Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 424: Tuyển chọn
“Cậu là… Phong Bất Giác?” Kẻ Sám Hối dùng “tiếng bụng” hỏi.
“Xem ra tôi đúng là không phải nổi tiếng bình thường đâu…” Phong Bất Giác thuận miệng thì thầm một câu, sau đó, anh nói với sinh vật tử linh có ngoại hình đáng sợ với giọng thản nhiên: “Mỹ nữ, còn chưa chào hỏi… Cô là ai?”
“Kẻ Sám Hối.” Kẻ Sám Hối trả lời với giọng khàn khàn, yếu ớt của cô ta: “Tôi là người dưới trướng Minh Uyên U Vương – một trong Tử Linh Cửu Khôi.”
“Ồ?” Phong Bất Giác nghe xong bốn chứ Minh Uyên U Vương, tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, lớn tiếng nói: “Hóa ra là ngài! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Anh chắp tay, bày ra vẻ mặt nịnh nọt trước mặt sinh vật bị khâu hai mắt lại: “Các vị đều là thần tượng của tôi, may mắn hôm nay được gặp, tôi thật là có phúc ba đời.”
Lúc này Tiểu Thán và Matcha Pastry trên xe cứu hỏa đều nhìn anh đang đứng trước xe với ánh mắt khinh bỉ.
“Thì ra anh ta đều dùng xưng hô ‘mỹ nữ’ với tất cả những người khác phái…” Khóe miệng Matcha Pastry co rút, khẽ lầm bầm nói.
Trước đó anh thực sự cũng xưng hô như vậy mấy lần với Matcha Pastry, xem ra hiện tại, từ mỹ nữ này có thể nói là không hề có chút uy tín nào.
“Thế thì cũng chưa hẳn.” Tiểu Thán nói tiếp: “Anh ấy một mực tuyên bố là mình có thẩm mỹ tiến bộ vượt qua chủng tộc và quan niệm thế tục…”
“Cũng chính là ý gu rất lạ đó ư?” Matcha Pastry tiếp lời.
“Không phải ý đó, ừm… Nói như thế nào đây… Ví dụ, chúng ta nhìn người nước ngoài, luôn cảm thấy dáng vẻ bọn họ đều tương tự nhau, mà người nước ngoài nhìn người Châu Á chúng ta cũng khó phân biệt.” Tiểu Thán giải thích: “Còn anh Giác thuộc về một thái cực khác, chính là loại người có thể phân biệt mấy Minion con nào ra con nấy được ấy… Cho dù cô mang hai con nhím giống nhau tới trước mặt anh Giác, anh ấy cũng có thể nghiên cứu ra con nào đẹp hơn…”
“Hả…” Matcha Pastry sửng sốt mấy giây với vẻ mặt không hiểu gì, nhún vai nói: “Tôi thà tin cái kết luận ‘lời tán thưởng từ Phong Bất Giác đều rất rẻ mạt’.”
Tiểu Thán: “Thật ra anh ấy quỳ xuống mới là rẻ mạt nhất… Chẳng qua nếu cô muốn nghĩ vậy cũng được.”
Ngay lúc hai người này bắt đầu câu chuyện đối với quan điểm thẩm mỹ của anh, Phong Bất Giác đã kết thúc cuộc đối thoại với NPC, cũng kéo cửa xe bên cạnh ghế lái phụ ra.
Anh vừa mở cửa lên xe liền nói: “Có hai chuyện, tôi thông báo một chút.”
Tiểu Thán và Matcha Pastry quay ra nhìn nhau, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, trong lòng đều mang dự cảm không lành…
“Thứ nhất, dường như thân thể của cậu xảy ra chút vấn đề nhỏ.” Phong Bất Giác đối mặt với Tiểu Thán nói: “Đến mức Kẻ Sám Hối tưởng lầm cậu là người cai quản thời gian của Bá Chủ Thời Gian… Cho nên cô ta mới đột nhiên tiến đánh giữa đường. Cũng may một giây trước khi phát động tấn công, cô ta ý thức được cậu chỉ là một lữ khách từ thế giới khác, ba chúng ta mới có thể thoát chết đấy.”
“Hả…” Sắc mặt Tiểu Thán ngày càng trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ ra càng nhiều, cậu ta quay đầu lại, quan sát Kẻ Sám Hối đứng yên trước xe: “Rốt cuộc thì vấn đề ở đâu? Sao tôi không có chút cảm giác nào vậy?”
