Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 421: Kiến nghị của Vô Hình Ma
Mười lăm phút sau khi đường hầm bị nổ ra. Cách khu phong tỏa 5 kilomet về phía Nam.
Lúc này, ở nơi đây, một người chơi nằm trong top 20 bảng chiến lực đang bị hai tên diễn sinh giả tấn công.
Ầm…
Chấn động kịch liệt gây ra một đống khói bụi mù mịt dày đặc trên đường. Khói thuốc súng còn chưa tan đi, ba bóng người đã xé toang màn khói, lao ra tiếp tục chém giết.
Trong lúc nhất thời, bóng quyền đầy trời, tiếng kim loại va chạm không dứt bên tai.
“Chẹp… Rốt cuộc là ai…” Không Có Sợ Đâu nghĩ thầm trong lòng, “Trong top 50 có hai kẻ như vậy tồn tại à?”
Nếu như Phong Bất Giác ở chỗ này, chắc chắn anh sẽ nói cho cô biết – Không có. Bởi vì anh Giác đã xem hết tất cả video trong trận chiến bươm bướm của 49 tuyển thủ còn lại trừ mình ra. Mà anh ta cũng nhớ rõ danh hiệu, bề ngoài và phong cách chiến đấu của mỗi người.
“Hức…” Bỗng nhiên, một tiếng nấc rượu vang lên. Một người đàn ông tóc xoăn, mồm ngậm điếu thuốc, tay cầm chai rượu xuất hiện ở cuối con đường.
Mà hai tên diễn sinh giả, sau khi nghe thấy tiếng này liền lập tức dừng tấn công Không Có Sợ Đâu, rồi nhảy ra phạm vi chiến đấu, đề phòng nhìn người đang đi từ xa đến.
Nhận biết dữ liệu:
– Phá vỡ tường lửa
– Tải tư liệu xuống
– Khởi động sách lược khắc phục
Kho dữ liệu nhận biết ngoại hình khởi động, đang tải xuống, ghi/ chỉnh sửa/ ghi/ ghi.
[Tên: Mộng Kinh Thiền]
[Level: 41]
[Danh hiệu: Túy Ngân Kiếm]
[Chiều cao: 180 cm]
[Cân nặng: 70 kg]
[Kỹ năng sở hữu: ???]
[Trang bị sở hữu: ???]
[Mức độ nguy hiểm: Cao]
Nhận biết giọng nói: Đã thiết lập…
Vị trí hiện tại: Y142
Định vị theo dõi: Không thể khởi động
Trạng thái điều khiển: Mất kiểm soát
Lựa chọn chiến thuật khắc chế và phòng ngự: Đang tính toán…
Bởi vì hai người này chỉ là diễn sinh giả cấp ba trong tổ chức Origin thôi, cũng chưa từng trải qua bất kỳ biến dị cường hóa nào, nên lực chiến đấu của họ kém xa thành viên cấp hai trở lên. Mặc dù bọn họ cũng có thể phân tích số liệu người chơi ở mức độ nhất định, nhưng nếu để bọn họ gặp phải những người chơi đạt trình độ cao nhất trong tình huống số người ngang nhau, thì họ xong đời là chắc.
“Tỷ lệ bắt được một trong hai người đã giảm xuống còn 7% thôi, hơn nữa vẫn tiếp tục giảm.” Sau khi thấy Mộng Kinh Thiền, một gã diễn sinh giả trong đó nói với đồng bọn.
“Ừ… tỷ lệ bắt được cả hai người đã gần bằng không rồi.” Một diễn sinh giả khác đáp, “Gọi tiếp viện đi.”
“Được rồi, để tôi gọi…” Gã diễn sinh giả này còn chưa nói xong.
Chỉ thấy… một tia sáng bạc lóe lên, đầu người bay xuống.
Người ra tay đúng là Mộng Kinh Thiền.
Từ khoảng cách mấy trượng, anh ta lập tức xông đến, dùng một kiếm chặt cổ.
Nếu như dùng slow motion quay lại động tác của Mộng Kinh Thiền, sẽ trông thấy cảnh như này: Giây phút đó, anh ta dùng ngón trỏ và ngón cái rút tàn thuốc sắp hút xong trong miệng ra, ném lên không trung. Sau đó, anh vẫn dùng tay đó, rút ra thanh kiếm đeo trên eo. Cũng trong khoảnh khắc đó, chân anh ta sử dụng một chiêu lạ, khiến anh ta tiến lên cự ly hơn mười mét nhanh như một tia sét.
Cho nên… kiếm mới rút ra khỏi vỏ, người đã đến trước mặt kẻ địch rồi.
Kiếm của anh ta nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Thế nên, tàn thuốc bay lên và đầu người bay xuống, lại rơi xuống đất trong cùng một giây.
“Đừng nhìn dáng vẻ tôi bây giờ…” Mộng Kinh Thiền lại nói câu cửa miệng của anh ta, “Nhớ ngày đó tôi cũng từng là một cao thủ đấy…”
“Bây giờ vẫn là cao thủ mà…” Không Có Sợ Đâu châm chọc trong lòng. Vài giây sau, cô ta mới nghĩ lại mà sợ: Nếu một kiếm này mà chém về phía mình, thì kết quả sẽ ra sao.
