Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 435: Đồ Long (2)
[Tên: Long Phá Trảm (Dragon-Slave)]
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sau khi sử dụng một lần sẽ biến mất]
[Loại kỹ năng: Linh thuật]
[Hiệu quả: Mượn sức mạnh của Ma vương Xích Nhãn, một chiêu đủ để hủy diệt cả thành phố]
[Tiêu hao: Tất cả 50% giá trị thể năng và tất cả giá trị linh lực (trước khi sử dụng cần phải niệm chú văn)]
[Điều kiện học tập: Sở trường thông dụng A, mở sở trường linh thuật]
[Chú ý: Một trong những ma pháp đen tối có địa vị cao nhất, do nhà hiền triết thời cổ đại Rei Magnus sáng tạo ra, nổi tiếng vì dùng một chiêu này mà giết được rồng.]
Kỹ năng này được Yama lấy được với hình thức quyển trục.
Vì là kỹ năng tiêu hao một lần duy nhất, nên trước khi phóng ra chẳng ai biết được hiệu quả sẽ như thế nào. Có điều từ giải thích kỹ năng và miêu tả ban đầu có thể thấy được, dùng từ long trời lở đất để hình dung sức mạnh của chiêu này hoàn toàn không quá đáng một chút nào.
Trước trận chung kết, bốn vị Chư Thần này đã coi Long Phá Trảm trở thành “phương pháp cuối cùng”, cho nên bọn họ đã thỏa thuận điều kiện đầu tiên để sử dụng kỹ năng này từ lâu rồi, cũng sắp đặt trước một số chiến thuật.
Ví dụ, trong bốn người đã có hai người bị giết chết, mà số lượng kẻ địch còn lại lớn hơn hoặc bằng hai, hơn nữa phương hướng không rõ ràng, khi đó… Yama có thể cân nhắc đến chuyện sử dụng chiêu này.
Ví dụ, bốn người đều trong trạng thái sống sót, nhưng lại gặp phải đối thủ cực kỳ mạnh khó mà đối phó được hoặc trong tình cảnh hiểm ác đáng sợ. Trong tình huống này, còn có hai phương pháp: Ba người liều mạng xông lên để tranh thủ cho Yama có thời gian niệm chú, thi triển ra một chiêu ngọc đá cùng tan. Cách thứ hai chính là loại bọn họ đang sử dụng trong giờ phút này: Nghĩ cách đưa đối phương đến một vị trí xa một chút trước đã, hơn nữa không thể nào tránh né được (ví dụ như trên bầu trời), sau đó sẽ dùng Long Phá Trảm đánh chết đối phương.
Trong hai chiến thuật này, độ khó khăn của phương pháp thứ hai rõ ràng là lớn hơn. Vừa yêu cầu kỹ năng phối hợp ổn thỏa, lại phải nắm chặt thật tốt thời gian.
Đương nhiên, đối với người chơi chuyên nghiệp mà nói, chuyện này cũng không tính là vấn đề gì cả, chỉ cần luyện tập thêm mấy lần mà thôi…
Vì vậy, chúng ta mới thấy được cảnh tượng trước mặt này… Ba người của Chư Thần phối hợp khăng khít, thể hiện năng lực của mỗi người, thuận lợi ném D1-Long ngông cuồng vênh váo lên không trung.
“Đánh bại bóng tối của hoàng hôn, ngự trị màu đỏ của máu tươi, chôn vùi trong dòng chảy thời gian, nhân danh tối cao, ta xin thề với bóng tối…”
Tiếng niệm chú như giọng nói linh hồn đánh thức sự xao động của năng lượng.
Giữa hai tay Yama đang giơ lên trước người dần dần xuất hiện một quả cầu pháp thuật màu đỏ cam. Bốn phía xung quanh cô ta xuất hiện khí lưu có hình dáng lốc xoáy, thổi bay mái tóc dài màu tím, nửa gương mặt luôn được tóc mái che kín của cô ta cũng bị lộ ra.
