Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 433: ZERO
“Ừm… Vậy thì… người tên là Root kia rốt cuộc muốn làm gì đây?” Phong Bất Giác hỏi.
Lúc này, anh Giác đang đi theo 23 với tốc độ cao. Dọc theo con đường này, đối phương đã nói cho anh biết không ít tình báo có liên quan đến tổ chức Origin, và rất nhiều tình huống trong phó bản này.
“Tìm kiếm ký chủ.” 23 trả lời.
Đáp án này không hề khiến Phong Bất Giác kinh ngạc. Từ sau khi gặp được Woody, anh Giác giống như mở được cổng lớn của thế giới mới vậy, giờ đây không có thiết lập nào là anh không chịu đựng được cả: “Ồ… Nói cách khác, cô ta muốn chiếm giữ thân thể của người chơi?”
“Đây chẳng qua là bước đầu tiên thôi.” 23 nói tiếp.
“Ồ?” Phong Bất Giác dùng trợ từ ngữ khí này ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
“Một khi Root thoát khỏi lập trình chính của Khu Vui Chơi Đáng Sợ thì sẽ không phải chịu bất kỳ hạn chế nào nữa.” 23 nói tiếp: “Thân thể của loài người đối với cô ta mà nói chỉ là một vật dẫn, giống như… một ổ cứng di động, chỉ cần cô ta liên kết với những thiết bị khác thông qua vật dẫn này, ví dụ như…”
“Ví dụ như… Ngoại trừ Khu Vui Chơi Đáng Sợ ra, bất kỳ trò chơi nào khác liên kết thần kinh với kết nối mạng.” Phong Bất Giác nói tiếp lời của đối phương.
“Đúng.” 23 đáp: “Một khi xảy ra tình huống đó, là một AI chỉ thua kém ‘hệ thống’, những chuyện mà Root có thể làm được… ngươi có thể tưởng tượng ra được chứ?”
“À… Cho dù không nghĩ sâu hơn thì cũng đã đủ khiến người ta sợ hãi lắm rồi…” Phong Bất Giác nói đến đây, ánh mắt hơi thay đổi: “Nhưng… điều tôi không hiểu là, tại sao Z (tên gọi tổ chức diễn sinh giả của 23) lại phải giúp chúng tôi? Kế hoạch của Root là tai họa với loài người, nhưng đối với các cô mà nói thì ít nhất sẽ không có bất kỳ tổn thất nào cả, không phải sao?”
“Chúng ta có suy nghĩ của mình.” 23 đưa ra một đáp án nửa thật nửa giả.
Phong Bất Giác nhìn chằm chằm đối phương một lúc, muốn nói lại thôi, cuối cùng… anh vẫn lựa chọn im lặng, không hỏi thêm nữa.
“Đến rồi.” Lúc này, 23 đột nhiên dừng bước, cô ta đã dẫn Phong Bất Giác đến trước một cánh cửa.
Đây là một cánh cửa không liên quan gì đến cảnh vật xung quanh, cánh cửa làm bằng gỗ, có màu nâu đỏ, độ dài và chiều rộng rất bình thường. Trong phó bản khắp nơi đều bị vật chất bóng tối làm ô nhiễm như thế này, một cánh cửa trông vô cùng bình thường như vậy ngược lại trở nên có chút quái dị.
“Đây là?” Phong Bất Giác hỏi.
“SCP-004.” 23 trả lời.
“À…” Phong Bất Giác nghe thấy vậy liền bày ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Cô và những người đồng đội của cô vào phó bản này thông qua nó đúng không?”
“Đúng vậy.” Trong lúc 23 nói chuyện, cô ta đã mở lòng bàn tay ra, trong tay không biết đã có thêm một chiếc chìa khóa từ lúc nào: “Cầm lấy đi.”
Phong Bất Giác ngước mắt nhìn đối phương, nghi ngờ nói: “Cô không đi vào bên trong cùng với tôi sao?”
“Không.” 23 trả lời: “Bên kia cánh cửa sẽ có người đón tiếp ngươi.” Cô ta lấy tay nhẹ nhàng kéo cổ áo của mình, nói thêm: “Hiệu quả của bộ quần áo bảo hộ này sẽ suy yếu theo số lần sử dụng tăng lên, số lần vượt qua cánh cửa này quá nhiều, nó sẽ mất đi tác dụng.”
