Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 416: Thế cục loạn dần
Trận đấu đã diễn ra được một tiếng. Các phương thế lực cứ gặp nhau như oan gia ngõ hẹp, trận chiến trong thành cứ nổ ra liên tục.
Mà đúng lúc này, trung tâm Mê Thành lại có biến mới…
Nơi này vốn là một quảng trường rộng rãi, trên mặt đất ốp kín đá tảng. Mà bây giờ, nó trở thành khu vực ô nhiễm nghiêm trọng nhất khu vực.
Mùi lưu huỳnh gay mũi tràn ngập trong không khí. Những mảnh vụn đá vỏ chai phủ kín mặt đất như một lớp cát bụi. Có thể thấy khắp nơi đều là những gò nhỏ được tạo thành từ xác chết…
Giữa quảng trường, một cánh cửa lớn vững chãi dựng ở đó. Cánh cửa này cao hơn mười mét, rộng khoảng bốn mét. Cánh cửa đóng chặt, mặt sau bị một làn sương mù màu đen kỳ quái bao phủ.
Phía dưới khung cửa, có năm trận ma pháp năm màu khác nhau, sắp xếp theo năm góc của ngôi sao năm cánh. Năm trận pháp đều vẽ đầy chữ và ký hiệu thần tối nghĩa khó hiểu. Mà giờ khắc này, ánh sáng trên cả năm trận pháp đều ảm đạm, mờ nhạt…
Bỗng nhiên, một tiếng vỡ vang lên.
Ánh sáng trên các trận pháp đều biến mất hoàn toàn, vỡ tan ra và bay đi…
Cửa… mở ra…
Phía bên kia cánh cửa Ác Ma là một mảnh đất cằn cỗi đáng sợ.
Nếu như nói cảnh tượng thành thị bên này là địa ngục trần gian, thì mảnh đất bên kia cánh cửa… chính là địa ngục chân chính.
Lúc này, có một bóng đen lờ mờ đang chậm rãi đi về hướng cánh cửa lớn kết nối hai không gian này.
Mà tất cả mọi người, ngay cả bọn quái vật được sinh ra từ lực lượng tà ác nơi đây, những người cai quản thời gian của Bá Chủ Thời Gian, các bồi thẩm viên của Tòa Án Chân Lý, đến đám diễn sinh giả… đều cảm nhận được một sự tồn tại mạnh mẽ nào đó đang tiến đến gần ở thời khắc này.
Dù nó chỉ là tới gần thôi, nhưng cũng đã đủ khiến cho bầy quái vật hạng bét kia sợ hãi. Từ mọi nơi trong thành thị, vô số tiếng rên rỉ đau thấu ruột gan và tiếng gầm gừ cuồng loạn vang lên. Cảm giác tuyệt vọng nhuộm đẫm bọn chúng.
Vị quân chủ tượng trưng cho tận thế đó đã đặt chân đến mảnh đất này…
…
Cùng lúc đó, ở thế giới hiện thực.
Tại phòng máy Thi Đao.
“Cái gì cơ? Hơn cả tiếng rồi cậu mới báo cáo tôi chuyện này hả?” Người nói chuyện là trưởng phòng trò chơi của bọn họ. Lúc này, ông ta đang nhíu mày quát mắng một nhân viên.
“Sao thế?” Đúng lúc đó, quản lý trực đêm nay cũng đi ngang qua hành lang, trên tay ông ta còn cầm một cốc cà phê mua ở máy bán hàng tự động, “Có chuyện gì vậy?”
Trưởng phòng lườm tên nhân viên kia một phát, thở dài, giơ một tờ danh sách đang cầm trong tay lên, “Ông ra đây mà coi này. Đây là số liệu giám sát trên người Vi Vương truyền về vào hai phút trước.”
Quản lý nhận lấy tờ giấy đó, vừa uống cà phê vừa xem, kết quả là suýt nữa phụt hết cà phê ra: “Chuyện gì đã xảy ra thế? Anh ta không uống thuốc à?”
Tên nhân viên kia ra vẻ oan uổng: “Anh ta nói là anh ta uống rồi.”