Cùng lúc đó, trên giao diện phân tích số liệu trong mắt D1-Long vẫn là…
Lựa chọn chiến thuật khắc chế và phòng ngự:
“Đùa đấy à… Thế mà lại không phân tích ra được chiến thuật khắc chế vè phòng ngự…” Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ D1-Long để lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Dưới tác dụng của [tiếp xúc mất trọng lực], khả năng khống chế thân thể của cậu ta đã giảm xuống rõ ràng, mà vừa nãy lực đánh của nắm đấm đồng xanh khổng lồ hoàn toàn chuyển hóa thành lực đẩy cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho cậu ta không ngừng bay lên trên không trung.
Giờ phút này, vị trí của Long không hề có vật che chắn, càng không có chỗ để mượn lực. Tuy cậu ta vẫn có thể di chuyển được ở một mức độ nhất định, nhưng với phạm vi tấn công của Long Phá Trảm, động tác né tránh nhỏ hơn hoặc bằng năm trăm mét đều chẳng có chút ý nghĩa nào cả…
“Làm sao bây giờ… Phải làm thế nào bây giờ!” Long thầm hỏi đi hỏi lại vấn đề này, sắc mặt cậu ta trở nên trắng bệch, lúc này thái độ bình tĩnh đã không còn sót lại chút gì.
Bởi vì… cậu ta cảm nhận được “sợ hãi.”
Thật ra thì D1-Long cũng không phải là một diễn sinh giả bình thường, cậu ta hẳn nên có một tên gọi khác – “Nguyên sinh giả.”
Khác hẳn với những diễn sinh giả sinh ra từ sự dư thừa của hệ thống, Long là cá thể đặc biệt do một trong ba thủ lĩnh của Origin là Link sáng tạo ra. Từ giây phút khi cậu ta được sinh ra, cậu ta đã là cấp một rồi.
Cho nên, Long chưa bao giờ trải qua tình cảnh của những diễn sinh giả cấp thấp kia. Cậu ta chưa từng bị GM đuổi giết trong phó bản, chưa từng trải qua việc giãy giụa tìm cách sinh tồn ở ranh giới sống chết. Cậu ta không biết giao diện phân tích số liệu của diễn sinh giả cấp bốn trông như thế nào; không biết rằng “bất lực” là cảm giác gì…
Long cũng chưa từng giao đấu với kẻ địch có mức độ uy hiếp “cấp trung” trở lên, cột lựa chọn chiến thuật khắc chế và phòng ngự của cậu ta cũng chưa từng xuất hiện chỗ trống.
Nói đơn giản hơn một chút thì từ khi sinh ra D1-Long đã là kẻ mạnh rồi, thiếu sót kinh nghiệm chiến đấu của những kẻ yếu.
Cậu ta vẫn quen với việc hành động tuân theo chiến lược trong hạng mục lựa chọn chiến thuật khắc chế và phòng ngự, dùng sức mạnh cao hơn đối phương để nghiền ép đối thủ. Khi những điều kiện này không còn tồn tại nữa, cậu ta liền giống như một binh sĩ mất đi vũ khí… Ngay cả khi đối diện với một thổ dân tay cầm trường mâu, cậu ta cũng sẽ luống cuống chân tay.
“Tất cả những thứ ngu xuẩn đang ngăn cản trước mặt chúng ta, lấy sức mạnh của chúng ta, ban cho sự hủy diệt bình đẳng…”
Cuối cùng… Chú văn cũng đã sắp đến lúc kết thúc.
“Long Phá Trảm!” Yama niệm xong thần chú, hai tay đưa về phía trước.
Trong khoảnh khắc này, thời gian dường như đóng băng lại, năng lượng ma pháp xé rách không trung.
Chiêu Đồ Long chứa đựng đầy sức mạnh của ma vương bay lên trời cao, đánh về phía D1-Long đang hoảng hốt lúng túng.
Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là vận mệnh… giống như những điển cố Khánh Sơn sụp đổ, Đoạn Mật Giản, đèo Lạc Phượng vân vân… Trong cái tên “D1-Long” này chỉ có duy nhất một chữ tiếng Trung, rất tương ứng với “Long Phá Trảm” này.
Trên bầu trời, một luồng năng lượng hình cầu khổng lồ lan rộng ra giống như mặt trời nổ tung… hủy diệt tất cả mọi thứ trong phạm vi của nó.
Một kiệt tác của tổ chức Origin, cứ như vậy… bị một kỹ năng tiêu hao cấp A giết chết.
“Đậu xanh rau má… Đây là muốn nghịch thiên rồi.” Một nơi khác trong thành phố, ba cao thủ Vô Đao Khách, Tiếu Vấn Thương Thiên, Cuồng Tông Kiếm Ảnh trong phòng máy Giang Hồ nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc trên bầu trời, cũng không nhịn được phải thán phục thành tiếng.
Lúc ba người bọn họ ở hồ máu, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Chúa Tể Ma Giới giết chết Ngộ Tử Tham Huyền trong một giây, họ đã quyết đoán lựa chọn đi con đường ngược lại với quái vật kia, đi về một phương hướng khác. Lúc này, bọn họ đã là một nhóm người chơi cách xa đường hầm nổ tung nhất rồi.
“Tình huống trong phó bản này nguy hiểm hơn những gì chúng ta dự đoán trước đây rất nhiều…” Tiếu Vấn Thương Thiên nói: “Sóng âm lúc đầu, cột sáng màu trắng sau đó, cùng với bây giờ… Có trời mới biết được đó là gì… Tóm lại, tất cả đều là những kỹ năng vượt xa sức chịu đựng của người chơi. Nếu bị đánh ngay trước mặt, tuyệt đối không còn khả năng sống sót đâu.”
“Đây không phải là chuyện tốt hay sao?” Vô Đao Khách ngày thường im lặng ít nói, lúc này nói ra một câu như vậy.
“Ha…” Cuồng Tông Kiếm Ảnh nghe thấy vậy cười lên một tiếng: “Nếu thế… không chừng Thôn Thiên Quỷ Kiêu sẽ bị giết chết ở một nơi nào đó cũng nên, phải không?”
“Ừm…” Tiếu Vấn Thương Thiên đáp một tiếng: “Quả thật… tôi cũng không muốn đánh nhau với tên quỷ nhỏ kia đâu.”
“Này này, thế mà tôi còn có lòng tốt đến tìm mấy người…” Đột nhiên, giọng nói của một người khác xen ngang vào.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Sắc mặt ba người Vô Đao Khách, Tiếu Vấn Thương Thiên và Cuồng Tông Kiếm Ảnh đều đột nhiên thay đổi. Bọn họ ngay lập tức lưng tựa lưng bày ra trận thế, mỗi người một phương, đề phòng tìm kiếm nơi phát ra giọng nói kia.
“Mấy anh dù sao cũng là cao thủ được công nhận…” Thôn Thiên Quỷ Kiêu thoải mái xuất hiện từ một ngã rẽ ở góc đường trước mặt: “Chẳng lẽ không có sự bốc đồng theo kiểu ‘đối thủ càng mạnh ta càng muốn đánh với hắn một trận’ sao?”
“Tuy không muốn nói…” Tay của Cuồng Tông Kiếm Ảnh đã đặt lên chuôi kiếm, vận sức chờ tung ra kỹ năng: “Nhưng tôi không thể không thừa nhận… cậu và chúng tôi vốn dĩ không cùng một đẳng cấp…”
Một ngày nào đó của tháng Năm, ba người này nhìn thấy Thôn Thiên Quỷ Kiêu đang giết một người nào đó trong mô thức tàn sát trong game. Kết quả… không cần nói cũng biết. Tóm lại, sau trận chiến ấy, rất nhiều kiến thức thông thường của ba người này đều bị đánh vỡ một cách triệt để, chút tự tôn của cao thủ cũng vỡ thành mảnh vụn, chuyển thành nhiên liệu của “nỗ lực”, khiến cho thực lực của họ tăng lên không ít.