“Con người… đáng giận!” Tên diễn sinh giả may mắn sống sót lộ ra vẻ mặt tức giận. Gã cắn răng gầm lên, vọt lên trước, giống như muốn dốc sức liều mạng với Mộng Kinh Thiền.
Nhưng… một thanh chùy to cán dài quét ngang từ bên cạnh, mượn lực vọt tới trước của gã ta, đập trúng ngực gã.
Vì vậy, gã diễn sinh giả thứ hai cũng xong đời tại đây.
“Tại sao anh lại giúp tôi?” Không Có Sợ Đâu hất cây [Chùy Cuồng Lôi] trong tay (Đây là phiên bản thăng cấp của Chùy Kinh Lôi cô kiếm được trong trận chiến Tranh đoạt áo choàng). Cô quay về phía Mộng Kinh Thiền nói: “Chỗ này thì làm gì có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đâu nhỉ?”
Mộng Kinh Thiền nhún vai. Anh ta cất kiếm vào vỏ, lại một lần nữa mở nắp chai rượu ra tu một hơi, sau đó mới trả lời: “Cô gì ơi, cô không cảm thấy hai ‘người’ tấn công cô… có gì đó sai sai à?”
“Hả?” Không Có Sợ Đâu hỏi dò, “Ý của anh là sao?”
“Tôi muốn nói là… họ cũng không phải là game thủ.” Mộng Kinh Thiền trả lời.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Anh chắc chứ?” Không Có Sợ Đâu nói tiếp, “Thực lực hai người này tuy không kém, nhưng cách chiến đấu cũng không giống NPC lắm…”
“Ha…” Mộng Kinh Thiền ngắt lời cô bằng tiếng cười, “Giang Hồ các cô có vẻ… hơi ngáo ngơ quá rồi đấy?”
“Là sao hả?” Không Có Sợ Đâu không hiểu lời nói của đối phương.
“Phòng máy chúng tôi có quy định cứng, yêu cầu phải học thuộc lòng hồ sơ của tất cả tuyển thủ top 50 tham gia trận chung kết…” Anh ta nói xong, lại đốt một điếu thuốc, “Đừng nhìn dáng vẻ tôi bây giờ… tôi cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đấy.”
“Anh nói xừ là mình biết hết tất cả người chơi trong trận chung kết cho rồi.” Không Có Sợ Đâu trả lời.”Đừng nói xấu Giang Hồ chúng tôi, dù sao tôi cũng không phải là game thủ chuyên nghiệp.”
“Được rồi…” Mộng Kinh Thiền nói, “Tóm lại… điều quan trọng tôi muốn nói là, hai thằng trước mặt này cũng không phải người chơi, mà là…”
“Diễn sinh giả.” Lại một giọng nói kỳ lạ vang lên.
Mộng Kinh Thiền và Không Có Sợ Đâu đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Nơi câu nói này phát ra ở ngay trong một tòa nhà đổ nát bên đường. Trên thực tế, tòa nhà này đổ nát là do vừa nãy bị đập trong khi Không Có Sợ Đâu và hai gã diễn sinh giả chiến đấu…
Oong oong oong…
Theo một tiếng vang lớn kỳ lạ, một vật thể trong suốt như thủy tinh, lơ lửng giữa không trung chậm rãi bay ra.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mộng Kinh Thiền lại tu một hớp rượu, “Chẳng lẽ đây chính là… cưỡi quan tài bay trong truyền thuyết à?”
“Ta chỉ từng nghe nói cưỡi kiếm bay thôi…” Cục thủy tinh _ [Vô Hình Ma] trả lời, “Mà hình dạng của ta cũng đâu có giống quan tài.” Giọng nói và giọng điệu của nó rất dễ nghe, giống như người dẫn chương trình thân thiện trên đài phát thanh, có cảm giác như anh trai hàng xóm.
“Vậy ngươi là… gì?” Không Có Sợ Đâu do dự một chút mới hỏi câu này. Bởi vì cô vừa nói vừa suy nghĩ mãi… câu hỏi này nên dùng “ai” hay “cái gì” để chốt. Bởi vì từ “ai” thì không chuẩn lắm, mà “cái gì” thì lại hơi bất lịch sự. Cuối cùng cô ta đành chọn từ hơi trung gian một chút.
“Bỉ nhân là Vô Hình Ma.” Vô Hình Ma trả lời. “Là một trong Tử Linh Cửu Khôi.” Nó dừng một chút rồi tiếp lời” “Mục đích ta tới đây, là để kính báo với hai vị… Hãy ngừng chiến đấu với đồng loại, cùng nhau đoàn kết chống lại diễn sinh giả.”
“Ồ… Ra là vậy.” Mộng Kinh Thiền nói, “Thật ra tôi cũng đang nghĩ vậy mà…” Câu này đương nhiên là thật, nếu không anh ta cũng đã không cứu Không Có Sợ Đâu rồi.
Mặt ngoài thì Mộng Kinh Thiền trông có vẻ ngáo đá, nhưng bản chất anh ta là một người thông minh. Anh ta và anh Giác từng cùng nhau chiến đấu với diễn sinh giả Xích Thiết, nên anh ta biết rõ thực lực của các diễn sinh giả. Anh ta cũng biết rõ… chuyện trước mắt không đơn giản như thế…