Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 419: Liên minh
“Này, cậu không thấy có gì đó sai sai à?” Dù đang đánh nhau, Phế Sài Thúc vẫn vô cùng thong dong. Anh ta không yên lòng thì thào một câu như vậy, sau đó tung ra một chưởng, ép Thi Đao Vi Vương lùi lại.
“Hộc hộc… Phù…” Hơi thở của Thi Đao Vi Vương đã hỗn loạn từ lâu. Trong vài giây tạm dừng này, anh ta còn chẳng kịp thở nữa là, sức đâu mà trả lời câu hỏi của đối phương.
Hai người này chiến đấu đến bây giờ cũng đã qua mấy chục phút rồi. Về cơ bản, Thi Đao Vi Vương đã ra hết con át chủ bài của mình, giá trị thể lực cũng tiêu hao sạch. Nhưng Phế Sài Thúc vẫn nhẹ nhàng như không. Tình huống này quả thực kinh khủng.
“Hình như sau khi tiếng nổ vừa rồi vang lên…” Phế Sài Thúc thấy đối thủ không trả lời, liền tự nói tiếp một mình, “Thuyết minh liền biến mất.”
“Vì sao…” Ở thời khắc này, Thi Đao Vi Vương mắt điếc tai ngơ với mọi chuyện khác. Thứ anh ta chú ý, chỉ có thắng bại trước mắt, “Vì sao! Đỡ nhiều kỹ năng chiến đấu cấp A như vậy, vì sao anh vẫn không bị thương chút nào…” Hai mắt anh ta sắp trừng đến chảy máu, “Sao mà anh có thể làm được?!”
“Hả?” Phế Sài Thúc quay mặt lại, nhìn Thi Đao Vi Vương, lạnh lùng cười nói, “Ha ha… Tôi không có lý do gì mà nói tin này cho cậu chứ?” Anh ta sờ bộ râu trên cằm mình, “Nhưng mà… cậu hôm nay quả thực như một người khác hoàn toàn anh lần trước.”
“Hừ… Bởi vì đây mới là thực lực chân chính của tôi!” Thi Đao Vi Vương trả lời.
“Ồ…” Phế Sài Thúc hình như hiểu ra điều gì, “Thì ra là vậy… Cậu không uống thuốc đúng không?” Anh ta cười giễu cợt, “Cậu muốn chứng minh cái gì à?”
“Tôi chỉ muốn thắng, thắng có danh dự thôi!” Thi Đao Vi Vương trầm giọng nói.
“Thật là luận điệu buồn cười.” Tuy nói vậy, nhưng Phế Sài Thúc không cười, mà khuôn mặt lại toát lên vẻ nghiêm nghị, “Cậu cho rằng… chỉ cần không gian lận trong trận đấu lần này thì có thể lấy lại danh dự à? Cấp bậc, trang bị, kỹ năng của cậu đều là đoạt được trong trạng thái uống thuốc chơi trò chơi. Đây đều là những sự thật không thể thay đổi. Cậu giống như một vận động viên cắn doping, chạy thẳng một mạch đến trận chung kết ấy. Cậu cho rằng chỉ cần ngừng uống thuốc ngay trước trận chiến cuối cùng là có thể đứng ở vị trí bình đẳng với tất cả mọi người khác à? Hừ… Tỉnh lại đi.”
Thi Đao Vi Vương nghe vậy, lập tức nổi gân xanh. Nhưng anh ta không thể phán bác lại lời nói đó.
Phế Sài Thúc nói tiếp: “Thật ra bản thân cậu đã là một người chơi rất mạnh rồi. Nếu như chưa từng uống thuốc, có lẽ cậu sẽ càng mạnh hơn. Đáng tiếc… cậu của bây giờ đã sớm quen với việc chơi trò chơi dưới trạng thái cắn thuốc rồi. Đột nhiên dừng uống thuốc, thần kinh của cậu chắc chắn không thể thích ứng được.” Anh ta lắc đầu, thở dài nói, “Lấy ví dụ… thiên phú của chính cậu giống như một con xe thể thao cao cấp lái tay. Còn thuốc phòng máy cho cậu giống như một con xe lái tự động second hand ấy. Bây giờ cậu đột nhiên lâm trận đổi xe, xin hỏi… cậu đã sớm quên kỹ thuật điều khiển, thì có thể phát huy mấy phần thực lực?”
“Coi như anh nói có lý đi…” Thi Đao Vi Vương giơ cao kích, nhảy thật cao lên không, mô thức quyết tử đã chuẩn bị sẵn sàng, “Thì tôi vẫn phải liều mạng một trận!”
“Hừ…” Phế Sài Thúc cười rồi thở dài, “Tôi cũng đâu phải loại đối thủ mà cậu chỉ cần dựa vào nghị lực là có thể đánh bại đâu…” Anh ta lật tay, một luồng gió mạnh bỗng nhiên quét qua, tạo thành một bức tường gió cực kỳ hung hãn chắn trước người.
Thắng bại giữa hai người này, chỉ qua một chiêu là có thể thấy rõ.
Nhưng, ở giây phút quyết thắng bại đó, lại có khách không mời thình lình xuất hiện.
“Hai vị từ từ đã!” Một tiếng quát to, hai bóng người vụt qua.
