Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 422: Thiên Mã Hành Không
Tại một chỗ khác trong thành phố, hai người Thiên Nga và Vua Chiếu Ảnh đang cùng nhau đi về phía đường hầm bị nổ ra.
Đương nhiên là bọn họ hoàn toàn không hề tin tưởng người còn lại, cho nên đều giữ khoảng cách mười mét để phòng chẳng may.
“Tôi nói này… trông anh có vẻ nhẹ nhàng phết nhỉ…” Thiên Nga dùng hai chân chạy liếc nhìn Vua Chiếu Ảnh ngồi trên vai Huyết Thạch Ma mà nói, “Trong phó bản thế này, chỉ cần anh triệu hồi vật triệu hồi ngay từ đầu là có thể thoải mái nhàn nhã rồi. Ngay cả đi đường đều không cần tự đi nữa…”
“Hả?” Vua Chiếu Ảnh cũng liếc nhìn Thiên Nga, “Cho dù anh nhìn tôi chân thành như thế, tôi cũng sẽ không cho anh lên đây ngồi đâu…”
“Ha…” Thiên Nga đẩy nhẹ kính mắt, nói thầm, “Lạc đề rồi cha nội.”
Câu nói trước đó của Thiên Nga đương nhiên không phải là ám chỉ mình cũng muốn ngồi lên Huyết Thạch Ma, mà là một kiểu thăm dò. Anh ta muốn phỏng đoán một chút tin tức dựa vào câu trả lời của Vua Chiếu Ảnh, ví dụ như cơ chế điều khiển Huyết Thạch Ma, thời gian sử dụng, tiêu hao sau khi triệu hồi, vân vân.
Nhưng mà Thiên Nga thông minh, Vua Chiếu Ảnh cũng đâu có ngốc. Vua Chiếu Ảnh không phản ứng gì, trả lời một câu đùa giỡn, khiến cho đối phương không thu hoạch được gì.
Gào…
Ngay khi hai người này đang nói chuyện, đột nhiên… Huyết Thạch Ma dừng lại, gào một tiếng về phía trước.
“Có chuyện gì vậy?” Thiên Nga thấy thế liền cảnh giác dừng lại, đồng thời lập tức quay đầu lại hỏi.
“Không rõ… Trước đây tình huống như này chưa từng xảy ra…” Vua Chiếu Ảnh cũng căng thẳng ra mặt. Đúng là anh ta không hề ra lệnh cho Huyết Thạch Ma dừng lại.
Cách cách kẹt kẹt… Lại là một tiếng động kỳ quái.
Con đường trước mặt hai người bỗng dưng lồi lên.
“Quái vật à?” Thiên Nga lộn mèo ra sau, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên trên biển hiệu của một cửa hàng ven đường.
Vua Chiếu Ảnh cũng điều khiển Huyết Thạch Ma lùi về sau một đoạn, đồng thời cẩn thận nhảy từ trên vai vật triệu hồi xuống đất. Mặc dù năng lực tái sinh của Vua Chiếu Ảnh ở trong top 50 gần như rất khó kiếm đối thủ, nhưng sau sự kiện Mr. Freeze, anh ta cũng không dám khinh thường bất kỳ quái vật và NPC nào nữa.
“Sinh vật thú vị…” Mặt đất gồ lên càng ngày càng cao, cũng dần biến thành hình người. “Nó” nói với giọng trầm thấp: “Sinh mệnh giả dối làm từ máu tươi và bùn đất, không có trí tuệ, cũng chẳng có ý thức bản thân. Ngay cả thứ cơ bản nhất như năm giác quan cũng là do chia sẻ với sinh vật khác mới có được…” Chẳng mấy chốc, người nói chuyện đã hiện ra chân thân. Hắn ta cao bốn mét, da xanh lam tóc trắng. Dáng vẻ rõ nét như điêu khắc, cơ bắp toàn thân như đúc ra một lớp áo giáp. Mái tóc dài màu trắng được tết thành một bó, rủ xuống sau lưng giống như đuôi một con quái vật lớn.
“Nhưng mà… chẳng rõ tại sao một sinh vật như vậy, lại nhờ vào bản năng mà cảm nhận được sự tồn tại của ta.” Khi nói đến câu này, Kẻ Nhìn Thấu quét qua khuôn mặt của Vua Chiếu Ảnh và Thiên Nga với ánh mắt khinh thường, “Mà hai kẻ các ngươi tự xưng là sinh vật cấp cao, lắm mưu nhiều kế, lại chậm chạp, bất tài như thế…”
“Cái tên này…” Đôi mắt dưới cặp kính của Thiên Nga đã toát lên vẻ nghiêm nghị, “Rất mạnh…” Anh ta kêu lớn, quay đầu nói với Vua Chiếu Ảnh, “Phải cẩn thận! Tên này còn mạnh hơn cả boss trong phó bản bình thường nữa…”
“Thiên! Mã! Lưu! Tinh! Quyền!”
