Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 332: South Park (6)
South Park, trong nhà Stan.
Việc xử lý vết thương tiêu tốn khá nhiều thời gian của Phong Bất Giác. Một là vì những vết thương bị cắt trúng ở bên hông anh nhiều hơn so với tưởng tượng. Hai là vì không thể cởi quần áo ra (chiếc áo khoác trượt tuyết lấy được trong phó bản thì có thể cởi, nhưng bộ đồ vest dài màu tím thì không được), do đó anh chỉ có thể tiến hành khâu vết thương qua chỗ thủng của quần áo, ảnh hưởng đến hiệu suất.
Đương nhiên, vẫn còn một điểm quan trọng nhất, anh hoàn toàn không giỏi mấy việc khâu khâu vá vá này…
Lúc này Sharon và Shelly đã bình tĩnh lại một chút, còn Randy vẫn đang nghịch máy quay…
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ mở máy quay lần nữa.” Trong lúc khởi động món đồ ấy, Randy đã ngắm vào mặt mình, đồng thời bắt đầu thuyết minh: “Ok, tôi là Randy Marsh, tôi đang quay một số chuyện… Một đám quái vật khổng lồ đang tấn công thị trấn nhỏ của chúng tôi, hiện giờ bên ngoài đang chìm trong hỗn loạn.” Ông ta vừa nói vừa chuyển máy quay hướng về phía cửa sổ nhìn thẳng ra con đường phía trước cửa.
Qua cửa sổ có thể nhìn thấy, trên đường phố đâu đâu cũng là xác chết vụn, ô tô lật ngửa. Rất nhiều ống dẫn khí gas đều đã phát nổ dẫn tới hỏa hoạn nhưng cũng không ai quan tâm. Những người còn sống, nếu không phải đang gào thét chạy trốn thì chính là ngã trong vũng máu, chờ máu mình chảy cạn.
“Tôi suýt chút nữa đã không thể sống sót trở về nhà rồi, cũng may vị siêu anh hùng [Bíp!] này đã cứu tôi.” Randy quay anh Giác vài giây, rồi lại chuyển ống kính về phía mặt mình, “Sharon ở cùng với tôi, còn có Shelly…” Ông ta vừa nói vừa dùng máy ảnh quay vợ con mình, đồng thời ở giờ phút nguy cấp này, vẫn giữ phong cách ngu ngốc của mình, nói một câu: “Shelly, mau vẫy tay với ống kính đi.”
“Randy, ông có thể bỏ cái máy quay chết tiệt đó xuống không?” Sharon nghiêm nghị nói với chồng: “Chúng ta phải nghĩ cách!”
Randy hùng hồn không biết xấu hổ nói: “Tôi không biết nên làm gì, tôi sợ ngu người luôn rồi!”
“Ông bỏ máy quay xuống, đến giúp anh chàng bị thương kia được chứ?” Sharon đưa ra đề nghị xem như cũng đáng tin cậy.
“Đừng lo, bà Marsh, một mình tôi có thể xử lý.” Phong Bất Giác vội vàng đáp, anh không muốn để nhân vật trong South Park thực hiện bất kỳ hình thức chữa trị nào với mình.
Trong thế giới này, đừng nói là tên Randy, cho dù là nhân viên y tế thực sự căn bản cũng chưa từng cứu sống người, còn tình huống làm người sống thành người chết thì lại không ít. Trong trí nhớ của Phong Bất Giác, có một lần Kenny bị bỏng, đưa vào bệnh viện, sau khi bác sĩ xẻ ngực mổ bụng cậu ta, đã lấy quả tim ra, thay vào một củ khoai tây nướng. Còn có một lần Cartman đi cắt amidan, sau khi làm phẫu thuật xong lại mắc bệnh AIDS…
Ví dụ tương tự nhiều không kể xiết, cứ lấy Kenny làm đại diện cho rất nhiều nhân vật đều từng vì các loại bệnh mà chết trên con đường địa ngục trong bệnh viện.
