Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 425: Thương lượng
“Mấy người cũng chú ý tới phần ‘giải thích’ biến mất rồi đúng không?” Quỷ Kiêu hỏi tiếp.
“Đúng thế…” Phế Sài Thúc trả lời: “Nhưng mà… so với chuyện đó, tình hình trước mắt còn kỳ lạ hơn nhiều.”
Quỷ Kiêu nói tiếp: “Tính chất là giống nhau, đều thuộc về sự bất thường của hệ thống.”
“Sao lại vậy chứ?” Thi Đao Vi Vương nói: “Có lẽ những thứ này chỉ là thiết lập đặc biệt của trận chiến tranh bá đỉnh cao thì sao? Ví dụ như… sau khi người chơi chết thi thể sẽ bị giữ lại, nhưng trên thực tế bản thân người đó đã quay lại không gian đăng nhập rồi.”
“Ha… Mới đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà…” Shiva cười khổ nói.
Quỷ Kiêu tiếp lời của Shiva nói: “Nhưng chúng tôi phát hiện, không có cách nào rời khỏi phó bản được.”
“Cái gì?” Phế Sài Thúc kinh ngạc quay đầu hỏi.
“Ha! Tôi sẽ không mắc lừa đâu!” Thi Đao Vi Vương cười lạnh: “Mấy người nghĩ nói mấy lời nghiêm túc thế là tôi sẽ chủ động thử ‘rời khỏi phó bản’ ư?” Anh ta nhún vai nói: “Thủ đoạn này trẻ con quá rồi đấy! Giống như là việc dạy người khác ấn “alt+F4′ là khởi động hack hoặc nhập “giải tán công hội” là có thể chuyển chức hội trưởng vậy! Nếu tôi thử thì có nghĩa là sẽ bị mấy người lừa thoát ra khỏi phó bản chứ gì.”
“Trong menu trò chơi, sau khi lựa chọn rời khỏi phó bản, cần phải ấn ‘xác nhận’ một lần mới có thể chấp hành.” Quỷ Kiêu nói tiếp: “Không phải anh không biết chứ?”
“Ừm… Đúng vậy… Sau khi lựa chọn thì không hiện ra cửa sổ xác nhận.” Phế Sài Thúc ở bên cạnh thì thầm, xem ra lúc nãy anh ta đã thử rồi.
“Hơn nữa… Nếu hai chúng tôi muốn lừa anh rời phó bản, cần gì dùng thủ đoạn này?” Shiva nói: “Giết anh còn có thể lấy được điểm tích lũy, lừa anh tự mình rút lui thì có ích lợi gì?”
Lời này hơi thẳng thắn, nhưng đó là sự thật. Thi Đao Vi Vương suy nghĩ một lúc cũng mở menu trò chơi ra, thử thao tác rời khỏi phó bản, kết quả… đúng là hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì, cửa sổ “xác nhận” thao tác rời khỏi không xuất hiện.
“Điều kỳ lạ nhất chính là… chọn trực tiếp ngắt kết nối thần kinh cũng thất bại.” Quỷ Kiêu thấy được giá trị sợ hãi của Thi Đao Vi Vương tăng lên từ dãy số liệu, thế là anh ta không ngại bồi thêm một câu.
“Này… thế chẳng phải là…” Vẻ mặt Thi Đao Vi Vương trở nên vô cùng khó coi.
“… Chúng ta bị nhốt ở trong game không ra được.” Phế Sài Thúc tiếp lời Thi Đao Vi Vương. Trán anh ta cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
…
Bên cạnh hồ máu khô cạn, một bóng đen mơ hồ chậm rãi đến gần.
Cái bóng kia cao tầm hai mét, nhìn hình dáng có vẻ giống con người, có điều ở hai bên thái dương mọc ra một cặp sừng dê lớn, uốn cong về phía trước.
Thân thể của hắn lúc nào cũng thu thập năng lượng bóng tối từ bốn phía xung quanh. Lấy hắn làm trung tâm, trong phạm vi bán kính năm mươi mét đều bị bao phủ bởi một sức mạnh hỗn loạn vô hình. Dù là ánh trăng cũng không thể hoàn toàn xuyên qua tầng ngăn cách này, khiến cho bóng người của hắn như một vùng hoàn toàn riêng biệt.
Lúc này ba người Túy Ngọa Trường Nhiên, Sinh Ngư Phiến và Ngộ Tử Tham Huyền ở phía xa nhìn lại đều mang vẻ mặt nghiêm nghị như gặp đại địch. Bởi vì bọn họ đều biết thân phận của bóng đen này, đó chính là Chúa Tể Ma Giới, một trong Tứ Trụ Thần.
Đương nhiên bọn họ chưa từng giao chiến với quái vật này, chỉ từng xem một đoạn phim CG* có nói về chiến thần thượng cổ trong phó bản.
(*) Computer Graphics.
“Vừa rồi tưởng con huyết thi to lớn là đã hung ác lắm rồi, không ngờ con quái vật ba đầu sáu tay, nửa người nửa rắn còn kinh khủng hơn…” Túy Ngọa Trường Nhiên thì thầm trong miệng.
“Vốn cho rằng cái tên nửa người nửa rắn kia giết chết huyết thi đã là kinh khủng không giới hạn rồi…” Sinh Ngư Phiến cũng không nhịn được mắng chửi: “Không ngờ rằng nó cũng biết chạy trốn trong hoảng loạn.”
