Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 423: Kẻ Sám Hối
Thác máu hình tròn, ngược dòng chảy lên, như chạm đến tận trời.
Sát ý như sóng lớn cuồn cuộn, lan tràn, không hề có ý che giấu.
Bốn nhóm người chơi ban đầu tập trung quanh hồ máu đã sớm rút lui về một khoảng cách rất xa, cẩn thận xem xét mọi thứ.
Không lâu sau, thác máu trên bầu trời bắt đầu rơi xuống, tụ lại một chỗ.
Mà lúc này con huyết thi to lớn… thế mà lại không thấy tung tích đâu.
Ngay lúc Thị Huyết Ma ra chiêu, huyết thi kia vẫn đứng ở trung tâm vòng máu, nhưng chỉ sau vài chục giây ngắn ngủi, con quái vật khổng lồ kia lại biến mất giống như đạo cụ trong màn ảo thuật lớn khi màn máu rơi xuống.
“A…” Thị Huyết Ma đứng bên bờ hồ máu phát ra tiếng kêu sung sướng
Giờ phút này, gã đang dùng cái “miệng” thứ hai của mình, hấp thụ hồ nước trước mặt và thi thể huyết thi bị cắn nát.
Quái vật nửa người nửa rắn này, thật ra không bao giờ dùng miệng trên đầu để ăn. Giữa bụng của nó, nơi bụng người và bụng rắn gặp nhau, có một khe lớn kỳ lạ. Khi chỗ đó mở ra, có thể giống như một lỗ đen nuốt chửng máu và linh hồn đã mất đi năng lực chống cự.
“Ồ… Thành phố này thật đúng là một vùng đất bảo bối…” Thị Huyết Ma nhanh chóng hút cạn toàn bộ máu ở trong hồ, một giọt cũng không thừa: “Mỗi giọt máu ở đây đều gắn liền với sức mạnh của bóng tối, trong xác thịt của quái vật… mật độ linh khí cũng rất cao…” Gã nói đến đây, tia sáng màu đỏ máu trên lớp bao phủ bề mặt cơ thể nó đang dần sáng lên: “Nếu có thể hấp thu tất cả năng lượng của thành phố này, có lẽ ta sẽ biến thành Thần cũng nên…”
Trong mắt Thị Huyết Ma hiện lên sự tham lam và hung tợn. Nhưng… gã chỉ kéo dài được hai giây, sau đó lập tức chuyển thành kinh ngạc, còn có… sợ hãi.
“Làm sao có thể… Sao nó lại xuất hiện ở đây!” Hai tròng mắt rắn của Thị Huyết Ma đột nhiên co lại, biến thành hai vạch đen mỏng, khi gã thấy rõ bóng dáng từ từ đến gần hồ máu ở bên kia, phản ứng đầu tiên của gã là chạy trốn.
Thị Huyết Ma vặn vẹo thân mình bỏ đi, phần thân trên của gã gần như chạm đất, đuôi rắn ở phần thân dưới lắc lư qua lại như một dải ruy băng. Gã vốn là kẻ nhanh nhất trong Tử Linh Cửu Khôi, bây giờ lại dùng hết sức bỏ chạy, đương nhiên tốc độ không giống bình thường. Cả người gã bay nhanh thư chớp về phía thành phố.
Phía Tây Nam thành phố, trên đường chính.
Một chiếc xe cứu hỏa màu cam chất đầy pháo súng hỏa lực đang chạy trên đường.
Vương Thán Chi ngồi trên ghế lái của Hoàng Kim Thư Trùng số 1, lái xe cẩn thận từng li từng tí. Mà Phong Bất Giác đặt tay lên đầu, gác hai chân lên, “nằm” trên ghế lái phụ một cách vô cùng tự nhiên. Phía sau lưng hai người họ chính là “vị trí của pháo thủ”, khu vực đó có nhiều nút và phím điều khiển do Matcha Pastry phụ trách.
“Anh Giác, đi trên đường lớn thật sự rất gây chú ý…” Tiểu Thán vừa lái xe vừa nhìn xung quanh: “Một vật màu cam lớn như vậy đi trên đường chính… cho dù không có người chơi nào chú ý đến chúng ta thì cũng sẽ hấp dẫn NPC và quái vật tới.” Anh ta dừng một chút: “Chắc anh sẽ không quên bi kịch của Đấu Sĩ Cá Nóc số 1 kia đâu nhỉ?”
“Cho tôi hỏi… ‘Đấu Sĩ Cá Nóc số 1’ là thứ gì vậy?” Phong Bất Giác còn chưa đáp lại, Matcha Pastry ngồi ở phía sau đã không nhịn được xen vào hỏi.
“Nghe tên thì biết đó là người máy chiến đấu rồi.” Phong Bất Giác trả lời
“Nghe tên là tôi đã lười tưởng tượng ngoại hình của nó…” Matcha Pastry thở dài, lại hỏi: “Còn bi kịch kia là sao?”
“Cũng không tính là chuyện lớn gì…” Phong Bất Giác rời đề tài này đi: “Ý của Tiểu Thán là ngồi trong một công trình cơ khí kiểu xe như vậy có khả năng lọt vào tầm công kích hỏa lực tầm xa.”