Tóm lại, để người của South Park cứu chữa cho mình, còn nguy hiểm hơn cầu xin họ giết chết.
“Hay là mở tivi xem tin tức đi, tôi xong ngay đây.” Phong Bất Giác vội chuyển chủ đề.
Sharon cảm thấy có lý, liền bước nhanh về phía trước, mở tivi trong phòng khách lên.
Ống kính của Randy cũng theo đó quay về phía màn hình tivi.
Có lẽ là do may mắn, trong tai họa nghiêm trọng thế này, tín hiệu tivi vẫn không đứt đoạn, đài truyền hình vẫn không dừng hoạt động.
Nguồn điện vừa thông, hình ảnh trực tiếp về tai họa đã xuất hiện.
“Đây là bản tin đến từ hiện trường New York, ở đây cũng đang chịu sự tấn công của chuột lang khổng lồ.” Lời thuyết minh trong tin tức nói: “Theo đưa tin, nguy cơ chuột lang xâm lấn đang càn quét khắp các thành phố lớn trên toàn thế giới…”
Randy kinh hãi nói: “Trời ơi? Cả thế giới đều có bọn quái vật này sao?”
Ống kính của đoạn trực tiếp tin tức này có chút lắc lư, người quay dường như đang ngồi trên máy bay trực thăng. Hình ảnh quay từ trên cao cho thấy, thiệt hại mà thành phố lớn gặp phải còn nghiêm trọng hơn, trên những con đường mà đám chuột lang chạy qua, lửa và các tòa nhà sụp đổ có ở khắp nơi. Một số binh sĩ đang kết thành mạng lưới bao vây, dùng súng tiểu liên xả hỏa lực mạnh mẽ vào mấy con quái vật này, nhưng đám quái vật lại giống như không hề hấn gì…
“Nhìn đám quái vật đó xem…” Sharon chỉ con chuột lang khổng lồ trong hình ảnh tin tức nói: “Randy, chúng ta nên làm sao đây?”
Randy còn chưa nói gì, lại xảy ra biến cố kinh sợ khác, chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm cực lớn vang lên…
Bức tường đối diện Phong Bất Giác bị phá thủng, cái đầu to đùng của một con chuột lang thò vào, khuôn mặt của con vật hoạt hình này cao bằng hai người, trong mũi còn phát ra tiếng gầm khẽ “gừ gừ”.
Cũng đúng vào lúc này, Phong Bất Giác đã hoàn thành việc xử lý vết thương, cầm được máu.
“Ôi, trời ơi! Trời ơi!” Randy kêu lớn.
“Đi bên này.” Phong Bất Giác đã đứng lên, mở cánh cửa sau lưng mình, khẽ nghiêng người, nhường đường cho người nhà Stan, “Chạy mau!”
Hai vợ chồng cũng không khách sáo với anh, dẫn theo con gái chạy ra ngoài.
Khẩu M733COMMANDO trong tay Phong Bất Giác đã sớm bắn ra lửa, vị trí tấn công đều tập trung vào vùng mắt của con chuột lang kia.
Thế nhưng con quái vật khổng lồ này như thể là thứ dao chẻ súng bắn cũng không xi nhê, toàn thân không góc chết, dường như không gặp trở ngại gì, tiếp tục tiến đến gần.
“Chậc… Đúng là chẳng sợ vũ khí thông thương chút nào nhỉ…” Phong Bất Giác bực mình nhổ một ngụm nước bọt, anh cũng hiểu, cần phải dùng một vài biện pháp “không thuộc phó bản này” để giải quyết tình thế nguy hiểm trước mắt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh Giác vung tay ném khẩu súng, bước một bước dài lên phía trước, sử dụng sát chiêu Nam Đẩu phi long quyền nhận được ở phó bản trước.
Ở sở trường Chiến đấu cấp C, xác suất thành công khi phát động kỹ năng hệ chiến đấu đã là 75%, cộng thêm 10% xác suất thành công của kỹ năng chủ động Sự cố chấp của thuật sĩ luyện băng, hiển nhiên kỹ năng được tung ra vô cùng thuận lợi.