“Anh ta ‘nói’ là anh ta uống rồi à?” Trưởng phòng lập tức nhắc lại bằng giọng điệu chất vấn.
Nhân viên cũng hơi tức giận, trừng mắt nhìn trưởng phòng: “Không thì còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ chúng tôi còn phải vào phòng nghỉ nhìn anh ta uống à? Hay là nhét vào mồm anh ta?”
“Cậu…” Trưởng phòng đuối lý không cãi lại được. Thật ra, ông ta biết rõ chuyện này chẳng trách được ai, không uống thuốc đã vào khoang game thì chắc chắn là vấn đề của chính Thi Đao Vi Vương.
“Ok ok.” Quản lý cũng là người hiểu chuyện. Ông ta biết rõ tên trưởng phòng này. Tên này cứ gặp bất cứ tình huống nào xấu thì phản ứng đầu tiên bao giờ cũng là trốn tránh trách nhiệm, chứ không phải là giải quyết vấn đề. Đây là bệnh chung của phần lớn nhân viên quản lý hạng hai tầng thấp và tầng trung, “Nếu như là do chính Vi Vương ném thuốc đi, cũng nói dối là đã uống rồi, vậy thì chẳng ai làm gì được. Lúc anh ta tiến vào không gian đăng nhập, chúng ta cũng không phát hiện ra số liệu có vấn đề gì cả. Chỉ đến khi anh ta vào cốt truyện, trên máy giám sát mới ghi được các số liệu có vấn đề.” Ông ta nhìn về phía nhân viên, “Cậu phát hiện kịp thời thế là rất tốt. Thôi trở về vị trí đi.”
Cậu nhân viên nghe vậy liền quay người rời đi, lúc gần đi còn bị trưởng phòng trừng mắt nhìn một cách dữ dằn.
Tiếp đó, quản lý nói với trưởng phòng: “Chuyện này nói to cũng không to mà nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ… Tôi phải gọi điện xin phép sếp một chút đã, để hỏi ông ấy xem phải xử lý thế nào. Anh cũng quay về chỗ làm việc đi.”
“Vâng… Dạ.” Trưởng phòng trả lời một câu, cũng rời đi.
Quản lý nhìn bóng lưng đối phương, khịt mũi coi thường, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ… Thứ vô dụng, ngày mai cho hắn xéo đi luôn.” Ông ta lại cúi đầu xem danh sách, suy tư một chút rồi trầm ngâm nói: “Thằng nhãi này… không phải là bị cái gì kích thích, đột nhiên muốn… ‘đường đường chính chính cạnh tranh công bằng’ một lần đấy chứ…” Ông ta lắc đầu, “Thực sự nghĩ mình là ‘cao thủ’ chắc? Hừ… Nếu mày mà thật sự có thực lực của người chơi ngôi sao thì đã chẳng đến Thi Đao bọn tao làm việc rồi…”
…
Trong thế giới trò chơi, nơi nào đó ở phía Bắc thành phố.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Phế Sài Thúc ngậm điếu thuốc, hai tay đút túi, nhìn Thi Đao Vi Vương trước mắt, nói: “Lần trước cậu rút lui rất quả quyết đó nha.”
“Lần này tôi sẽ không chạy trốn nữa.” Lúc Thi Đao Vi Vương nói chuyện, đã lấy ra họa kích, “Đến quyết thắng thua đi!”
“Ồ?” Phế Sài Thúc giơ tay lên, kéo kính râm xuống một chút, nhìn thẳng vào hai mắt đối phương mà nói: “Ừm… Ánh mắt cũng được đó. So với lần trước thì cứ như là hai người vậy.” Anh ta chỉnh lại kính râm, lạnh lùng nói, “Chắc lại uống loại ‘thuốc mới’ nào đó, cho nên lòng tự tin tăng gấp bội à?”
“Tùy anh thích nghĩ sao thì nghĩ.” Thi Đao Vi Vương trả lời, “Tôi không muốn giải thích gì hết.”