Bỗng nhiên có một người hô lên tên quyền pháp. Một bóng dáng cực nhanh nhảy vào trận chiến không rõ tình thế này.
Một thanh niên mặc trang phục màu đỏ, ngoài khoác thánh y màu trắng từ trên trời giáng xuống. Hai tay anh ta liên tục đánh ra vô số bóng quyền màu trắng về phía Kẻ Nhìn Thấu, có thể nói là thế như sao băng, khí như cầu vồng.
“Nguy rồi… Một tên ngớ ngẩn đã xuất hiện…” Thiên Nga vừa thấy người đến, liền nghĩ thầm trong lòng.
Mà Kẻ Nhìn Thấu chỉ hơi quay đầu, nhìn tên người chơi đánh từ phía sau đó, hừ lạnh, “Hừ… Không biết tự lượng sức mình…” Gã không hề tránh né, mặc cho các quả đấm đó trút như mưa xuống người mình, nhưng hình như lại không đau không ngứa…
Vài giây sau, người kia hạ cánh xuống đất, bày ra dáng vẻ anh dũng trong trạng thái chiến đấu. Vẻ mặt anh ta tràn đầy nhiệt huyết, quát lớn: “Tên khổng lồ tà ác kia! Hãy chuẩn bị tiếp nhận sự trừng trị của chính nghĩa đi!”
“Này… chẳng lẽ anh chính là…” Vua Chiếu Ảnh cũng đã xem qua tất cả tư liệu của các đối thủ trong trận chung kết. Anh ta cũng đã từng thấy khuôn mặt mày rậm mắt to này rồi.
“Không sai! Tôi chính là anh hùng chính nghĩa!” Người nọ vừa đáp, vừa thay đổi các tư thế tạo dáng, “Thiên! Mã! Hành! Không!” Anh ta đọc nhấn từng chữ trong ID của mình. Cứ đọc mỗi chữ là anh ta lại thay đổi tư thế một lần…
“Wow, trong vòng năm giây anh ta có thể dùng sức một người mà tạo được dáng của tất cả thành viên của đội Ginyu à…” Trong lòng Thiên Nga chê bai một cách dữ tợn, “So với lần trước gặp mặt anh ta, thì trình độ ngu ngốc chỉ tăng chứ không hề giảm phát nào…”
“Éc…” Vua Chiếu Ảnh đã người này khiến cho kinh ngạc không thôi, “Tôi nói này… Anh Tiểu Mã ạ… Mặc dù lấy lập trường của tôi thì không nên nói lời này… Nhưng tôi nghĩ vẫn nên nhắc nhở anh một chút. Trong phó bản này thì tất cả người chơi chúng ta đều có quan hệ là kẻ thù đó… Anh không cần phải lao ra giúp chúng tôi đâu.”
“Ha! Ha ha ha ha…” Thiên Mã Hành Không cười to. Anh ta bày ra vẻ phách lối nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu qua, sau đó vươn tay phải ra, giơ ngón trỏ lên lắc lắc về phía Vua Chiếu Ảnh, “Hừ… Dân thường à… Anh hùng sẽ không bao giờ để ý chi tiết như vậy đâu.”
“Đồ ngốc sẽ không bao giờ nghe người khác khuyên bảo đâu…” Vẻ mặt giờ phút này của Thiên Nga cũng giống y như lần đầu anh ta thấy bạn gái mình tẩy trang.
“Cho dù các anh đối xử lạnh lùng tàn nhẫn với tôi, thậm chí đâm lén sau lưng tôi, thì tôi vẫn sẽ cứu vớt các anh từ trong tay sinh vật tàn ác này. Bởi vì như vậy mới là anh hùng!” Thiên Mã Hành Không vừa dứt lời liền quay người. Anh ta vung tay, chỉ vào Kẻ Nhìn Thấu, cực kỳ khí thế mà quát lên” “Kẻ độc ác kia! Ngươi thế mà lại có thể đỡ được nắm đấm nhanh hơn cả ánh sáng của ta! Xem ra ngươi không phải là kẻ ác bình thường đâu!”
