Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 415: Thỏ hung mãnh
[Khung cảnh đường phố vắng lặng, cuộc chiến đấu đầy áp lực.]
[Khí thế rực rỡ, ánh chớp chớp lóe.]
Dưới lời thuyết minh, cuộc chiến đấu giữa Phong Bất Giác và gã bồi thẩm viên kia đang diễn ra hừng hực khí thế.
Dưới sự dẫn dắt có mục đích của anh Giác, hai người vừa đánh vừa đi, dần dần cách xa chiến trường của Thiên Nga và Vua Chiếu Ảnh.
Phải thừa nhận rằng, cái gã trông giống Hitmonlee này có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Dù là tốc độ hay sức mạnh, đều không thua Phong Bất Giác. Chiêu thức của gã càng phong phú đa dạng, uy lực không tầm thường.
Cũng may anh Giác có võ hồn Mazon, nhờ vào vật triệu hoán hư ảo giữa không trung này, Phong Bất Giác tạm thời đánh ngang tay với đối phương.
Thế nhưng… thời gian tồn tại của Mazon có hạn, dù có thêm [Trang bị tăng biên độ thuật luyện kim bằng cách cấy vào], thời hạn của hắn cũng không thể duy trì quá bảy phút…
[Một sợi ánh sáng bay đi, thời hạn võ hồn giáng thế đã hết, Mazon trở về thế giới linh hồn. Phong Bất Giác lại lâm nguy!]
“Không ổn… Cứ tiếp tục quần nhau với gã sẽ rất bất lợi cho mình, giá trị HP tiêu hao khó mà đoán được, hơn nữa đánh càng lâu thì biến số càng nhiều…” Phong Bất Giác thầm nghĩ, “Ừm… Có khi phải dùng nó rồi đấy… Pháo khí công.”
[Lại là một chiêu, thân người vọt lên chân đạp xuống, tốc độ nhanh như chớp, lại không ngờ…]
Chính vào lúc gã bồi thẩm viên nhún người bay lên, tung ra một cú đá xéo, đột nhiên, giữa gã và Phong Bất Giác, toác ra một khe hở màu đen kỳ lạ không biết từ đâu xuất hiện.
[Một khe nứt không gian, thình lình xuất hiện.]
“Wa ta!” Sau một tiếng thét dài, một chiếc bóng bay nhanh ra.
Chỉ thấy, một con thỏ hoạt hình như con chuột túi chạy ra từ khe hở, dùng một đòn đá vòng đẹp đẽ đón lấy cú đá của gã bồi thẩm viên.
“Này… Những kẻ kỳ lạ lần lượt ra trận rồi…” Phong Bất Giác thầm mỉa mai trong lòng.
Tạo hình của Đại nhân Rabbit vẫn là áo sơ mi trắng kết hợp với áo ghi-lê màu đen, trên miệng là hai nhúm râu nhỏ, trên mũi còn đeo một cặp kính.
Một cước của nó đã khiến đối phương lùi ra sau, lỗ tai thỏ dựng đứng lên, hừ lạnh nói: “Hitmonlee, đã lâu không gặp!”
“Thì ra gã đó tên Hitmonlee sao…” Phong Bất Giác lẩm bẩm, “Nói ra thì… Rabbit trước đây cũng là thành viên bồi thẩm đoàn, nhưng sau đó lại trở thành tội phạm, xem ra hai tên này cũng có không ít thù cũ hận mới …”
Hai giây sau, lại có một con thỏ hoạt hình khác nhảy ra từ khe hở, lông toàn thân nó màu xám, nhưng bụng, bàn chân, nửa mặt bên dưới và nửa cái đuôi lại là màu trắng; hai tay nó giống như mang găng tay màu trắng, nhưng trên người không có quần áo nào khác… Nó có đôi răng thỏ rất dễ thấy, đôi tai vểnh cao giống như cây kéo; tư thế đứng thẳng của nó rất tao nhã, phóng khoáng… khụ… dù nó chỉ là một con thỏ…
“Hi, anh bạn.” Không biết nó moi từ đâu ra một củ cà rốt, vừa nhai như ăn đồ ăn vặt, vừa chìa tay về phía anh Giác, rồi tự giới thiệu: “Bunny, Bugs Bunny.” Giọng điệu của Bunny khi nói câu này, rõ ràng là đang bắt chước câu nói của đặc công nào đó trong MI-6 – Bond, James Bond.
Khóe miệng Phong Bất Giác giật giật, chậm chạp chìa tay ra, còn khách sáo nói: “Hân hạnh, hân… A!” Nào ngờ trong tay của đối phương giấu một máy giật điện cầm tay, anh vừa nắm lấy liền bị điện giật bắn ra.
“Ha ha… Anh bạn, đùa chút thôi, đừng kích động.” Bunny thờ ơ, cười nói.
