Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 418: Chim sẻ đằng sau
Cùng lúc đó, một nơi khác của thành phố.
Thiên Nga và Vua Chiếu Ảnh đang chiến đấu, đương nhiên cũng cảm nhận được sóng xung kích quét qua đó.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Thiên Nga lắc cây cung trong tay, một đám mũi tên ánh sáng bay ra. Anh ta cũng tranh thủ lùi lại, nhảy khỏi phạm vi chiến đấu.
Vua Chiếu Ảnh đứng đằng sau Thạch Ma quay đầu lại, trả lời: “Anh hỏi làn sóng xung kích vừa rồi á?” Anh ta nói tiếp, giọng điệu ba phải, “Chắc chẳng có gì quan trọng đâu, có thể là sóng xung kích do người chơi khác đánh nhau, bật tuyệt chiêu lớn.”
“Không…” Thiên Nga đẩy mắt kính của mình, “Tôi nói là… tại sao lời thuyết minh lại dừng mất rồi?”
“Hả?” Vua Chiếu Ảnh nghe vậy thì sững sờ, “Ừ nhỉ.” Anh ta vuốt cằm nói, “Nhưng mà… việc này thì liên quan gì đến cuộc chiến giữa chúng ta đâu nhỉ? Không phải vừa nãy anh còn ngại mấy câu xàm xí dông dài đó à?”
“Yêu ghét cá nhân của tôi với mấy câu đó không quan trọng.” Thiên Nga tự thuật bằng giọng điệu vô cùng tỉnh táo, “Theo quan sát của tôi, ở trong phó bản này, chỉ cần có người chơi tham gia đánh nhau là sẽ có thuyết minh đi kèm.” Anh ta dừng lại một chút, “Cân nhắc đến chế độ thi đấu trận chiến Tranh bá đỉnh cao này là loạn chiến, tất nhiên cũng sẽ phát sóng ở nhiều góc độ. Tôi đoán rằng… lời thuyết minh này có thể là lời giải thích chính thức do hệ thống cung cấp.”
Vua Chiếu Ảnh suy nghĩ một chút, trả lời: “Ừm… Nếu là thuyết minh chính thức của hệ thống… thì đúng là không có lý do gì mà ngừng lại.”
Thiên Nga nói: “Trong khoảng thời gian này, chúng ta luôn ở trong trạng thái chiến đấu. Bởi vậy, có thể biết rất rõ ràng thuyết minh bắt đầu dừng vào lúc nào…”
“Ngay sau sóng xung kích vừa rồi.” Vua Chiếu Ảnh nói tiếp.
Thiên Nga nhìn về phía sóng xung kích lan tỏa ra, trầm ngâm nói: “Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra ở đằng kia rồi…”
“Dù cho anh phân tích đúng đi chăng nữa… thì đã sao nào?” Vua Chiếu Ảnh nói, “Chẳng lẽ anh định đề nghị… hai chúng ta dừng tay lại, cùng đi sang bên kia xem xét tình huống à?”
“Sao lại không nhỉ?” Thiên Nga nói, “Chiến đấu đến lúc này rồi, hai chúng ta vẫn ngang tay. Nên nếu dừng lại thì cũng có ảnh hưởng gì đâu?”
“Hừ… Anh nói cũng đúng.” Vua Chiếu Ảnh lạnh lùng nói, “Chí ít thì theo tình thế này, ai cũng không mất mát gì.” Câu này anh ta chỉ nói một nửa, còn nửa câu còn lại anh ta không nói là: “Về phần chiến đấu hai bên, ai còn giấu bao nhiêu thực lực, vậy chỉ có người trong cuộc mới biết.”
…
Bên hồ máu.
Mười hai người chơi chia thành bốn nhóm ba người bên hồ này lại không chú ý tới thuyết minh đã dừng lại. Bởi vì sự chú ý của bọn họ đều đặt vào sinh vật khổng lồ trước mắt.
Những cao thủ đến từ bốn công hội khác nhau, nhưng gần như đều đạt được một nhận thức chung – “Không nên ở lại đây lâu.”
Nhưng bọn họ còn chưa kịp rời đi, lại có biến cố mới xảy ra.
“Ha… Rốt cuộc cũng có một tên trông ra dáng tí.” Một tiếng nói âm trầm đột nhiên vang lên. Mặc dù tiếng nói của gã không lớn, nhưng mỗi người xung quanh đều nghe được rõ ràng.
