Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 426: Bắt đầu cuộc chiến, Y2-Thiểm Diệu
“Thiên Mã Lưu Tinh Quyền!” Thiên Mã Hành Không vẫn duy trì cách thức cứ tung kỹ năng một lần là sẽ hét tên chiêu thức một lần.
Tên này lấy một địch hai, thế mà lại có thể đánh cho Thiên Nga và Vua Chiếu Ảnh không có kẽ hở để phản công, chỉ có thể dùng thế phòng thủ.
“Không thể nào… Rõ ràng là cùng một kỹ năng, nhưng uy lực lại dần dần tăng lên?” Vua Chiếu Ảnh thì thầm, rõ ràng anh ta nhìn ra điểm này từ mức độ chấn thương của Huyết Thạch Ma.
Thiên Nga nói tiếp: “Đây chính là chỗ khó chơi của tên trẻ trâu này…”
“Ồ! Còn có thể thiêu đốt! Vũ trụ nhỏ của tôi!” Thiên Mã Hành Không không ngừng nói ra mấy lời kịch với dáng vẻ nhiệt huyết dâng trào.
Giờ phút này, Kẻ Nhìn Thấu đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt trước trận chiến này. Gã không có bất cứ thiện cảm nào đối với đám lữ khách từ thế giới khác này, nhưng Đoạt Linh đã căn dặn… Không được tìm những người này gây phiền phức, cho nên Kẻ Nhìn Thấu chỉ nhìn, không ngăn cản, cũng không tham dự.
Song… ngay lúc trận chiến sắp có một bước tiến, Kẻ Nhìn Thấu lại đột nhiên nhận ra biến cố nào đó… Lúc này gã mở miệng nói với ba người chơi trước mặt: “Các lữ khách từ thế giới khác… Ta muốn nhắc nhở các ngươi một chút.”
Gã thành công thu hút sự chú ý của tất cả, ba người đều quay đầu lại nhìn gã.
“Có một sinh vật mang ác ý với các ngươi đang đến đây.” Lúc Kẻ Nhìn Thấu nói chuyện, thân hình của gã đã bắt đầu phát sinh thay đổi, nhanh chóng biến thành một loại trạng thái giống như đất đá, chậm rãi chìm vào mặt đất: “Nếu như ta mà là các ngươi, ta sẽ nhân lúc này mà tranh thủ thời gian bỏ chạy…” Kẻ Nhìn Thấu vốn núp ở dưới mặt đất để hoạt động, nếu không phải Huyết Thạch Ma phát hiện ra gã, gã sẽ không hiện thân. Lúc này người khổng lồ xanh dùng cách thức này để rút lui cũng là hợp tình hợp lý.
“Cái gì? Lại có kẻ ác sắp tới ư?” Thiên Mã Hành Không quay đầu trừng mắt với hai người kia, nói: “Hừ… Mấy người nghĩ là kêu thêm đồng bọn đến thì có thể thắng được tôi ư?”
“Anh hai à… Anh không hiểu tình huống thì cũng phải có mức độ thôi chứ.” Vua Chiếu Ảnh nói: “Chuyện này thì liên quan cái quái gì đến bọn tôi hả?”
Thiên Nga nói: “Nói với anh ta cũng vô dụng, thế giới trong mắt mấy tên này khác biệt với chúng ta, căn bản là không có cách nào giao lưu bình thường.”
Bỗng nhiên một chùm ánh sáng xé trời lao tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Mục tiêu tấn công chính là Huyết Thạch Ma có thể tích to lớn kia.
Vua Chiếu Ảnh không thể trốn tránh đòn tấn công bằng tia sáng với tốc độ này, (ra lệnh cho vật triệu hồi tất nhiên cũng cần tốn thời gian để thực hiện). Chỉ sau vẻn vẹn hai giây, Huyết Thạch Ma cao lớn như người khổng lồ bỗng bị luồng ánh sáng này cho làm bốc hơi…
Thiên Nga và Thiên Mã Hành Không đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, có chút trở tay không kịp đối với biến cố bất ngờ này.
Sau khi chùm sáng tan biến, Vua Chiếu Ảnh ngã xuống ven đường, miệng trào ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Mợ nó… Đùa à…” Ngay lúc Huyết Thạch Ma sắp bị tan rã hoàn toàn, Vua Chiếu Ảnh lập tức giải trừ liên hệ giữa mình và vật triệu hồi, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng.
“Thật sự là phiền phức…” Thiên Nga nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, cũng vội vàng tiến đến bên cạnh Vua Chiếu Ảnh. Sau khi thấy đối phương xông tới, phản ứng đầu tiên của Vua Chiếu Ảnh là thằng nhãi này muốn bổ một đao lấy điểm tích lũy chắc.
Nhưng không ngờ Thiên Nga không tấn công Vua Chiếu Ảnh đã mất đi năng lực chống cự, mà lấy từ trong ngực ra một đạo cụ kỳ lạ giống như cái thìa, lắc lắc hai lần, sử dụng một kỹ năng trị liệu.
“Đứng lên được chưa?” Thiên Nga sử dụng kỹ năng xong, lập tức cảnh giác nhìn về phương hướng mà chùm sáng phóng tới, cũng không quay đầu lại mà nói với Vua Chiếu Ảnh.