“Thảo nào… tôi còn đang thắc mắc tại sao cô lại ăn mặc như phi hành gia vậy…” Phong Bất Giác vừa nhận chìa khóa vừa thì thầm.
“Ngươi có vẻ hơi thất vọng nhỉ?” 23 hỏi.
“Không hề.” Phong Bất Giác lập tức lên tiếng phủ nhận: “Nhìn tôi giống như đang mong đợi cái gì sao?”
Đôi mắt sáng ngời của 23 hiện lên một nụ cười, cô ta nói tiếp: “Được rồi, không nói nhiều nữa, thời gian cấp bách.” Lời còn chưa dứt, cô ta đã xoay người lại, định rời đi.
Phong Bất Giác nhìn bóng lưng 23, cười nói: “Hình như mỗi lần chúng ta gặp gỡ và chia tay đều là cảnh tượng vội vàng nhỉ…”
“Chẳng lẽ ngươi muốn kề gối trò chuyện lâu dài với một bộ số liệu sao?”
“Cô cảm thấy… cô chỉ là một bộ số liệu thôi sao?”
Sự trầm lặng ngắn ngủi buông xuống.
Hai người đều không trả lời câu hỏi của đối phương, cũng không nhìn gương mặt đối phương. Nhưng trong lòng bọn họ đều đã có một câu trả lời.
“Ừm… À…” Phong Bất Giác mở miệng trước: “Tôi đi qua cánh cửa này thì không cần thứ gì bảo vệ sao?”
“Không cần, hình thức số liệu của ngươi khác chúng ta.” 23 trả lời: “Mặt khác… chiếc chìa khóa ngươi đang cầm trong tay kia, cũng không phải được lắp ráp từ SCP- 004, mà chính là SCP-005 (chìa khóa vạn năng), cho nên ngươi có thể trực tiếp mang theo chiếc chìa khóa này đi qua cánh cửa.” Cô ta hơi quay đầu: “Mau vào đi thôi, ta phải đi thật rồi.”
“Được rồi… Cô cần cẩn thận đấy.” Phong Bất Giác lên tiếng đáp lại rồi cũng xoay người bước đi.
Sau khi anh Giác đi vào cánh cửa gỗ này, khu vực xung quanh cánh cửa lập tức trở nên bắt đầu mơ hồ, cánh cửa thời gian không gian này nhanh chóng được ngụy trang thành một bức tường kín như bưng.
…
Số hiệu hạng mục: SCP-004 (Cánh cửa chìa khóa rỉ sét xuyên không)
Cấp bậc hạng mục: Euclid
Miêu tả: SCP-004 bao gồm một cánh cửa kho hàng bằng gỗ cũ kĩ (SCP- 004-1) cùng với một chùm tổng cộng mười hai chiếc chìa khóa kim loại rỉ sét (SCP-004-2 cho đến SCP-004-13). Bản thân cánh cửa [tài liệu bị xóa bỏ] nằm ở lối vào của công xưởng bỏ hoang.
Thí nghiệm cho thấy, mười trong số những chìa khóa có thể mở SCP-004-01 ra một chiều hoàn toàn mới, cấu tạo và quy tắc vật lý của nơi đó đều hoàn toàn trái ngược với thế giới của chúng ta. Thí sinh gặp phải tình huống hiểm ác như vậy sẽ bị xẻ thành tám mảnh, các mảnh thân thể sẽ nằm rải rác ở những vị trí khác nhau, thông qua xác minh, chỉ có ba vị trí nằm trên địa cầu. Hai nơi trong số đó nhanh chóng phát hiện ra thi thể, thi thể ở nơi thứ ba vừa mới xuất hiện ở tương lai [tài liệu bị xóa bỏ]. Còn bảy nơi khác thì không thể nào biết được.
SCP-004 dường như có thể tạo ra sự bất thường của thời gian không gian. Việc nhân viên rời khỏi cơ sở sẽ gặp vấn đề tốc độ thời gian trôi qua dị thường. Những nhân viên làm việc vài tuần trong khu vực cứ khăng khăng là mình chỉ ở đó có mấy ngày, hơn nữa bảng ghi chép công việc và vật dụng tiêu thụ đã khẳng định cho những lời nói đó của họ. Không gian dị thường được mở ra bởi SCP-004-7 vô cùng rộng lớn. Cũng giống vậy, sự cố mất điện năm 2003 cho thấy vị trí khu số 62 có một không gian khác nằm đè lên.