“Ừm, cũng không phải chuyện gì lớn, đơn giản là hơn một tháng trước bụi thời gian rót vào tay trái của cậu, bây giờ đi khắp toàn thân của cậu thông qua đường máu…” Phong Bất Giác nhếch miệng nói: “Nhắc đến thì… ở hiện trường của hỏi đáp tử vong, anh chàng tên Hephaestus đã nói với cậu – ‘[Thời gian] thuộc về tay trái của cậu đang tiêu hao, nếu không xử lý, không lâu sau cánh tay kia sẽ hóa thành bụi đất’.”
“Thế nhưng rõ ràng là tôi chẳng sao cả!” Tiểu Thán càng nghe càng căng thẳng, giá trị sợ hãi càng tăng.
“Cậu là bác sĩ, hẳn nên rõ ràng hơn tôi… Có rất nhiều loại bệnh trước khi đến giai đoạn cuối sẽ không có bất kỳ triệu chứng nào mà.” Phong Bất Giác xòe hai tay ra nói.
“Nhưng Hephaestus đã nói là ‘không lâu sau’ phải không? Hiện tại cũng đã hơn một tháng trôi qua! Mà tay của tôi cũng không hóa thành bụi đất!” Tiểu Thán nhanh chóng nói.
“Ừm… Chúng ta còn phải cân nhắc đến một vài chuyện. Đầu tiên, Hephaestus là một vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Đối với những người có tuổi thọ dài vô tận hơn người thường mà nói, có lẽ từ ‘không lâu’ mang ý khác hẳn chúng ta…” Phong Bất Giác trả lời: “Tiếp theo, ảnh hưởng của ‘hệ thống’ với cậu thế nào, cũng không có cách nào dự đoán được. Sau khi cậu quay lại không gian đăng nhập, có lẽ vết thương cũng bị ngưng lại, hiệu quả của bụi thời gian cũng bị mất đi tạm thời, nhưng nó vẫn tồn tại từ đầu đến cuối không mất hết.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Thán hỏi.
Còn chưa chờ cậu ta hỏi xong, Phong Bất Giác đã đưa một hạt SCP-500 ra và nói: “Tái ông mất ngựa, họa chưa chắc đã là chuyện xấu. Trước mắt chúng ta không có cách nào xác định được bụi thời gian sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cậu thế nào, cho nên tạm thời quan sát đã… Dù sao tôi cũng đưa thuốc cho cậu trước, xem tình hình mà sử dụng.” Anh nói hết sức cẩn thận, cố ý không nói đến tên đồ vật, mà dùng từ “thuốc” để thay thế, đề phòng Matcha Pastry ở bên nổi lòng xấu xa.
Đương nhiên… là do anh Giác đã lo nghĩ nhiều. Matcha Pastry đều rất lạ lẫm đối với các thiết lập của SCP Foundation, cho dù có nói từ SCP-500 trước mặt cô, cô cũng không có khả năng biết đó là thứ gì.
“Được rồi, giờ nói một chút về chuyện thứ hai.” Phong Bất Giác lập tức nói tiếp: “Tôi phải rời đi.”
“Cái gì?” Matcha Pastry cau đôi mày thanh tú lại, vẻ mặt thay đổi: “Đi đâu cơ?”
“Tôi đã thuyết phục tên Kẻ Sám Hối này, cô ta đã đồng ý dẫn tôi đi gặp thủ lĩnh của Tử Linh Cửu Khôi. Nếu không có gì bất ngờ, ở trong phó bản này, tôi có thể chính thức trở thành một thành viên của Vương Quốc Tử Linh…” Phong Bất Giác tỏ vẻ mong chờ, giống như anh vừa thi đậu công chức vậy.
“Ồ…” Matcha Pastry cười lạnh lùng: “Lúc trước chính anh đã dùng miệng lưỡi để thuyết phục tôi kết thành đồng minh với các anh, kết quả chúng ta còn chưa có gặp kẻ địch, chính anh lại phủi mông bỏ đi ư?”
“Đừng nói vậy… Nếu tôi không cung cấp cho cô cơ hội kết đồng minh, không phải cô đã sớm hóa thành điểm tích lũy rồi à… Hơn nữa bây giờ, cô cũng không có tổn thất gì đúng không?” Phong Bất Giác trả lời: “Ngược lại, cô còn chiếm được một chiếc xe rất mạnh và một tên tay chân đáng tin cậy.” Anh dừng một chút: “Tóm lại… Nếu cô tin tưởng lời nói của tôi, vậy cô và Tiểu Thán cứ tiếp tục đi về phía nguồn phát ra tiếng nổ lớn. Tôi sẽ nhanh chóng quay về tụ họp với hai người, không cần lo lắng, nhất định tôi sẽ có cách tìm ra vị trí của hai người.” Anh vừa nói, vừa im lặng quan sát sắc mặt đối phương: “Còn nếu như cô muốn giải thể với chúng tôi, cũng không sao, có thể tặng Hoàng Kim Thư Trùng số 1 cho cô, nhưng ‘thỏa thuận của chúng ta’ cũng không còn giá trị nữa, chính là mọi người đường ai nấy đi.”