“Ok, đánh thì đánh thôi.” Phế Sài Thúc rút hai tay ra khỏi túi, “Tuyển thủ hạng nhất cũng được, mà tuyển thủ hạt giống cũng thế, trong mắt tôi cũng không khác nhau bao nhiêu…”
[Khẩn trương khẩn trương khẩn trương, một bên nhìn chằm chằm như hổ đói, một bên tùy thời cơ mà hành động.]
[Ân oán ngày xưa, hôm nay gặp lại, một trận chiến quyết tử, không thể tránh né.]
…
Một bên khác, nơi nào đó ở phía Đông thành phố.
Nơi đây, có một cái “hồ máu” diện tích khoảng ba héc ta. Nước hồ luôn ở trạng thái sôi trào trong thời gian dài, cho nên nhiệt độ khu vực xung quanh cũng rất cao.
Trong hồ, máu người sền sệt và rất nhiều loại chất lỏng không rõ dung hợp lại với nhau, giống như một hồ cocktail cực kỳ kinh tởm. Không ai biết cái hồ này được hình thành thế nào, cũng chẳng ai quan tâm…
Bởi vì sự tồn tại của cái hồ này, nên phạm vi khu vực xung quanh rất dễ quan sát. Chỉ cần người chơi có sở trường điều tra cấp D trở lên là có thể nhìn thấy bên kia bờ hồ rồi.
Bởi vậy mới xuất hiện tình cảnh như này… Tổng cộng mười hai người chơi, đứng hai bên bờ hồ nhìn nhau.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mười hai người này đương nhiên không đứng một vòng quanh bờ hồ. Họ chia thành nhóm ba người, mỗi nhóm chiếm một phương.
Ba người phía Đông là Túy Ngọa Trường Nhiên, Sinh Ngư Phiến, Ngộ Tử Tham Huyền.
Ba người phía Tây là Vishnu, Brahma, Yasha.
Ba người phía Nam là Vô Đao Khách, Cuồng Tông Kiếm Ảnh, Tiếu Vấn Thương Thiên.
Ba người phía Bắc là Tên Thật Khó Đặt, Đặt Tên Thật Khó, Thật Khó Đặt Tên.
Đây là một cảnh tượng thần kỳ không thể nghi ngờ. Những cao thủ của bốn công hội, lần lượt thuộc Trật Tự, Chư Thần, Giang Hồ, Hyoutei – bốn nhóm Túy Sinh Mộng Tử, Chư Thần Tứ Thiên Vương, Vô Đao Khách, Cuồng Tông Kiếm Ảnh và Tiếu Vấn Thương Thiên và Khó Đặt Tên, nghìn năm một thuở mới tập hợp một chỗ. Mặc dù còn thiếu hai vị Mộng Kinh Thiền và Shiva không tới, nhưng đội hình này đã đủ hoa lệ rồi.
Ở đây cần phải nhấn mạnh một chút bộ ba Đặt Tên Khó…
Có lẽ sẽ có người cảm thấy, đặt chung ba thành viên độc mồm của đội Ngưu Lang này ngang hàng với ba nhóm khác có vẻ như đang kéo cấp bậc của họ xuống thấp. Thật ra không phải thế…
Để chúng ta liếc qua lịch trình trò chơi của ba người đó là có thể thấy ngay:
Đầu tiên, ba người này ở một phòng máy có quy mô cực nhỏ, vừa mới thành lập. Mà Khu Vui Chơi Đáng Sợ là trò chơi đầu tiên bọn họ tiếp xúc với tư cách là game thủ chuyên nghiệp. Dưới điều kiện tiên quyết này, trong chưa đầy hai tháng, bọn họ thế mà lại có thể trở thành người chơi nổi tiếng có chút tiếng vang.
Tiếp theo, nguyên nhân nổi tiếng của họ cũng không phải là năng lực solo, mà là thực lực đồng đội 3vs3. (Trong cốt truyện Thương Linh Luận Kiếm, Atobe đã từng buồn bực kể rằng, ba người này luôn luôn bỏ rơi anh ta, đi chơi phó bản giết chóc.)
Thứ ba, mặc dù bọn họ nổi tiếng nhờ tổ đội, nhưng trong trận chiến tranh bá đỉnh cao cần thực lực solo này, bọn họ cũng đã tiến được vào top năm mươi rồi.