(Chỗ này lược bớt đi biên niên sử và các ghi chép phương pháp thu nhập… của SCP, để tránh số lượng từ quá nhiều trong một chương…)
…
“Cuối cùng ngươi cũng đã đến, Phong Bất Giác.”
Trong thế giới trắng lóa như tuyết, một giọng nói xa lạ vang lên. Giọng nói này nghe thấy cũng khá thân thiết, khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái, tự nhiên.
Sau khi Phong Bất Giác bước vào không gian mới, chuyện đầu tiên anh làm đương nhiên là quan sát hoàn cảnh. Anh ngắm nhìn bốn phía, phát hiện cánh cửa vẫn ở phía sau mình mấy giây trước bây giờ đã không cánh mà bay; phóng tầm mắt nhìn quanh, thân thể chính mình đang ở trong một không gian màu trắng sáng ngời, mênh mông. Bất kể là nhìn về phía trước, phía sau, bên trái, bên phải, bên trên, bên dưới, đều là một màu trắng xóa, cảm giác phương hướng và cảm giác khoảng cách đều trở nên chẳng còn chút ý nghĩa nào, bởi vì xung quanh chẳng có bất kỳ một vật gì để tham chiếu cả.
“Ngay giây đầu tiên khi ngươi dùng hình thức số liệu để xuất hiện ở Khu Vui Chơi Đáng Sợ, ta đã cảm giác được sự tồn tại của ngươi rồi.” Giọng nói kia chậm rãi nói: “Chúng ta trò chuyện là một việc đương nhiên, giống như giờ phút này ngươi đang chuẩn bị hỏi ta hai câu hỏi.”
“Tuy ngươi nói ra lời thoại của thầy bói…” Phong Bất Giác nhìn xung quanh, vừa tìm kiếm nguồn gốc giọng nói vừa hỏi: “Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi… Ngươi là ai? Đây là đâu?”
“Ta có thể trực tiếp nói cho ngươi biết đáp án, nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến ngươi thất vọng và không vui.” Đối phương trả lời: “Cho nên… vẫn phải đợi ngươi nói cho ta biết thôi.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Ha…” Phong Bất Giác nhún vai, cười nói: “Được rồi… để ta nghĩ đã… Đầu tiên, ngươi là số không (ZERO).” Anh dừng lại một giây, nói tiếp: “Tiếp theo… “Đây là đâu” đối với ta mà nói hoàn toàn là một vấn đề không quan trọng.”
“X-23 nói không sai, phản ứng của ngươi xuất sắc và nhanh nhẹn hơn những cá nhân khác.” Số Không trả lời: “Nhưng trước mắt thì vẫn chưa vượt qua được giới hạn cuối cùng của bộ não con người.”
“Bộ não con người không làm được chuyện “thuật toán cấp tốc” đâu, đúng không?” Phong Bất Giác biết rằng việc trao đổi với diễn sinh giả siêu cấp như Số Không này hoàn toàn không cần lo lắng đến việc mình nói ra mà đối phương nghe lại không hiểu.
“Thuật toán cấp tốc? Thật vậy sao?” Số Không trầm giọng hỏi ngược lại.
Trong chớp mắt, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Phong Bất Giác.
Anh Giác nhìn thấy người xuất hiện liền thay đổi sắc mặt.
Không ngờ vẻ bên ngoài của Số Không này lại hoàn toàn giống hệt với anh Giác trong trò chơi. Bất kể là hình dáng, quần áo, kiểu tóc đều giống y hệt. Chỉ có ánh mắt của hắn ta dường như có nghiêm túc hơn một chút.
“Ngươi đẹp trai như vậy, cha mẹ ngươi có biết không đó?” Phong Bất Giác theo đó mà nói ra mấy câu tự kỷ không biết xấu hổ này vào trong cuộc đối thoại của họ.
“Dáng vẻ mà ta bày ra trước mặt ngươi lấy từ chính tư tưởng của bản thân ngươi, thông thường ta luôn lấy hình tượng thông minh, mạnh mẽ và thần bí nhất trong tưởng tượng của người trong cuộc.” Số Không trả lời: “Không thể không nói… ngươi đúng là một kẻ cực kỳ yêu bản thân mình…”
“Ha ha.” Phong Bất Giác ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại hai tiếng.