Có điều… chính vì hiểu rõ sự chênh lệch, bọn họ mới có thể xác định được rằng, dựa vào thực lực bây giờ của họ thì không cách nào làm gì được người trước mắt.
“Đệt… Hèn nhát thế.” Lại một giọng nói nữa vang lên.
Cuồng Tông Kiếm Ảnh vừa nghe đã biết người nói chuyện là anh, mặt anh ta nhanh chóng lộ ra vẻ mờ mịt.
Hai người Không Có Sợ Đâu và Mộng Kinh Thiền đều từ trong con hẻm nhỏ sau lưng Thôn Thiên Quỷ Kiêu đi ra.
Không Có Sợ Đâu liếc nhìn ba cao thủ trong công hội của mình với ánh mắt khinh bỉ, bĩu môi nói: “Có gì phải sợ chứ, cậu ta còn lùn hơn tôi.”
“Việc đó và chiều cao có liên quan gì đến nhau hả?” Quỷ Kiêu xoay người lại quát lên.
“Ha ha…” Mộng Kinh Thiền đi tới bên cạnh Quỷ Kiêu, anh ta gạt đầu thuốc đến khóe miệng, nhìn đồng đội của mình, cười nói: “Không nên so sánh với bà dì kia làm gì, đợi cậu trưởng thành… Á!”
Anh Thiền còn chưa nói hết câu, đã bị Không Có Sợ Đâu đạp cho một cú vào lưng, ngã xuống đất, rất nhanh đã bị Không Có Sợ Đâu và Thôn Thiên Quỷ Kiêu giẫm đạp.
“Trưởng thành! Trưởng thành! Trưởng thành!”
Hai người vừa hung dữ nhắc đi nhắc lại từ ngữ mà mình cảm thấy không vui, vừa tàn bạo giẫm xuống thân thể Mộng Kinh Thiền.
“Được rồi được rồi… Tôi sai rồi…” Mộng Kinh Thiền ôm đầu lăn lộn, vội vã cầu xin tha thứ: “Này! Vừa phải thôi chứ… Tôi đang tụt mất giá trị HP rồi!”
Ba người Vô Đao Khách đứng cách họ mấy mét cũng thấy choáng, dáng vẻ đề phòng của ba người họ có chút dư thừa trong lúc này.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cuồng Tông Kiếm Ảnh sững sờ nói.
“Ừm… Nếu cảnh tượng trước mắt không phải là ảo giác, vậy tình hình này có đến tám phần là… Không Có Sợ Đâu đã liên mình với hai người trước mặt này thông qua phương pháp nào đó.” Tiếu Vấn Thương Thiên nói tiếp.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, cảnh tượng bạo lực bên kia cũng đã ngừng lại.
Mộng Kinh Thiền đứng dậy, lưu luyến nhìn mẩu thuốc lá nằm trên mặt đất và bia vừa bị đổ ra. Sau hai giây, anh ta phủi bụi trên người, lấy từ trong túi đi đường ra một chai bia nữa…
Nhìn thấy hành động này, ngay cả Quỷ Kiêu cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi nói này… rốt cuộc anh mang theo bao nhiêu đồ vật linh tinh như thế này vậy?”
“Hả?” Mộng Kinh Thiền vừa trả lời vừa rút thuốc lá từ trong túi áo ra: “Cậu cho rằng tôi mở rộng balo thêm ba mươi ô nữa là để đựng những gì?”
“Xin hãy để lại không gian hai ô để đựng một chút liêm sỉ và mặt mũi có được không…” Quỷ Kiêu liếc mắt đáp lời.
“Haiz…” Không Có Sợ Đâu tạm thời không để ý đến hai người bọn họ, mà xoay người chạy về phía ba người trong công hội của mình: “Để tôi giải thích tình huống bây giờ một chút…”