Nếu như ba điểm này còn chưa đủ chứng minh thực lực của bọn họ, vậy mời các vị nhìn xem tên game hài hước của họ. Nói thật… đến tôi còn chẳng nhớ rõ ai là ai nữa… Cho nên tôi sẽ dùng kiểu tóc và danh hiệu để phân biệt bọn họ: Tên Thật Khó Đặt (Cậu Tên, đầu trọc); Đặt Tên Thật Khó (Lão Đặt, tóc Afro) và Thật Khó Đặt Tên (Anh Thật, tóc mào gà).
Loại ID mà có cố ý nhớ cũng chẳng thể nhớ được mà cũng có thể hot hừng hực trong game thế này, cũng là chứng cứ mạnh mẽ chứng minh thực lực của họ…
“Tình hình hơi phức tạp đó…” Cậu Tên nhìn vào mặt hồ, thì thầm.
“Xem ra ở trong trận chung kết này có rất nhiều người theo chiến lược hành động ‘ưu tiên tìm kiếm và tụ họp với đồng đội công hội nhỉ.” Anh Thật nói.
“Đúng vậy… Chúng ta thông minh, những người khác cũng đâu có ngu.” Lão Đặt nhún vai nói tiếp, “Nếu là theo hình thức tích điểm, trước tiên chúng ta tìm đồng đội có thể tin tưởng trước đã, sau đó cố gắng ghi được càng nhiều điểm càng tốt. Sau khi xử lý xong các tuyển thủ khác rồi mới giải quyết vấn đề nội bộ… Đây là sách lược rất bình thường mà.”
“Ừm…” Cậu Tên nói tiếp, “Vấn đề bây giờ là… chúng ta đã tiến vào tầm nhìn của kẻ địch rồi, mà lại là ba nhóm kẻ địch khác nhau nữa. Nên làm gì bây giờ? Hay là cứ ra tay thôi?” Anh ta dừng lại một chút, “Nếu ra tay thì tấn công bên nào trước đây?”
“Đừng đùa thế chứ.” Lão Đặt nói, “Dưới cục diện như này, ai tấn công trước thì khác gì tự sát đâu. Lấy ví dụ nhé… A tấn công B trước, C và D ở bên cạnh quan sát. Khi A và B đánh được một nửa, hoặc đánh xong rồi, bất kỳ phe nào giữa C và D đều có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
“Nhưng làm sao mà anh biết C và D sẽ không đánh nhau chứ?” Anh Thật nói, “Nếu C hoặc D có thể xử lý đối phương trước khi A và B phân ra thắng bại, thì có thể kịp thời quay sang đánh lén A và B mà.”
“Nhưng nếu A và B đánh xong trước, phe thắng lợi có thể quay lại đi đánh lén C và D đang chiến đấu.” Cậu Tên nói tiếp.
“Hay là thử thương lượng trước xem thế nào. A liên thủ với B, cùng nhau xử lý C chẳng hạn…” Lão Đặt lại giả thiết.
Anh Thật gật đầu: “Nhưng sự tin tưởng giữa A và B cũng rất mong manh, ai mà biết được trong lúc chiến đấu có thể có biến cố gì được…”
“Ừm…” Cả ba người đều ra vẻ khó xử, cùng nghiêng đầu suy tư.
Bên kia bờ hồ, một thanh niên đầu nấm (Sinh Ngư Phiến) đang nói với hai đồng đội của mình với vẻ mặt cạn lời, “Chư Thần và Giang Hồ đều đang thương lượng chiến thuật. Còn chỗ Hyoutei… tôi nghe mà chả hiểu gì.”
Ngộ Tử Tham Huyền hỏi: “Sao vậy? Họ nói tiếng nước ngoài hả?”
“Ừa… A B C D gì đó…” Sinh Ngư Phiến nói, “Có vẻ như… bọn họ đã lạc đường trong một chuỗi suy luận nhiều hướng cực kỳ nhàm chán mà lại không thể có kết quả nào đó rồi.”