Nghe anh giải thích một lúc, Matcha Pastry rơi vào im lặng…
Phong Bất Giác rất giỏi thuyết phục người khác, bởi vì anh có một thiên phú, chính là thiên phú mà tất cả mưu sĩ hạng nhất từ xưa đến nay đều phải có – Tính sổ. Tính toán món nợ của mình, tính toán món nợ của ông chủ, tính toán món nợ của bạn bè, tính toán món nợ của kẻ địch, tính toán món nợ của mọi người trong thiên hạ… Cùng một sự việc luôn có ý nghĩa khác biệt đối với những người khác nhau. Chỉ có tính toán rõ món nợ đối với người khác thì mới có thể đoán ra điểm mấu chốt của đối phương, tìm được khả năng hợp tác.
Càng hiểu biết rõ những suy nghĩ trong lòng của đối phương, khả năng có thể hòa giải càng lớn. Từ góc độ đàm phán mà nói, nó có thể đứng ở thế bất bại.
“Hừ… Được… Đã lên thuyền giặc rồi, tôi cũng không có ý định xuống.” Quả nhiên hơn mười giây sau, Matcha Pastry tỏ ra bất đắc dĩ trả lời.
Anh đã sớm biết cô không có ý giải tán, điểm mấu chốt không thể thay đổi của Matcha Pastry chính là quyền sở hữu Hoàng Kim Thư Trùng số 1. Nhất định cô không đồng ý với việc chắp tay đưa máy móc chiến đấu mạnh mẽ này cho người khác. Mà một mình cô lái đi cũng không có ý nghĩa, bởi vì phải có hai người ở trên xe, một lái xe một ở vị trí pháo thủ thì mới có thể phát huy hết uy lực của thứ này.
“Được rồi, vậy tôi đi trước nhé, hai người cẩn thận.” Phong Bất Giác bàn giao xong mọi việc liền rút lui đi trước. Trước khi đóng cửa xe lại, anh còn nghiêm mặt, dùng giọng nói tự cho là cool ngầu mà trầm giọng nói: “I_will_be_back.”
…
Cùng lúc đó, trong khu phong tỏa, trên tầng thượng của một tòa nhà.
Thôn Thiên Quỷ Kiêu, Shiva, Phế Sài Thúc, Thi Đao Vi Vương, bốn tuyển thủ hạt giống tụ tập lại cùng một chỗ, lén lút nhìn về một ngã tư đường ở xa.
Khung cảnh đó cũng không có nhiều khác biệt so với những nơi khác của thành phố, trên mặt đường chất đầy xác chết và xương cốt, các tòa nhà được bao phủ bởi những dây leo quái dị và vết máu. Sự khác biệt duy nhất là… có một vết nứt không gian hình cầu màu đen lơ lửng phía trên nơi này.
“Đó là thứ gì? Một loại lỗ đen nào đó có thể hoạt động được ư?” Phế Sài Thúc hỏi.
Thi Đao Vi Vương tiếp lời: “Hai người các anh không lo thi đấu, còn kéo bọn tôi cùng tới chỗ này… Chính vì để bọn tôi chiêm ngưỡng thứ này ư?”
“Không…” Shiva đưa tay chỉ về nơi xa hơn: “Nhìn bên kia kìa…”
Phế Sài Thúc và Thi Đao Vi Vương cùng dời mắt theo hướng Shiva chỉ.
Ở con đường phía dưới kẽ nứt có một sinh vật cao lớn nửa người nửa thú đang đi về phía trước. Trên vai nó còn khiêng theo một người chơi (có huy hiệu công hội ở mặt lưng của quần áo, vì vậy có thể thấy rằng đó là một người chơi). Mà người chơi kia cũng không chống cự, hình như đang trong trạng thái không thể nhúc nhích, có lẽ giá trị thể năng của anh ta đã hết… Rất nhanh, anh ta đã được đưa tới bên dưới con đường hầm phát nổ.
Giữa ngã tư đường có một người phụ nữ đang đứng, cô ta mặc một bộ quần áo màu xám, trông bề ngoài thì rất bình thường, giống như những người đi đường trong game sandbox, chẳng có gì đặc biệt.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Quái vật này bắt người chơi làm gì?” Thi Đao Vi Vương thì thầm: “Khoan đã… Con quái vật này thế mà có năng lực đánh bại người chơi trong phó bản ư?” Sắc mặt anh ta khẽ biến đổi: “Có thực lực này, chắc hẳn phải là thuộc hạ trực tiếp của Tứ Trụ Thần.”
