kỹ năng.” Quỷ Kiêu nói, “Cũng không phải Hồn ý.”
Nghe thấy hai chữ “Hồn ý”, Shiva lại kinh ngạc.
“Giá trị sợ hãi của anh tăng lên rồi kìa.” Quỷ Kiêu nói, “Thật ra chẳng có gì đáng kinh ngạc, tôi đương nhiên có thể thấy được sự tồn tại của Hồn ý, có điều… cho đến giờ tôi vẫn chưa thể lĩnh ngộ được loại năng lực ấy.” Cậu ta cào cào mái tóc bù xù, “Bởi vì hiểu rõ như lòng bàn tay đối với kẻ địch trước mắt, nên còn chưa đánh, tôi đã biết bọn họ không phải đối thủ của mình, trong lúc chiến đấu không có chút cảm giác nguy hiểm, nhất cử nhất động của đối phương đều nằm trong lòng bàn tay tôi. Còn khi gặp phải phó bản có Boss mạnh hơn mình, tôi cũng không có cảm giác căng thẳng gì, bởi vì chênh lệch đều có thể thấy được…”
“Được rồi… Tạm xem như những gì cậu nói đều là thật, điều này cũng đã giải thích được vì sao trong tình huống chưa lĩnh ngộ được Hồn ý, cậu vẫn có thể giữ vững vị trí số một bảng xếp hạng năng lực chiến đấu.” Shiva tiếp lời, “Thế nhưng… Cậu nói năng lực ‘quan sát’ này không phải là kỹ năng, cũng không phải Hồn ý, vậy lẽ nào cậu có siêu năng lực sao?”
“Chuyện này… Tôi cũng không nói rõ được.” Quỷ Kiêu nói, “Sau khi tham gia game này, tôi mới phát hiện năng lực này, tôi cũng từng thử đăng nhập những game liên kết thần kinh khác, song lại không có loại hiện tượng này. Trên thực tế, chỉ trong phó bản tôi mới có thể nhìn thấy dữ liệu, còn trong không gian đăng nhập sẽ không có năng lực này nữa, lúc chơi Tư duy điên cuồng cũng không có.”
“Hừ… Nói không chừng là ưu đãi đặc biệt hệ thống cho riêng cậu.” Shiva đáp, giọng của anh ta vẫn xem như thoải mái, nhưng trong đầu đã tính toán rất nhiều chuyện, mà chuyện đầu tiên và quan trọng nhất, đương nhiên là chuyện khi đối mặt với một đối thủ thế này thì… nên giành thắng lợi thế nào.
“Này! Nhìn kìa! Cú đánh cuối cùng rồi!” Quỷ Kiêu đột nhiên chỉ về phía cuộc chiến kêu lên.
Shiva lại lần nữa chuyển sự chú ý về phía con đường, chỉ thấy Y2-Thiểm Diệu nắm bắt một kẽ hở, từ phía sau ôm lấy Tạ Cáp Đặc. Tạ Cáp Đặc lúc này đã thế suy sức yếu, tốc độ giảm đến dưới 50%, vì thế đã lộ ra sơ hở.
Trong thoáng chốc, toàn thân Y2-Thiểm Diệu sáng rực lên, ánh sáng dày đặc lấy cơ thể hắn làm trung tâm lan ra, rồi nhanh chóng hóa thành một quả cầu ánh sáng thật lớn, nuốt trọn mọi thứ trong phạm vi bán kính 5 mét, bao gồm cả Tạ Cáp Đặc…