“Ha… Ha ha…” Phong Bất Giác cười khan hai tiếng, anh cũng không biết đối phương làm thế này có tính là đã phát động kỹ năng hay không… Dù sao thì trải qua cái nắm tay này, kiểu tóc của anh Giác chẳng biết vì sao đã trở nên càng rối hơn. Chẳng những vậy đỉnh đầu còn đang bốc khói, trên mặt cũng thoáng chốc trở nên xám đen một mảng. Nhưng giá trị HP của anh lại tổn thất không nhiều, chỉ có 1%, xem ra đây thật sự là một trò đùa vô hại…
“Ừm… phải bình tĩnh, không thể cứng với tên này được.” Phong Bất Giác thầm nghĩ trong lòng, “Tên này bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra mấy thứ như thuốc nổ, ngòi nổ, thậm chí là cưa điện để bày trò, mình không phải nhân vật hoạt hình, không đỡ nổi kiểu đùa này…”
…
Lúc này, đám khán giả trong Thương thành lại có không ít người vui vẻ.
Đặc biệt là fan của Tự Hoài Thương, thấy Phong Bất Giác bị ăn trái đắng, phải nói là vô cùng hả lòng hả dạ.
“Ha ha! Cậu ta mà cũng có ngày này sao!”
“Làm tốt lắm! Người Thỏ!”
“Thỏ Bunny cũng không biết, còn dám gọi linh tinh!”
…
“Rabbit… Thân là tội phạm truy nã, ngươi lại dám xuất hiện trước mặt ta?” Hitmonlee trầm giọng nói. Loại yêu quái Hitmonlee này không có miệng, nên lúc này tiếng nói chuyện của gã bồi thẩm viên trực tiếp phát ra từ lồng ngực.
“Nói vớ vẩn! Rabbit là tên mà ngươi gọi sao hả?” Rabbit bực dọc nói. “Ta là Đại nhân Rabbit luôn đúng giờ, tao nhã, anh tuấn, khiến bọn ác nghe tiếng đã sợ mất mật!”
“Hừ… Rất nhiều năm trước, đúng là ngươi có tư cách khoe khoang chính nghĩa… Thế nhưng…” Tầm mắt của Hitmonlee di chuyển lên người Bunny. Lúc Bunny đón lấy ánh mắt gã, lại còn cười vẫy tay với gã, “Sau khi ngươi và tên em họ điên của ngươi gây náo loạn tòa án, ngươi đã không còn đường quay đầu nữa.”
Hitmonlee còn chưa dứt lời, Bunny đã dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi đến bên cạnh gã, hỏi với tốc độ cực nhanh: “Này! Anh bạn, ngươi thích bánh kem không?” Lúc nó nói chuyện, không biết từ đâu đã moi ra một cái bánh kem bơ, trên bánh kem còn có một cây nến đã châm…
“Ta biết bên trong có giấu bom… Nến là ngòi nổ…” Trên mặt Hitmonlee đã bắt đầu toát mồ hôi, “Ta sẽ không mắc lừa đâu.”
“Ồ! Anh bạn, sao ngươi có thể xuyên tạc ý tốt của ta như vậy chứ.” Bunny nói, “Ngươi xem, trên cái bánh kem này còn viết tên ngươi.” Nó trưng ra bộ mặt thỏ đáng yêu, mở to mắt chân thành nhìn đối phương, “Nến dùng để thổi tắt, sao lại là ngòi nổ chứ, này…”
“Ờ…” Hitmonlee nhận lấy bánh kem, “Thôi được… Cảm ơn…” Gã lập tức ngây ra một chút, “Khoan đã… Ta không có miệng…”
Bùm!
Bánh kem đã nổ tung…
Hitmonlee bị nổ lộn nhào trên đất, trên đầu đã xuất hiện ba con chim nhỏ lượn vòng.
Bunny khoái chí dựa vào một cây cột điện ven đường, gác một chân lên, nhai cà rốt, chép miệng nói: “Kẻ điên luôn mạnh hơn kẻ ngốc.”
“Ừm… Không hổ là một trong những nhân vật hoạt hình lanh trí nhất, dùng IQ và năng lực không khoa học đã nghiền nát đối thủ…” Phong Bất Giác cảm khái trong lòng, “Cử chỉ ngạo mạn, tách bầy đi riêng, giới hạn sâu không thấy đáy và cảm giác ưu việt bộc lộ qua lời nói… Một cảnh giới khiến người ta mê mẩn biết bao…”
“Con thỏ đáng ghét!” Hitmonlee gầm lên giận dữ, lại lần nữa đứng lên.
Bởi sự gia nhập của hai ngài thỏ, người tham gia chiến đấu đã thay đổi, nếu Phong Bất Giác không ra tay, cũng sẽ không có lời thuyết minh vang lên.
“Phong Bất Giác, ngươi đi đi, tên này để ta đối phó.” Rabbit cũng không ngoảnh đầu lại mà nói, “Xem như trả ngươi một món nợ ân tình.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Bunny ở bên cạnh cười trộm, lặng lẽ làm dấu tay, nói với anh Giác: “Thật ra hai bọn họ vốn có ân oán cá nhân.”
“Được! Sau này còn gặp lại!” Phong Bất Giác vốn đã muốn tránh không phải chiến đấu, giờ vừa nghe thấy thế liền thuận nước đẩy thuyền, xoay người biến mất. Hệ thống thấy anh đã thoát khỏi chiến đấu, nên cũng dời hình ảnh phát sóng đi.
“Bây giờ…” Sau khi người chơi rời đi, Rabbit liền vuốt móng xoa tay, trừng mắt nhìn Hitmonlee nói, “Đã đến lúc hai chúng ta nên tính sổ rồi…”