“Anh ta nói cũng đúng mà.” Matcha Pastry nghĩ vậy, nhìn theo bóng lưng của Phong Bất Giác: “Đây là nhược điểm rõ ràng nhất khi đi xe…”
“Khà… đi bộ cũng có bất lợi của đi bộ. Dù sao tôi nghĩ rằng đi xe có lợi hơn bất lợi nhiều.” Phong Bất Giác nói: “Bây giờ chúng ta không cần phải tiêu hao giá trị thể năng, có thể trực tiếp sử dụng hỏa lực của Hoàng Kim Thư Trùng số 1 để dọn sạch đám quái trên đường. Bất kể tốc độ tiến về phía trước hay sự an toàn đều có vẻ tốt hơn nhiều.”
“Được rồi… kế hoạch tiếp theo của anh là gì?” Matcha Pastry hỏi: “Chúng ta sẽ lái nó đi khắp nơi ư? Đừng quên chủ đề chính của phó bản này là trận chiến giữa những người chơi.”
“Tôi đã nói rồi mà…” Phong Bất Giác nói: “Bước tiếp theo của kế hoạch, chờ chúng ta đến nơi phát ra tiếng ‘nổ đùng’ kia mới biết được.”
Ngay lúc Matcha Pastry chuẩn bị tỏ ý bất mãn với kế hoạch kiểu như “Đi bước nào hay bước ấy” này của anh.
“A!” Tiểu Thán hét lên một tiếng, đạp mạnh chân phanh.
Phản ứng đầu tiên của Phong Bất Giác là ôm lấy thành ghế của ghế lái phụ bằng hai tay, đồng thời cuộn hai chân đạp lên bàn điều khiển trước mặt.
Dựa vào phản ứng nhanh chóng này, lúc phanh gấp, anh Giác không xê dịch về phía trước chút nào.
Nhưng Matcha Pastry thì không may mắn như vậy, cơ thể cô bị lực hất về phía trước, trán đập vào lưng ghế trước mặt, may mắn thay không bị gì quá nặng, chỉ mất 5% giá trị HP, nếu không thì lúc này cô đã trở mặt với hai người kia.
“Làm gì vậy!” Matcha Pastry bất mãn hét lên, cùng lúc đó, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước thông qua khoảng cách giữa ghế lái phụ và ghế lái.
Nhưng khi nhìn thấy thì cô sợ đến tái xanh mặt mày, giá trị sợ hãi tăng vọt.
Chỉ thấy trên đường cách xe cứu hỏa hai mét, có một bóng người kỳ lạ đứng đấy. Đó là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi có mái tóc màu nâu, phần lộ ra bên ngoài quần áo như gương mặt, cổ, bàn tay… của cô được khâu lại, mắt và miệng của cô ta cũng bị khâu lại bằng dây thép.
“Đệt… làm tôi sợ gần chết…” Tiểu Thán toát mồ hôi hột, nhịp tim tăng lên một trăm tám mươi. Bởi vì [Kẻ Sám Hối] bất ngờ xuất hiện giữa đường như mấy con ma thoắt ẩn thoắt hiện trong phim kinh dị… còn có vẻ ngoài khủng khiếp của cô ta nên khiến người nhìn sợ hãi không thôi.
“Lữ khách từ thế giới khác…” Tiếng nói của Kẻ Sám Hối trực tiếp truyền vào tai đám người chơi, tuy mắt miệng cô ta đều bị khâu lại nên không mở miệng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta nhìn và nói chuyện.
“Mọi người… mọi người nghe thấy chưa…” Lông tơ toàn thân Tiểu Thán đều dựng đứng cả lên.
“Nghe thấy rồi.” Phong Bất Giác là người bình tĩnh nhất trên xe, anh uể oải đáp, nhìn Tiểu Thán với ánh mắt khinh bỉ: “Uổng cho cậu là một cao thủ… lúc chém người cũng rất có phong thái, thế mà mỗi lần thấy yêu ma quỷ quái lại sợ hãi nói năng lắp bắp.” Anh quay đầu, dùng ngón tay cái chỉ vào Tiểu Thán rồi nói với Matcha Pastry một câu: “Cô đừng lo, lúc chiến đấu cậu ta sẽ không như vậy đâu…”
Chưa nói xong câu, anh đã dừng lại vì vào lúc này Matcha Pastry cũng đã tái mặt, ngồi im trên ghế. Sự cố vừa đập vào ghế cũng đã bị cô vứt văng lên chín tầng mây.
“Haizz…” Phong Bất Giác thở dài một tiếng, đẩy cửa bước xuống xe, đi đến trước mặt Kẻ Sám Hối. Anh đút hai tay vào túi, bình tĩnh mở miệng nói: “Xin hỏi… Có gì chỉ giáo?” Anh Giác cũng mặc kệ vẻ bề ngoài của Kẻ Sám Hối như thế nào, nhưng cô ta đã chủ động trao đổi với người chơi nên cho thấy cô ta là NPC có thể nói chuyện, dù không vớt được thứ gì tốt từ trên người cô ta thì ít nhất cũng có thể moi ra một chút thông tin.