“Này này… Đằng sau lại xuất hiện một kẻ trông thật hung ác này.” Cậu Tên đang xung phong rút lui ở tuyến đầu là người đầu tiên nhìn thấy kẻ đến.
Đó là một quái vật toàn thân đỏ lòm, mặt xanh nanh vàng, ba đầu sáu tay, thân người đuôi rắn, đang ngọ nguậy bò tới…
Bộ ba Đặt Tên Khó là nhóm rút lui nhanh chóng và quả quyết nhất trong bốn nhóm. Nhưng vận may của bọn họ cũng kém nhất… bởi vì Thị Huyết Ma trong Tử Linh Cửu Khôi vừa lúc đi đến từ phía sau bọn họ.
“Đằng trước có sói, đằng sau có hổ à…” Lão Đặt thì thầm, “Cũng may thể tích của con đằng sau không khủng như con kia.”
Anh Thật nói tiếp: “Không không không… Thể tích không đồng nghĩa với thực lực đâu. Từ thái độ phách lối của con quái nửa rắn này thì có vẻ là nó còn mạnh hơn con huyết thi khổng lồ trong hồ nữa đó…”
Ngay khi ba người bọn họ đang do dự xem có nên cứ thế thẳng tiến không thì, chỉ trong nháy mắt… một bóng quái dị vọt tới bên cạnh bọn họ.
“Ồ, lữ khách từ thế giới khác à…” Lúc băng qua bộ ba Khó Đặt Tên, Thị Huyết Ma khinh thường nghĩ thầm trong lòng, “Mặc dù mạnh hơn bọn quái vật trong thành nhiều, nhưng ở trước mặt mình… vẫn chậm như đứng im vậy.”
Mà ba ông Hyoutei thì, đến tận lúc Thị Huyết Ma băng qua bọn họ rồi mới phản ứng kịp.
“Đó là gì vậy…”
“Nhanh quá.”
“May mắn nó không tấn công chúng ta, không thì…”
Một cảm giác không rét mà run bốc lên trong lòng. Ba người đều đã tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, lo sợ không thôi.
Bọn họ đúng là nên thấy may mắn, vì bản tính của Thị Huyết Ma là cực kỳ hiếu chiến và hung tàn. Nếu không phải trước đó Đoạt Linh đã dặn dò, chắc chắn là gã sẽ xử lý hết thảy người chơi và quái vật trên đường. Cho dù gặp diễn sinh giả thì gã cũng chẳng ngại chiến đấu.
Gào…
Con huyết thi khổng lồ trong hồ máu cũng chú ý tới sự tồn tại của Thị Huyết Ma. Nó quay mặt lại, phát ra một tiếng rít gào lớn, dường như muốn dọa lui mối đe dọa đang tới gần.
“Huyết thi to đến mức này cũng không thường thấy đâu.” Thị Huyết Ma hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng rống kia. Gã hoàn toàn có tâm thế một kẻ mạnh không hề sợ hãi, tiếp tục lại gần, “Vừa phù hợp làm bữa tối ha ha ha… Cái hồ này coi như bát canh đi.”
….
Nơi nào đó ở phía Bắc của thành phố.
Một tia sáng lóe lên, một người chơi bị giết ra khỏi phó bản. Mà đối thủ của hắn ta chính là Vương Thán Chi.
Tiểu Thán đúng là một người chơi may mắn. Sau khi trận chung kết bắt đầu, cậu ta đã gặp được, và cũng thành công giết chết bốn người chơi. Mặc dù hai người đó đều không phải là tuyển thủ hạt giống, nhưng dù gì cũng đưa tặng bốn điểm tích lũy.
“Phù… Thật lợi hại.” Sau khi chiến đấu xong, Tiểu Thán thở phào ra một hơi.
“Người lợi hại là cậu mới phải chứ, mạnh đến nỗi khiến tôi nổi cả da gà đó.” Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Tiểu Thán.
Tiếng nói vừa vang lên, lưỡi đao đã động.
Thời khắc bốn chữ nổi cả da gà còn chưa dứt, dao găm quân đội trong tay Tiểu Thán đã dán bên gáy người nói chuyện.
Nhưng cậu ta không chém, bởi vì thứ đang nói chuyện chỉ là một hình ảnh 3D trong suốt.