“Phù… Vì sao lại cứu tôi?” Vua Chiếu Ảnh nhanh chóng đứng lên, điều chỉnh lại hơi thở chưa ổn định: “Vừa rồi là một cơ hội tốt, ít ra có thể lấy được một điểm mà?”
“Thắng bại là thắng bại, điểm số là điểm số.” Thiên Nga nói: “Thắng bại giữa tôi và anh không thể dùng cách này để quyết định được.” Anh ta dừng lại một chút: “Hơn nữa… Nếu anh mà chết, vậy chẳng phải là tôi sẽ đối mặt với tên ngớ ngẩn kia một mình, còn có một kẻ địch không biết mạnh mẽ thế nào sao…”
“Á…” Thiên Mã Hành Không đứng cách đó không xa đột nhiên kêu to một tiếng.
Thiên Nga và Vua Chiếu Ảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Anh Tiểu Mã mang dáng vẻ nước mắt lưng tròng nhìn hai người bọn họ, khàn giọng cảm thán nói: “Quá cảm động! Đây chính là tình bạn giữa đàn ông ư!”
“Không… Đây chỉ là lựa chọn đúng đắn của một người bình thường khi phải đối mặt với một tên ngớ ngẩn và uy hiếp không biết từ đâu…” Thiên Nga âm thầm nói trong lòng.
“Uryuu, lúc đầu tôi chỉ cho rằng anh là một kẻ hèn nhát núp ở đằng xa bắn tên, không nghĩ rằng anh lại có khí khái vậy!” Thiên Mã Hành Không lập tức gọi tên Thiên Nga.
Thiên Nga đẩy kính mắt, trả lời: “Anh Thiên Mã… Tôi nhờ anh một chuyện này được không… Nếu anh vẫn còn biết mình là con người thì… Xin nhớ ID của tôi hộ, tôi tên Thiên Nga.”
“Ha ha ha ha…” Vua Chiếu Ảnh vui vẻ cười ha hả: “Nhưng tên mà anh ta nói… đúng là giống thật.”
Thiên Nga lạnh lùng nói: “Hừ… Lời nói vô căn cứ. Ngoại trừ kiểu tóc, kính mắt, quần áo màu trắng, găng tay và cung tên, thì tôi hoàn toàn không tìm thấy điểm nào giống cả.”
“Chỉ mỗi điểm giống nhau anh chỉ ra trong câu nói này là đủ nhiều rồi!” Vua Chiếu Ảnh nói.
“Xin lỗi đã quấy rầy.” Bỗng nhiên, một giọng nói thứ tư vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Bỗng thấy có một bóng người toàn thân phát ra ánh sáng, xuất hiện phía bên kia đường.
“Ba… người chơi này.” Giọng nói của Y2-Thiểm Diệu mang theo một nhịp điệu vang vọng như tiếng chuông, khi hắn ta cất tiếng, giọng nói có thể truyền đi rất xa: “Có thể mời các vị… đi với ta một chuyến không?”
“Anh đúng là biết đánh trước chào sau.” Vua Chiếu Ảnh tiến lên một bước, ánh mắt lộ ra một sự tàn khốc: “Vừa rồi chùm sáng kia là anh đánh tới à? Thói quen của anh là đánh người khác gần chết trước, sau đó lại dùng ngôn ngữ giải thích ư?”
“Nếu mà bị đòn tấn công ở mức độ kia giết chết…” Y2-Thiểm Diệu vừa trả lời, vừa từ từ đi tới: “Vậy cũng không cần thiết phải bắt.”
“Khốn kiếp…” Vua Chiếu Ảnh khẽ mắng một câu, anh ta thật sự đã bị chọc giận.
“Chờ chút…” Thiên Nga như ý thức được điều gì, anh ta nói với cái người quái dị đang đến gần kia: “Anh gọi chúng tôi là gì?”
“Người chơi.” Y2- Thiểm Diệu đáp: “Chẳng lẽ mấy người định nói không phải sao?”
“Anh là ai?” Thiên Nga hỏi một câu theo bản năng, ngay sau đó, anh ta lập tức sửa lại câu hỏi của mình: “Không… Anh là thứ gì?”
“Ta là thứ gì ư?” Y2- Thiểm Diệu lặp lại, hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Đây đúng là vấn đề thú vị. Đáp án của vấn đề này phải là mấy người nên nói cho ta biết mới đúng, tại sao lại hỏi ngược lại ta?”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của Thiên Nga bỗng nhiên thay đổi, mà Vua Chiếu Ảnh và Thiên Mã Hành Không chỉ lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Tuy lời anh nói không có sơ hở gì cả, nhưng mà…”
Bỗng nhiên lại có một giọng nói khác truyền từ chỗ cao xuống, ngay lúc đấy Thiên Nga và Vua Chiếu Ảnh liền nghe ra đó là tiếng của Phong Bất Giác.
“… Nhưng ‘đáp án’ trong lời anh nói là chỉ định nghĩa theo nghĩa rộng, mà câu hỏi của Thiên Nga là đang hỏi cách xưng hô theo nghĩa hẹp mà thôi.” Phong Bất Giác thò đầu ra từ một tòa kiến trúc bên đường, gia nhập cuộc nói chuyện: “Cho nên có thể nói… thật ra anh chỉ cần trả lời anh ta ba chữ ‘diễn sinh giả’ là được rồi.”