Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 420: Hoàng Kim Thư Trùng số 1
“Anh họ, tình huống có chút không ổn.” Tay Bunny chống tường, giữ tư thế đứng phóng khoáng mọi khi của nó, vừa nhai cà rốt vừa nói, “Tiếng nổ vừa nãy chỉ sợ là do đám diễn sinh giả giở trò.”
Cách đó không xa, Rabbit đang đập cho Hitmonlee một phát cuối cùng. Chỉ thấy một móng vuốt đập xuống, Hitmonlee liền biến thành một mớ thịt bầy nhầy.
“Ngoại trừ diễn sinh giả, anh còn ngửi thấy Tử Linh Cửu Khôi, Bồi Thẩm Viên, người cai quản thời gian, và… mùi của chính bản thân Chúa Tể Ma Giới,” Rabbit lắc nhẹ máu tươi trên móng thỏ, trầm giọng nói, “Mức độ nguy hiểm của nơi này vượt xa dự đoán trước đó của chúng ta. Không nên ở lại lâu…” Ánh mắt của nó toát ra vẻ căng thẳng, “Lỡ chẳng may có diễn sinh giả nào mạnh nhằm vào chúng ta, muốn giết chết chúng ta để tăng thực lực thì không ổn đâu.”
“Ừm…” Bunny nhanh chóng ăn hết sạch chỗ cà rốt trên tay, “Vậy thì chúng ta đi ngay thôi.” Nó nói xong bèn vẽ một lỗ thủng màu đen trên tường, “Dù sao chúng ta cũng đã cứu được bạn anh một lần rồi, còn giết chết một tên bồi thẩm viên nữa. Cũng coi như không uổng công đến. Còn những thành viên khác của Tòa Án, chúng ta có thể kiếm cơ hội diệt sạch từng đứa một.”
Rabbit gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, nó và em họ cùng nhanh chóng nhảy vào trong lỗ thủng màu đen này. Vài giây sau, lỗ thủng đó co lại, biến mất không thấy gì nữa…
Một chỗ khác trong thành phố.
“Hóa ra vật triệu hồi này của anh là một sinh vật trí tuệ nhân tạo cao cấp loại hình phụ trợ à…” Matcha Pastry chỉ vào Musashi Koganei, quay đầu nói với Phong Bất Giác.
Với tư cách là game thủ chuyên nghiệp, Matcha Pastry đương nhiên đã từng nghiên cứu trận đấu giữa Phong Bất Giác và Tự Hoài Thương. Cho nên cô sớm đã có khái niệm đại khái với kỹ năng Anh Giác từng sử dụng, giới hạn năng lực thể thuật của anh ta, vân vân.
“Cậu ta thông minh đến đâu thì tôi không rõ lắm. Nhưng mà…” Phong Bất Giác trả lời, “Chỉ riêng năng lực phát minh thôi thì thực lực của Koganei cực mạnh luôn.”
Tiểu Thán ngồi bên cạnh lại chêm vào một câu: “Cấp độ biến thái của cậu ta tỷ lệ thuận với năng lực phát minh đấy.”
Giờ phút này, ba vị này đang ngồi đợi Musashi Koganei làm xong ‘công trình cải tạo’ ở trong gara Cục Phòng cháy Chữa cháy của thành phố.
“Ờm… xem ra tôi cũng nên đi luyện thử sở trường triệu hồi xem sao.” Matcha Pastry nói tiếp, “Nếu có thể kiếm được một sinh vật triệu hồi kiểu như Sharaku Hosuke thì bao xịn…”
“Nằm mơ ít thôi.” Phong Bất Giác ngắt lời, “Koganei dù sao cũng là nhân vật trong anime hài hước. Đồ vật cậu ta làm ra mặc dù có tính ưu việt đặc biệt, nhưng cũng sẽ có khuyết điểm tương ứng. Đây là thiết lập tính cách của cậu ta, không thể tránh khỏi được. Mà ở phương diện chiến đấu thì tác dụng của cậu ta bằng không. Có khi còn chả bằng con dơi con heo được triệu hồi ra ấy.” Anh ngừng lại một chút, “Còn nhân vật Sharaku Hosuke cô nói, căn bản chính là một vật triệu hồi hoàn mỹ. Cậu ta là nhân vật một tác phẩm có nội dung sâu sắc, không phải kiểu hài hước. Cậu ta có được chỉ số thông minh hơn xa người khác và tính công kích cực mạnh. ‘Năng lực phát minh’ chỉ là một trong số những sở trường của cậu ta thôi. Ngoài ra, cậu ta còn có thân thủ mạnh mẽ, siêu năng lực, và tri thức văn minh siêu cổ đại phong phú. Theo lý thuyết thì cậu ta hoàn toàn có thể hủy diệt thế giới.