“Nói thật, nếu như ta muốn giết ngươi thì…” Kẻ Nhìn Thấu lạnh lùng nói, “Ngươi hoàn toàn không thể đứng ở chỗ đó xàm xí lâu như vậy với người khác…” Gã ta ngừng lại một chút, “Với lại… ngươi chắc rằng mình biết tốc độ ánh sáng là cái gì à…”
“Thiên Mã Lưu Tinh Quyền!” Lại là một tiếng gào, Thiên Mã Hành Không ra chiêu lần nữa.
Vẫn là chiêu thức đó, vẫn tấn công đối thủ đó, hiển nhiên là… kết quả vẫn như thế rồi.
“Đám lữ khách hiếu chiến từ thế giới khác các người… thật là không thể nói nổi.” Kẻ Nhìn Thấu nói, “Ta chỉ xuất hiện trước mặt các ngươi thôi, nhưng các ngươi đã coi ta là kẻ địch rồi.” Sắc mặt gã ta trở nên hung ác, “Nhưng vì sao lại thế? Chẳng lẽ chỉ vì bề ngoài không giống nhau à? Xem ra chủng tộc các người… sinh ra chán ghét và có thành kiến bẩm sinh đối với những giống loài không phù hợp với thẩm mỹ của mình.” Gã ngừng lại, nhìn xuống họ, “Nhưng ta cũng không thể nhìn ra được… Cảm giác mình cao siêu hơn các loài khác của các người từ đâu mà có.” Ánh mắt của gã ta cũng biến thành xem thường.
“Ặc… ngươi…” Nghe xong lời này, Thiên Mã Hành Không tràn đầy kinh ngạc, quỳ xuống, “Ta… Hóa ra là ta đã hiểu lầm ư… Phán đoán thiện ác dựa vào ngoại hình… Là do ta quá nông cạn!”
“Anh đừng có làm nhục từ ‘nông cạn’ nữa được không…” Thiên Nga thì thầm.
“Ta hiểu rồi!” Giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, Thiên Mã Hành Không nói, “Hóa ra… Kẻ ác chính là hai người các ngươi!” Anh ta bật dậy “Cũng là do các ngươi giấu giếm nên ta mới có thể vung quyền đánh người khổng lồ tuy xấu xí nhưng hiền lành này!”
“Mặc dù ngươi đột nhiên đứng ở phe ta, nhưng…” Vẻ mặt Kẻ Nhìn Thấu còn phiền muộn hơn vừa nãy, “Ta muốn tuyên bố trước, là ta cũng không phải kẻ hiền lành gì. Mà trong chủng tộc của ta, ta cũng không bị coi là xấu…”
“Ngọn lửa giận dữ của chính nghĩa đang thiêu đốt hừng hực! Ta sẽ không tha thứ cho các ngươi!” Thiên Mã Hành Không hoàn toàn không nghe lời nói của Kẻ Nhìn Thấu. Anh ta đã sải bước đi về phía hai người chơi còn lại.
“Cái thằng xếp hạng 20 trên bảng lực chiến hóa ra là một thằng bị bệnh ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối à…” Vua Chiếu Ảnh trầm ngâm nói, “Với lại… bộ đồ thằng này đang mặc hình như là ‘Bộ trang phục Thánh y của Thánh đấu sĩ chòm sao Thiên Mã” bán trong thương thành… Mà trong tên ID cũng có hai chữ ‘Thiên Mã’, kỹ năng cũng là Thiên Mã Lưu Tinh Quyền… Ờm… Kỹ năng này chắc cũng là thằng đấy cố ý đi mua nhỉ…” Anh ta càng nghĩ càng thấy đúng. Thằng Thiên Mã Hành Không trước mắt này chắc chắn là đang cố ý cosplay một vị thánh đấu sĩ. Ngay cả kiểu tóc cũng giống hệt luôn.
“Đừng khinh thường, Vua Chiếu Ảnh.” Lúc này, Thiên Nga mở miệng nhắc nhở, “Thực lực của thằng này dù sao cũng là hàng thật giá thật đấy…” Anh ta đã kéo cung tên, chuẩn bị đón địch, “Trên thế giới này, hai loại người khó đối phó nhất chỉ sợ là thằng điên và [*BEEP*] rồi.”
Vua Chiếu Ảnh hình như nghe hiểu được, còn trả lời một câu, “Đúng vậy đấy… Bởi vì chỉ có hai loại người này là không thể nào dự đoán được hành động của họ.”