Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 311: Xâm nhập tế bào não (18)
“Phù…” Ma Gương thở dài một hơi: “Vừa nãy ta đã nói, ngươi đã qua được hai thử thách.” Tầm mắt của hắn khẽ di chuyển, tiêu cự của hai mắt hướng về phía sau lưng Phong Bất Giác, rơi trên cửa phòng tắm, “Còn thử thách thứ ba… ‘Nhân’, thật ra rất đơn giản, chỉ cần ngươi đưa ra một lựa chọn là được.”
“Vậy… Lựa chọn là gì?” Phong Bất Giác tiếp lời đối phương.
“Tha hay là giết.” Ma Gương trả lời.
“Vậy ta có thể hỏi trước, phần thắng của giết được mấy phần không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Chuyện này rất khó nói… Dù sao thì bọn chúng cũng đều là âm hồn có oán niệm rất lớn.” Ma Gương nói.
“Bọn chúng?” Phong Bất Giác nói: “Không phải chỉ có một?”
Ma Gương đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy ta muốn hỏi… Cái gọi là ‘tha’ là tha như thế nào? ” Phong Bất Giác nói.
“Đây chính là điều ta muốn nói với ngươi.” Ma Gương đáp.
Phong Bất Giác nghe thế liền hiểu ra ngay… Sau khi giải được câu đố rèm tắm và trải qua nỗi sợ ảnh phản chiếu sẽ có thể có được gợi ý của Ma Gương. Nếu không, anh chỉ có thể mở cửa liều mạng với “bọn chúng”, trực tiếp phát động chiến đấu.
“Ngoài cửa tổng cộng có ba âm hồn, chúng đều là nhân vật cổ tích, xuất thân từ cùng một câu chuyện.” Ma Gương nói: “Trong câu chuyện ấy, chúng đều là nhân vật khiến người ta căm ghét. Đến khi kết thúc cũng đều nhận được báo ứng nên có. Thế nhưng người đời vẫn căm ghét và khinh bỉ bọn chúng, như thể kết cục của chúng vẫn chưa đủ thê thảm.” Ma Gương dừng lại một giây rồi nói: “Hiện tại, chỉ cần ngươi mở cánh cửa sau lưng, bọn chúng sẽ xuất hiện. Lúc này ngươi phải lập tức nói… ‘Ta không hề ghét các ngươi’.”
“Nghe thấy câu này, bọn chúng sẽ không tấn công ta nữa à?” Phong Bất Giác hỏi.
“Tạm thời sẽ không.” Ma Gương nói: “Tiếp theo ngươi còn phải nêu ra vài ưu điểm của bọn chúng, lấy lòng bọn chúng. Khiến bọn chúng tin rằng ngươi có lòng thông cảm chứ không phải ghét bỏ. Vậy thì… Bọn chúng sẽ bỏ đi.”
“Ờ, ta có thể hỏi ba kẻ này là ai không? ” Phong Bất Giác hỏi lại.
“Mẹ kế của Lọ Lem, và hai cô con gái của mẹ kế.” Ma Gương đáp.
Phong Bất Giác mặt không biểu cảm nhìn vào gương, chớp mắt vài cái, sau đó chậm chạp nói một tiếng: “Ờ.” Anh nói xong thì xoay người sang chỗ khác, âm thầm sử dụng [Lá bài tử vong]…
Kéo then cài cửa, vặn mở khóa, một tay mở cửa phòng tắm ra, tổng cộng chỉ tốn của anh năm giây.
Sau đó, Phong Bất Giác nhấc chân đi ra ngoài.
Đèn trong phòng khách không bật, rèm cửa sổ cũng đều đang kéo kín, nhưng nhờ ánh đèn lọt ra từ cửa phòng tắm, đã có thể nhìn rõ cảnh vật trong phạm vi nhất định.
Phong Bất Giác vừa bước vào phòng khách hai bước, ba bóng ma nửa trong suốt đã đột ngột hiện lên.
Ma nữ đứng ở giữa trông khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặt mũi không hề xấu xí, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ gian ác. Ở hai bên bà ta là âm hồn hai cô gái trẻ, bọn họ rất giống mẹ, đều rất xinh đẹp. Nhưng lúc này, hai chị em họ mỗi người đều đã bị mù một con mắt, máu từ hốc mắt chảy ra đầy cả váy áo. Hơn nữa, hai chân của họ cũng đều quái dị không lành lặn, đang chảy máu xuống sàn nhà.
Tạo hình của ba người này về cơ bản giống với tưởng tượng của anh Giác, bởi vì anh nhớ rất rõ ở đoạn kết câu chuyện “Cô bé Lọ Lem”, hai cô con gái của mẹ kế vì để mang được giày thủy tinh, một người đã cắt đi ngón cái hai bàn chân của mình, người còn lại thì cắt bỏ gót chân, sau đó họ lại bị chim bồ câu mổ mù mắt.
“Ta không hề ghét các ngươi.” Theo gợi ý của Ma Gương, Phong Bất Giác nói ra câu này.