Ngộ Tử Tham Huyền nói tiếp: “Kết hợp phản ứng của tên nửa rắn nửa người kia, cùng câu giới thiệu ‘ma đầu đến rồi đầy máu tanh’ trong phó bản… Vậy bóng đen bên kia chắc chắn chính là Chúa Tể Ma Giới rồi…”
“Ừm…” Ba người trăm miệng một lời cùng đáp lại một tiếng.
“Bây giờ phân tích về quy tắc của trận chung kết một lần nữa… Hai câu cuối cùng lộ ra ý nghĩa sâu xa…” Sinh Ngư Phiến như có điều suy nghĩ mà thuật lại nói: “[Việc công kích mà mượn sức mạnh của thế giới này để hoàn thành nhận được 1 điểm tích lũy. Khi cốt truyện còn lại hai người chơi cuối cùng, bất kể dùng thủ đoạn nào để giết chết đối phương đều nhận được 5 điểm tích lũy]… Bản thân hai câu này đã cũng cấp cho người chơi một suy nghĩ về phương pháp chiến thuật.”
“Đúng vậy… Trong thiết lập loạn đấu mà nói, bỏ qua kiểu người chơi hợp tác với người cùng công hội để làm việc xấu như chúng ta, thì năm mươi tuyển thủ của trận chung kết, về bản chất vẫn là năm mươi cá thể đối lập.” Túy Ngọa Trường Nhiên nói tiếp: “Với mỗi người, giá trị HP và giá trị thể năng đều có hạn, hơn nữa… Đúng là ‘một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao’. Cho dù là tên nhóc Quỷ Kiêu kia, thì với bản đồ lớn thế này, có thể gặp và tiêu diệt được bảo nhiêu đâu. Dựa theo lối suy nghĩ bình thường, đi quanh thành phố để tìm kiếm mục tiêu chiến đấu, hoàn thành một trận đấu có thể lấy được mười điểm trở lên cũng đã là không tầm thường rồi. Đến lúc đó cho dù mình không chết, chẳng phải đối thủ cũng bị giết gần hết rồi à.” Anh ta dừng một chút: “Nhưng mà… nếu có thể được thế lực của Tứ Trụ Thần hỗ trợ, tình hình sẽ có khác biệt rất lớn. Để NPC giả mạo làm sát thủ, còn mình thì núp trong bóng tối phòng bị. Nhìn thì như lợi ích về điểm số không bằng tự bản thân ra trận, nhưng khi nghĩ kĩ lại, xem xét từ góc độ an toàn và tiêu hao thì rất có lợi. Hơn nữa, mỗi khi bản thân có thêm một điểm, nghĩa là một đối thủ cạnh tranh khác mất đi hai điểm. Theo đó… nếu có thể thành công sống đến cuối cùng thì còn có thể cộng thêm năm điểm một lần.”
“Đuổi hổ nuốt sói, mượn đao giết người…” Ngộ Tử Tham Huyền nói: “Hay là… chúng ta đi qua đó thương lượng với vị thần kia xem?”
…
Phía Bắc thành phố, trên tầng thượng của trung tâm mua sắm.
Phong Bất Giác đi đến nơi này theo sự chỉ dẫn của Kẻ Sám Hối.
Ở rìa sân thượng, một bộ xương to lớn lơ lửng giữa không trung, dường như đang chờ đợi sự xuất hiện của anh.
Mà bên cạnh Đoạt Linh còn có một con quái vật nửa người nửa rắn, ba đầu sáu tay đang đứng (tạm thời coi như là đứng), tên này chính là Thị Huyết Ma trốn từ hồ máu kia về báo tin.
“Hi, chào hai vị.” Tuy Phong Bất Giác không thích giao thiệp với người khác lắm, nhưng trong những lúc cần thiết, anh cũng có thể nhanh chóng biểu hiện ra năng lực ngoại giao giống Vi Tiểu Bảo: “Đêm nay ánh trăng rất đẹp, khí sắc hai vị cũng tốt, gió thổi hôm nay hơi ồn…”
“Phong Bất Giác, ta đã nghe qua rất nhiều tin đồn liên quan tới ngươi…” Đoạt Linh cắt ngang lời anh: “Có người nói ngươi rất tùy tiện, có người nói ngươi rất cẩn thận, có người nói ngươi rất thông minh, cũng có người nói ngươi là kẻ điên…” Sử dụng câu có phép liệt kê thế này, cho thấy mạch suy nghĩ của NPC này vô cùng rõ ràng, không dễ nịnh nọt: “Cho nên, ngươi không cần giả bộ nịnh nọt ở trước mặt ta. Càng không cần thử chọc giận ta, để ta mất đi sự phán đoán bình tĩnh.” Gã ta chỉ nói mấy câu đã phong ấn hai vũ khí mạnh mẽ nhất trong năng lực ngoại giao của anh (biểu diễn và châm chọc).
“Ta hy vọng chúng ta có thể có một cuộc nói chuyện thẳng thắn.” Đoạt Linh đi tới, nhìn Phong Bất Giác với hốc mắt trống rỗng của gã, nói: “Nói thẳng mục đích của ngươi đi…”