Cùng với sự tiêu hao 800 điểm giá trị thể năng, toàn thân Phong Bất Giác bỗng nhiên xuất hiện một luồng đấu khí phát sang màu tím, hai nắm tay anh hóa thành hư ảnh tầng tầng lớp lớp đánh về phía trước.
Vùng dưới miệng của con chuột lang kia trong nháy mắt đã xuất hiện từng lỗ từng lỗ nhỏ do nắm đấm gây ra.
Cách ra tay của chiêu Nam Đẩu phi long quyền này nhìn thì vô cùng giống với chiêu Bắc Đẩu bách liệt quyền nhà nhà đều biết, nhưng thật ra hai chiêu này khác biệt rất xa. Đặc điểm của Bắc Đẩu thần quyền là điểm huyệt cho đến nổ, còn chiêu thức của Nam Đẩu thánh quyền đều lấy cắt và đâm làm chủ. Chiêu trước là phá hủy từ trong ra ngoài, còn chiêu sau là từ ngoài vào trong.
Thế nên, chiêu thức nhìn như cùng loại, thật ra lại có nguyên lý hoàn toàn khác nhau. Quá trình Nam Đẩu phi phong quyền phá hủy một mục tiêu (kích thước hình người), tổng cộng chia làm ba bước: Bước thứ nhất là làm loạn hô hấp của đối phương, đánh tan khí hộ thể. Bước thứ hai là tăng dần lực cắt ẩn giấu trong nắm đấm lên người đối phương. Bước thứ ba là sử dụng một cú đâm nhanh như tia chớp làm cú đánh cuối cùng.
Sau khi chiêu thức kết thúc, bề ngoài cơ thể mục tiêu sẽ xuất hiện rất nhiều vết nứt màu đỏ, đây đều là vết cắt do cú đâm cuối cùng chọc thủng. Vài giây sau, khi sức mạnh của chiêu thức hoàn toàn thể hiện ra ngoài, kẻ trúng chiêu dù có mình đồng da sắt cũng sẽ bị xé nát thành vũng máu.
Nhưng mà… Mục tiêu trước mặt Phong Bất Giác, vóc dáng cơ thể thật sự quá lớn…
Đòn tấn công của anh đúng là có hiệu quả, đã đánh cho một mảng da lông và thịt bên dưới của con chuột lang thành máu, thế nhưng thương tổn ở mức độ này không đủ gây mất mạng. Lấy ví dụ con người chúng ta, thương tổn này đại khái giống như bị dao cạo râu cắt trúng một mảng thịt cằm.
Có điều con chuột lang khổng lồ kia rõ ràng chịu đau đớn, khẽ gầm một tiếng rồi lùi về sau vài bước.
Có thể đạt đến hiệu quả thế này, Phong Bất Giác cũng cảm thấy thỏa mãn, anh vội nhân lúc con quái vật bị ép lùi chạy về phía cửa, đem vật dung y tế nhét qua loa vào ba lô, đồng thời đeo nó lên hai vai. Sau đó anh chộp lấy khẩu súng, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Trong phòng làm việc của Bộ trưởng An ninh Nội bộ, trụ sở chính của Cục an ninh quốc gia.
Lúc này, vị Bộ trưởng An ninh Nội bộ bản chất là quái vật đang điềm nhiên như không ngồi sau một chiếc bàn làm việc, lắng nghe báo cáo của một đám nhân viên công tác và binh sĩ. Chuyện ông ta giết Davis trước đó hiển nhiên vẫn chưa bại lộ.