Quả nhiên, lời thoại này giống như bùa hộ mệnh, sau khi nói ra, đám ma nữ không không hề tấn công, chỉ đứng ở chỗ cũ quan sát Phong Bất Giác từ trên xuống dưới.
“Nhưng các ngươi đã làm bẩn sàn nhà của ta… Tội không thể tha. Chịu chết đi! B*tch!” Phong Bất Giác đột nhiên bùng nổ, một xiên bảy lá bài từ vong hợp thành mở ra trong tay, tạo thành một lưỡi dao ánh sáng hình cung chém ra.
Nhờ đòn công kích bất ngờ này, Phong Bất Giác đã thành công giết nhanh âm hồn mẹ kế. Nhưng bước tiếp theo, anh lại xử lý không tốt lắm, dù sao đầu gối anh cũng đã bị ăn một búa đinh…
Giây tiếp theo, chỉ thấy hai bóng ma còn lại bay vút lên, bay tán loạn. Móng vuốt sắc như mũi đao rơi tới tấp trên người Phong Bất Giác.
Lúc hai con quái vật này tấn công chúng chỉ đánh một phát rồi chạy ngay, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng. Hơn nữa bọn chúng còn có thể xuyên qua tường và chướng ngại vật. Trong mấy chục giây, trên người Phong Bất Giác đã có thêm mười mấy vết máu. Cũng may anh có Hồn ý, có thể tránh vết thương trí mạng ở mức độ lớn nhất, nếu không đến cả đường sống để đọ sức anh cũng không có.
“Cả hai đều là thể linh hồn thuần túy, dùng phương pháp vật lý chắc là phí công…” Phong Bất Giác vừa lẩn trốn, vừa phân tích tình thế: “Phòng khách không phải thao trường, không gian chật hẹp, mà bọn chúng lại có thể liên tục đi ra đi vào xuyên qua bức tường, điều này khiến cho khả năng truy lùng tầm xa của lá bài tử vong cũng bị hạn chế… Vậy thì, chỉ đành…”
Phong Bất Giác nhanh chóng vạch ra một chiến lược trong đầu, anh khẽ thay đổi tư thế đứng, nửa ngồi xổm, tập trung sự chú ý vào một mục tiêu, mà hoàn toàn không để ý tới âm hồn còn lại.
Chỉ sau hai giây, sau lưng anh đã lưu lại một vết cào thật sâu. Cảm giác đau đớn lan ra rất nhanh, nhưng anh không buồn để ý, chỉ tiếp tục chuyên tâm nhìn về một mặt tường, chờ đợi mục tiêu mà mình nhắm đến hiện ra từ vách tường.
Khoảnh khắc ấy, chẳng mấy chốc đã đến…
Đột nhiên, chân sau của Phong Bất Giác đạp mạnh chân sau, xông lên phía trước. Hiệu ứng đặc biệt [Khiên “bài”] của Lá bài tử vong cũng được phát động vào khoảnh khắc này. Cùng với sự biến mất của mười lá bài, một trường năng lượng màu vàng xuất hiện ngay trước mặt Phong Bất Giác.
Âm hồn mà Phong Bất Giác nhắm đến từ trong tường lao ra, đụng ngay phải một bức “tường” do vũ khí linh năng tạo thành, mà bức tường này ả ta không thể nào xuyên qua được…
Cú va đập mạnh mẽ này khiến âm hồn kia bị thương không hề nhẹ, tạm thời ả ta đã mất đi năng lực di chuyển tốc độ cao, lảo đảo như suýt ngã dừng lại giữa không trung.
Phong Bất Giác sao có thể bỏ qua cơ hội này, anh cắn chặt răng, dùng chiếc chân bị thương đỡ lấy trọng lượng cơ thể lúc rơi xuống, rồi lại dùng chân còn lại đạp đất bật lên. Hai tay mỗi tay kẹp một lá bài, nhanh chóng chém ra mười mấy luồng sáng đẹp mắt giữa không trung.
Không chờ anh chém xong, âm hồn đã tiêu tan mà chết.
“Giải quyết xong…” Phong Bất Giác lại rơi xuống lần nữa, quỳ một chân trên đất. Anh mở nhanh bảng chọn của game, sau khi xác nhận mình vẫn còn 24% giá trị Hp, sự chú ý của anh lại quay trở về cuộc chiến.
Âm hồn cuối cùng kia không còn là vấn đề nữa. Trong tình huống một chọi một, đối phương hoàn toàn không chạm được đến Phong Bất Giác, biết xuyên tường cũng vô ích.
Chưa đầy một phút, anh Giác đã giết chết con quái vật.
Anh xem trạng thái của mình, sau khi suy nghĩ vài giây, dứt khoát nuốt một viên SCP-500, giải quyết hết mấy vấn đề chảy máu, gãy xương… Sau đó quay lại phòng tắm, nhìn Ma Gương nói: “Anh đây đã nhân từ giải thoát cho chúng.”