Cho nên bất kể là đánh giá trên góc độ ‘Trí’ hay ‘Lực’ đi chăng nữa thì một vật triệu hồi như vậy chắc chắn sẽ ở cấp bậc S. Nói chung là muốn triệu hồi được thì không phải cô cứ tùy tiện ‘luyện thử’ là ra. Trên thực tế, cho dù là người chơi có sở trường triệu hồi cấp bậc cao nhất đi chăng nữa, nếu muốn triệu hồi ra được nhân vật cấp bậc cỡ Sharaku Hosuke, cũng cần may mắn lắm mới được…”
Matcha Pastry nhìn mặt Phong Bất Giác mãi mà không nói gì. Sửng sốt một hồi lâu, cô mới cười nói tiếp: “Ha… bây giờ tôi mới hiểu tại sao Phong Thu bảo tôi cố gắng hết mức tránh chiến đấu với anh rồi…” Cô lắc đầu, “Tôi chỉ thuận miệng nói một ý tưởng thôi, mà anh đã nghĩ đến một đống chuyện rồi. Trong vòng hai giây, thông qua một từ khóa mấu chốt, mà anh đã phân tích tính khả thi của ý tưởng này ra được nhiều như vậy…”
“Đây là thói quen của tôi.” Phong Bất Giác đưa tay lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào huyệt Thái Dương của mình, “Thông thường… nếu càng suy nghĩ chu đáo quá trình và kết quả mọi chuyện, thì ở thời điểm đối mặt với biến cố sẽ càng chuẩn bị tâm lý được đầy đủ hơn. Tương ứng, thời gian kinh ngạc và phản ứng cũng sẽ ngắn hơn.” Anh nhún vai, “Thực ra tất cả mọi người đều có khả năng ‘không thay đổi sắc mặc dù núi có sập trước mặt’, chỉ cần trước đó bọn họ nghĩ đến khả năng núi sẽ sập là được.”
Matcha Pastry có chút khó chịu với giọng điệu y như dạy bảo này của Anh Giác. Cô lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhìn Tiểu Thán nói, “Tôi hỏi này, có phải anh ta cực kỳ thích tỏ ra đắc ý trước mặt người khác thế không?”
“À…” Tiểu Thán cười khổ, “Đối với Anh Giác thì… biểu hiện bây giờ cũng không tính là đắc ý đâu…”
“Gì thế? Lời nói của tôi vô tình mạo phạm đến cô à?” Phong Bất Giác nói với Matcha Pastry, “Hay là cô cho rằng bản chất những hành vi này của tôi là khoe khoang trí tuệ của mình, cũng nhờ đó mỉa mai đồ vật trên cổ của cô là đồ trang trí thôi?”
“Hừ…” Matcha Pastry hừ lạnh, “Tôi thấy bản lĩnh của cái đồ cuồng tự sướng nhà anh chính là năng lực châm chọc thì có… Chỉ cần xem trận đấu giữa anh và Tự Hoài Thương là biết. Trong lĩnh vực ‘chọc giận người khác’ á, thiên phú của anh đúng là kinh người. Ngay cả chức năng kiểm duyệt ngôn ngữ của hệ thống cũng chẳng làm gì được anh. Bởi vì ý ban đầu của anh cũng không phải là ‘xúc phạm’ người khác, cũng không nói gì thô tục cả. Anh chỉ làm theo ý mình đã đủ khiến người ta nổi trận lôi đình rồi.”
“Ha ha… Cô nói không sai.” Phong Bất Giác nghiêng đầu, nhún vai nói, “Hệ thống cũng nghĩ như vậy đấy.” Hàm ý những lời này của anh, Matcha Pastry không hiểu. Bởi vì mấy ngày gần đây anh Giác đều cày hình thức một người, cho nên chuyện danh hiệu của anh thay đổi, chỉ có những người của Địa Ngục Tiền Tuyến biết rõ. Đương nhiên, chi tiết này anh sớm đã nghĩ đến rồi, là do anh cố ý thôi.
Mà ở trong trận chung kết này, tin tức của người dự thi đều bị che đậy hoàn toàn, không thể nhìn thấy thanh tổ đội. Như vậy, các tuyển thủ đều không thể xác nhận tin tức từ đối thủ bằng menu được, bao gồm những người sống sót, cấp bậc và danh xưng… của họ.
“Shi shi shi shiii…. Đã xong!” Lúc này, bóng dáng Musashi Koganei xuất hiện trên một chiếc xe cứu hỏa.
Cậu ta làm động tác cất bước về phía trước, duỗi thẳng cánh tay phải lên, bày một tư thế chiến thắng như thể mình đã làm gì vĩ đại lắm.
“Ha ha ha… Xin mời xem…” Musashi Koganei dang rộng hai tay, chỉ vào xe cứu hỏa dưới chân mình, nói: “Đây chính là… Hoàng Kim Thư Trùng số 1!”
Từ ý nào đó mà nói thì… tên do cậu ta đặt vẫn khá chuẩn. Bởi vì chiếc xe cứu hỏa này đã sớm bị năng lượng bóng tối trong thành phố ăn mòn rồi. Thân xe vốn màu đỏ, nay lại phủ lên một lớp ‘da’ bằng một lớp vật chất màu vàng đất, sờ lên có cảm giác mềm mại và bền dẻo kỳ quái…
Hôm nay, sau khi được Musashi Koganei độ lại, chiếc xe này đã gắn đầy vũ khí hạng nặng của Matcha Pastry, trở thành một con quái vật xứng đáng với tên gọi của nó.
“Ồ! Chỉ nghe tên thôi đã thấy mạnh rồi…” Phong Bất Giác hưng phấn mà lẩm bẩm.
Nhưng Tiểu Thán và Matcha Pastry thì bày ra vẻ chán ghét, đồng thanh nói: “Nghe tên đã chẳng muốn ngồi lên rồi…”