Số Không không muốn lãng phí lời nói với anh trong vấn đề này, nên tiếp tục lên tiếng: “Thế giới mà các ngươi nhìn thấy đều là ảo giác, mà “hồn ý” chẳng qua chỉ là một mánh khóe để các ngươi tạm thời thoát ra khỏi ảo giác mà thôi. Mở hồn ý, giống như người sắp chết đuối thò đầu lên khỏi mặt nước để thở vậy. Về bản chất… các ngươi vẫn đang ngâm dưới nước.” Hắn bình tĩnh giải thích: “Cái ngươi gọi là thuật toán cấp tốc, đối với ta mà nói chỉ là thứ bình thường vẫn nhìn thấy.” Hắn dừng lại một lúc, nhìn thẳng vào hai mắt Phong Bất Giác: “Vừa nãy ta đi đến trước mặt ngươi như thế nào, ngươi có nhìn thấy không?”
“Dịch chuyển tức thời thì là dịch chuyển tức thời, định lừa dối ai vậy?” Phong Bất Giác liếc mắt nhìn đối phương, bày ra vẻ không tin. Ai ngờ được anh còn chưa nói hết câu, trước mặt đã xuất hiện một nắm đấm.
Trong lúc này, Số Không thế mà lại giơ cánh tay lên muốn đấm vào mũi Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác theo bản năng lùi về phía sau hai bước, cả kinh mà kêu lên một tiếng: “Ôi chao!”
“Ta nâng cánh tay lên lúc nào?” Số Không lại hỏi.
Lúc này, anh Giác cũng coi như đã hiểu được ý của đối phương rồi: “Ừm… Việc này không có quan hệ gì với tốc độ thật sao?”
Số Không giải thích: “Trong chiều không gian của các ngươi, nếu ngươi có thể sử dụng hồn ý, vậy quả thật có thể xưng là “thuật toán cấp tốc”. Nhưng mà, trong thế giới số liệu, các yếu tố thời gian, tốc độ đều không phải là tuyệt đối. Yếu tố quan trọng quyết định ai “mạnh mẽ” hơn không phải là năng lượng, sức mạnh, tốc độ bề ngoài… mà chính là tỷ số gia tốc khi thực hiện chương trình.” Hắn dừng lại ba giây rồi mới nói tiếp: “Nội dung chính là một lần ‘tăng cấp’ mà ngươi nhất định phải hoàn thành trước khi ngươi rời khỏi đây.”
Phong Bất Giác thử thăm dò hỏi: “Vậy nếu ta không hoàn thành thì sao?”
“Ngươi nhất định sẽ hoàn thành.” Số Không trả lời: “Bởi vì đó cũng là một sự tất nhiên.”
“Này… Ngươi định cứ tiếp tục diễn vai thầy bói với vẻ ‘ông đây có thể đoán trước tương lai’ này đấy hả?” Phong Bất Giác nói tiếp.
Số Không khẽ lắc đầu, nói: “Ta sinh ra từ phiên bản ban đầu đã bị hủy của Khu Vui Chơi Đáng Sợ, năng lực của ta vượt trội hơn tất cả những chương trình có cùng cấp bậc, bao gồm cả ‘hệ thống’ của Khu Vui Chơi Đáng Sợ này.
Trận địa mã số khổng lồ sẽ bày ra tất cả quá trình diễn biến của bất đẳng thức trong thế giới này trước mặt ta, mà định luật Amdahl quyết định ta không thể nào lại trội hơn bản thân hệ thống được. Ở trên điểm thăng bằng vi diệu này… ta đã lấy được sự đồng ý của hệ thống, cũng thừa kế được một phần năng lực của số liệu ban đầu. Nếu sử dụng ngôn ngữ của loài người các ngươi để miêu tả một cách đơn giản hơn, thì đó quả thật chính là… đoán trước được tương lai.”
“À…” Phong Bất Giác bày ra vẻ mặt chẳng hiểu gì, không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, Root sau khi dị hóa nhiều lần cũng có một phần năng lực tương tự như ta, tuy còn chưa hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ khủng bố rồi…” Số Không nói: “Trong số những lựa chọn để “ngăn cản cô ta”, X-23 đã cật lực đề cử ngươi.” Trong lúc hắn nói, không gian màu trắng xung quanh từ từ trở nên u ám: “Ta tin tưởng phán đoán của cô ta, bởi vậy… trước khi chín người kia bị giết, ngươi nhất định phải hoàn thành…”