“Không.” Quỷ Kiêu nói: “Là diễn sinh giả.”
“Cái gì?” Thi Đao Vi Vương quay đầu lại: “Đây không phải là lời đồn đại trên diễn đàn ư?”
“Ừm… Tên diễn sinh giả kia giết người rồi.” Phế Sài Thúc đang sử dụng ống nhòm để nhìn, nhưng anh ta vẫn không lấy kính râm trên mặt xuống, có trời mới biết anh ta đã nhìn cảnh tượng phía đó thế nào.
Thi Đao Vi Vương nghe vậy, tập trung nhìn lên trên đường.
Lúc này, Root đã kết liễu tính mạng người chơi kia. Cô ta dùng thủ pháp rất đơn giản, đầu tiên chỉ vào đầu của đối thủ bằng ngón trỏ tay phải của mình, sau đó ngón tay của cô ta đột nhiên biến thành hình dạng giống như thủy ngân, rồi phát triển mạnh mẽ giống như một cây chùy đâm thẳng vào sọ của đối phương.
Một chiêu lấy mạng một cách nhẹ nhàng.
“Đây là tình huống gì vậy?” Thi Đao Vi Vương hỏi: “Đã muốn giết, sao lúc đầu còn bắt lại?” Anh ta nghi ngờ nhìn Thôn Thiên Quỷ Kiêu và Shiva: “Chẳng lẽ diễn sinh giả hình dạng giống dã thú này muốn giúp một người chơi khác tăng EXP?”
“Theo chúng tôi quan sát…” Shiva trả lời: “Người phụ nữ kia hình như đang chọn lọc gì đó…” Sắc mặt của anh ta nặng nề, hai đầu lông mày lộ ra một chút sợ hãi: “Đám thuộc hạ của cô ta giúp cô ta bắt người chơi, sau đó đưa đến trước mặt cô ta, để cô ta đưa ra quyết định cuối cùng.”
“Chọn lọc thứ gì?” Phế Sài Thúc quay đầu hỏi.
“Không biết.” Quỷ Kiêu trả lời: “Chúng ta chỉ biết là… cho đến bây giờ, còn chưa có ai phù hợp với yêu cầu của cô ta.”
Phế Sài Thúc trầm ngâm nói: “Nói cách khác… những người chơi bị bắt đến, tất cả đều bị giết chết à…”
“Tôi nói này… chuyện này có liên quan gì tới chúng ta không?” Thi Đao Vi Vương nói: “Trong phó bản này có tồn tại một thế lực NPC chuyên bắt người chơi để giết thì có sao đâu?”
“Không phải là NPC, là diễn sinh giả.” Quỷ Kiêu sửa lại.
“Được rồi… diễn sinh giả.” Thi Đao Vi Vương không phản đối. Anh ta thấy, cho dù những thứ kia gọi là gì thì đều là nhân vật ảo trong trò chơi mà thôi, trên bản chất chúng không có gì khác nhau: “Tôi chỉ muốn nói, hành động của mấy người khiến tôi rất khó hiểu. Cho dù mọi người biết được việc này, thì cứ bảo đảm mình không bị bắt là được rồi, tại sao lại phải thông báo cho những người khác? Chẳng lẽ mọi người không muốn thắng trận này…”
“Anh còn chưa thấy rõ tình hình ư?” Vẻ mặt Quỷ Kiêu rất khó coi, giọng nói cũng lộ ra sự buồn bực khác bình thường, trực tiếp cắt lời đối phương, nhỏ giọng nói: “Nhìn người chết kia đi…”
Thi Đao Vi Vương và Phế Sài Thúc nhìn về phía đường lần nữa, chỉ thấy… thi thể của tên người chơi kia không biến thành ánh sáng trắng tan đi, mà vẫn nằm trên mặt đất, óc và máu từ vết thương chảy ra đầy đất.
Tên diễn sinh giả có hình dạng giống dã thú kia, hình như nói chuyện cùng với Root vài câu, sau đó nó liền vác thi thể lên, quăng sang một bên giống như là ném rác.
Lúc này, Thi Đao Vi Vương và Phế Sài Thúc mới ý thức được… đống tử thi máu thịt be bét ở góc đường này, hoàn toàn không phải là cảnh bố trí trên bản đồ của phó bản. Những thứ kia… tất cả đều là tuyển thủ của trận chiến tranh bá đỉnh cao lần này…