Hình ảnh 3D đó là một người phụ nữ tóc vàng có thân hình quyến rũ. Cô mặc áo jacket và quần jeans, khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói cũng hấp dẫn, rất có cảm giác của đàn chị.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Hình chiếu đơn thuần thì sẽ không phát ra tiếng nói…” Suy nghĩ của Tiểu Thán nhanh chóng xoay chuyển, “Hẳn là vật triệu hồi? Hay là hồn ma? Hay là… cái gì khác…” Cậu ta lùi lại mấy bước, mắt nhìn sáu hướng, muốn tìm ra người điều khiển hình chiếu này.
“Anh đẹp trai này, tôi đang nói chuyện với anh đó. Sao anh lại không để ý tới tôi vậy?” Hình chiếu kia lại nói, “Tôi đã quan sát anh rất lâu rồi. Anh có phải câm điếc đâu.”
Tiểu Thán lại nhìn về phía hình chiếu 3D kia. Lúc này cậu ta mới phát hiện, trên áo jacket của cô ta có logo công hội.
“Sơn Hà?” Sắc mặt Tiểu Thán thay đổi, “Cô là người chơi à?” Song cậu ta cũng không kinh ngạc quá. Vì dù sao thì kỹ năng trong Khu Vui Chơi Đáng Sợ cũng bao hàm toàn diện, không chừng đối phương sử dụng một loại kỹ năng phân thân nào đó, hoặc là kỹ năng biến hình, khiến mình biến thành linh thể nửa trong suốt.
“Cô ta chính là Matcha Pastry của Sơn Hà.” Lúc này, lại một tiếng nói chuyện vang lên.
Đây là giọng nói mà Tiểu Thán cực kỳ quen thuộc – là giọng nói của Phong Bất Giác.
Gần như ngay khi câu nói của Anh Giác vang lên, hình chiếu của Matcha Pastry cũng biến mất.
Đối với tình huống kỳ quái diễn ra liên tục này, Tiểu Thán có chút ngu ngơ như bò đội nón. Cậu ta vội vàng nhìn về phía âm thanh truyền ra, chỉ thấy… một mỹ nữ tóc vàng đi ra từ một hẻm nhỏ cách đó không xa, mà sau lưng cô ta là một thanh niên tóc tai rối bời.
“Anh Giác… Tình huống này là sao vậy?” Tiểu Thán thấy thế liền mở miệng hỏi.
Giờ phút này, Phong Bất Giác đang một tay nhấn trên vai Matcha Pastry, tay kia thì cầm một lá bài tử vong, kề sát trên cổ Matcha Pastry, áp giải đối phương đi tới.
“Tình huống bây giờ là…” Phong Bất Giác nói, “Lúc tôi đang chạy tới đây thì liền phát hiện cô ta đang theo đuôi và theo dõi cậu trong bóng tối. Thế là, tôi cũng âm thầm theo dõi cô ta.” Anh dừng một chút, nói tiếp, “Vừa nãy, chắc cô ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền chuẩn bị ra tay với cậu. Nhưng cô ta không nghĩ tới… bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau.”
“Éc… Thật ra điều tôi muốn hỏi là…” Tiểu Thán nói, “Sao bây giờ anh lại bắt giữ cô ấy làm gì? Trực tiếp giết luôn không phải đỡ hơn à?”
“Hé hé hé…” Phong Bất Giác cười một cách nham hiểm, “Bắt sống đương nhiên là vì giữ cô ta lại có việc cần dùng rồi…”
“Anh vừa dùng khuôn mặt háo sắc vừa nói câu dễ khiến người ta hiểu lầm thế này thực sự không sao à…” Tiểu Thán ghét bỏ hỏi.
Matcha Pastry lại có vẻ bình tĩnh, “Thật ra tôi không lo lắng anh định làm chuyện xấu gì với tôi. Chỉ là… anh tự tin có thể khống chế tôi à?”
“Căn cứ vào tình báo tôi từng điều tra, và quan sát tầm mười phút…” Phong Bất Giác trả lời, “Tôi có thể phán định rất chắc chắn, cô là một người chơi có sở trường vũ khí cực kỳ hiếm có khó tìm. Mặc dù năng lực chiến đấu của bản thân cô không kém, nhưng cũng chỉ có hạn. Xin lỗi chứ tôi nói thẳng, nếu như sở trường chiến đấu của cô còn chưa tới cả cấp B… thì không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.”
“Ok, ok… tôi đầu hàng.” Matcha Pastry bất đắc dĩ nhún vai, giơ hai tay lên nói. Sau đó, cô hơi quay đầu, liếc mắt đưa tình về phía anh Giác, “Anh muốn thế nào?”