Hai người Thôn Thiên Quỷ Kiêu và Shiva từ giữa không trung đột ngột xuất hiện. Người trước dang rộng thân thể, đón lấy chưởng phong của Phế Sài Thúc. Người sau thì khống chế bàn đá của đồng hồ cát Thiên Vũ, sử dụng hiệu ứng “Nguyệt Lăng” của tuyệt chiêu “Nguyệt”, chặn lại sát chiêu của Thi Đao Vi Vương.
…
Cùng lúc đó, một chỗ khác của thành phố.
“Vậy là… anh muốn tạm thời liên minh với tôi à?” Matcha Pastry nói với Phong Bất Giác.
Lúc này, anh Giác đã buông đối phương ra. Nhưng từ đầu tới cuối, anh vẫn không rời đi phạm vi hai mét xung quanh Matcha Pastry, ý đồ đe dọa không cần nói cũng biết, “Đúng vậy, cô có hứng thú không?”
“Nếu tôi bảo không hứng thú thì sao?” Matcha Pastry cười hỏi.
“Vậy thì tôi sẽ thuyết phục cô.” Phong Bất Giác trả lời.
“Ồ? Ha…” Matcha Pastry bày ra dáng vẻ xem trò hay, “Xin lắng tai nghe.”
“Tiểu Thán, cậu lại đây chút.” Anh Giác bỗng nhiên quay đầu gọi Tiểu Thán.
“Hả, chuyện gì vậy?” Tiểu Thán đến gần mấy bước.
“Chỉ cần cô đồng ý muốn liên minh với chúng tôi, thì sau khi chuyện thành công, điểm tích lũy của cậu ta sẽ là của cô. Muốn chém giết hay róc thịt, tùy cô muốn làm gì cũng được.” Phong Bất Giác chỉ vào Tiểu Thán, sắc mặt không chút thay đổi nói.
“Này!” Lúc ấy Tiểu Thán liền kinh ngạc, “Người bình thường có ai lại nói chuyện bán đứng người khác ngay trước mặt người bị hại thế không!”
“Anh đây làm việc lỗi lạc như vậy đấy!” Phong Bất Giác chẳng hề xấu hổ nói.
Tiểu Thán suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Matcha Pastry: “Mỹ nữ, chúng ta cùng nhau chém chết anh ta đi. Thằng này có ba điểm lận.”
“Đề nghị này cũng được đó nha.” Matcha Pastry cũng không coi là thật, chỉ thuận miệng trả lời. Mặc dù cô ta trông không hề căng thẳng, nhưng thực ra trong lòng cô đang không ngừng suy tính phương pháp thoát thân.
Trong lòng Phong Bất Giác biết rõ chuyện này, nhưng anh sẽ không vạch trần.
“Đúng rồi.” Anh Giác lại nói tiếp với Matcha Pastry, “Tôi là anh em tốt với Thu Phong Sắt trong công hội của cô đó. Hẳn là cậu ta từng nhắc đến tôi rồi nhỉ?”
“Ờm… từng nhắc đến rồi.” Matcha Pastry liếc xéo Anh Giác, nói.
“Thảo nào cô luôn nhìn anh ấy với ánh mắt khinh bỉ xen lẫn e ngại.” Tiểu Thán ở bên cạnh chêm vào một câu.
Anh Giác không để ý câu nói của Tiểu Thán, tiếp tục nói với Matcha Pastry, “Thế không phải là xong rồi à. Bạn của bạn cũng là bạn mà. Đây là cơ sở xây dựng tin tưởng đó.”
“Thu Phong Sắt cũng không nói anh là bạn của anh ta…” Matcha Pastry nhìn Anh Giác nói.
“Làm sao… lại thế được chứ…” Anh Giác kéo dài giọng nói, “Tôi và cậu ta đúng là mới quen đã thân đó…” Bản lĩnh chém gió của anh cực kỳ cao siêu, “Chúng tôi đã thân thiết đến mức gọi nhau bằng biệt danh rồi đó… Tiện thể thì nói luôn, biệt danh của cậu ta là Pikachu, còn của tôi là người huấn luyện tên tuổi thần bí không muốn tiết lộ ra ngoài – Đại nhân Phong Bất Giác.”
“Ê… cái thể loại biệt danh gì mà dài đến mười tám chữ, trước sau mâu thuẫn, mà lại còn không hề thần bí thế này chứ…” Tiểu Thán thì thầm, “Nhìn kiểu gì cũng là anh mới chế ra… Mà đặt biệt danh thì thôi đi, còn không quên chiếm lợi của người ta…”
“Hừ… Ai nấy đều là người thông minh cả. Hai người các anh cũng đừng diễn tuồng trước mặt tôi nữa.” Matcha Pastry không cười nữa, nhìn Phong Bất Giác mà nói, “Nếu anh muốn nhờ tôi giúp đỡ, vậy chắc là có nguyên nhân đặc biệt nào đó. Bên trong phó bản này đều là cao thủ cả, nếu nói tôi có đặc điểm độc nhất vô nhị nào mà anh coi trọng thì… chắc chắn là năng lực ở phương diện sở trường vũ khí.” Cô dừng một chút, “Cho nên… nói thẳng đi. Anh muốn tôi giúp anh làm gì? Điều kiện anh có thể cho tôi là gì? Nếu tôi hài lòng, vậy chưa chắc chúng ta đã không thể liên minh.”