“Có vẻ như ngày càng có nhiều chuột lang, tuôn ra từ khắp các hướng.” Một nhân viên công tác của Cục An ninh Nội bộ mặc đồ vest mang giày da đang chỉ vào bản đồ trên bàn của Bộ trưởng An ninh Nội bộ nói: “Chúng tôi đã tra Wikipedia (một trong những thủ pháp châm biếm thường dùng trong South Park, các cơ quan chính phủ chỉ toàn biết tra tư liệu trên mạng), phát hiện chuột lang là một loài sinh vật đến từ dãy núi Andes, dãy núi ấy chính là ở đây…”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mười ngón tay của Bộ trưởng An ninh Nội bộ đan nhau, khuỷu tay đặt ở trên bàn, thể hiện tư thế của chỉ huy Gendo* đáp: “Chuyện ban nhạc sáo Pan… Xử lý thế nào rồi? Đã giải bọn chúng qua vịnh Guantánamo (nằm ở phía Nam Cuba, là trại tạm giam nổi tiếng của quân đội Mỹ) chưa?”
(*) Chỉ huy Gendo: Gendo Ikari, một nhân vật hư cấu trong loạt phim truyền hình Neon Genesis Evangelion. Ông là chỉ huy của NERV, một tổ chức nghiên cứu và phát triển và bán quân sự hư cấu dưới sự chỉ huy của Liên Hợp Quốc.
Những người khác trong phòng làm việc đều đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó nói: “Thủ trưởng, hiện tại chúng ta có rắc rối lớn hơn mấy kẻ biểu diễn đường phố đó…”
“Rốt cuộc các ngươi đã…” Bộ trưởng An ninh Nội bộ thô lỗ ngắt lời đối phương, đồng thời đập bàn quát: “… Áp giải bọn chúng lên tàu chưa?”
“Chưa, thủ trưởng.” Người đó đáp: “Chúng tôi đã điều hết những nhân viên xử lý ban nhạc sáo Pan đi xử lý mối nguy chuột lang rồi.”
“Ta đã ra lệnh cho các ngươi!” Bộ trưởng An ninh nện hai nắm đấm tay xuống bàn, “Ban nhạc sáo Pan Peru đó tối qua đã phải được áp giải lên tàu đến Guantánamo!” Ông ta dùng ngón cái chỉ vào mình quát: “Ở đây ta là người quyết định! Ta muốn các người lập tức áp giải ban nhạc sáo Pan lên tàu đưa đi!”
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, một binh sĩ dùng giọng rất bình thường nói: “Tuân lệnh, thủ trưởng.” Sau đó, giọng nói của anh ta nhỏ dần, “Nhưng ngài cũng không cần lớn tiếng quát thét với người ta vậy đâu.” Nói xong, anh ta khóc thút thít như trẻ con bị bắt nạt xoay người bỏ đi…
Giữa lúc đám thiểu năng với trái tim mong manh dễ vỡ kia bị boss vờn đến xoay mòng mòng, chiếc may bay chở bọn trẻ đã đáp xuống một nơi nào đó ở Peru, trên một bãi đất trống bên cạnh rừng nhiệt đới.
Ngoài năm học sinh tiểu học ra, trên máy bay chỉ có hai nhân viên tổ bay: một phi công để râu, và một cơ phó vóc dáng cao.
Lúc này, hai người này đang ngồi xổm trước một thiết bị truyền tin giống như chiếc radio cỡ lớn. Tên để râu cầm bộ đàm, không ngừng gọi, nhưng hoàn toàn không nhận được hồi đáp.
Sau khi bọn họ hạ cánh đã nửa tiếng trôi qua, nhưng xe tải đến tiếp ứng lại chậm trễ chưa đến theo như kế hoạch dự tính…
“Vệ tinh không thể kết nối, radio cũng không có hồi đáp.” Tên để râu dường như đã bỏ cuộc, gã ta đặt bộ đàm xuống, nói với tên có vóc dáng cao lớn bên cạnh.
Bốn nhân vật chính đang đứng cách hai người họ không xa, sau khi nghe vậy, Stan bước đến nói: “Được rồi… Để tôi sắp xếp tình hình một chút…” Cậu ta thoáng dừng lại một giây rồi nói: “Bộ trưởng An ninh Nội bộ ra lệnh cho các người đưa năm đứa nhóc bọn này đến Peru, hạ cánh trên dãy núi Andes, sau đó lại phái nhân viên chính phủ khác đến tiếp ứng bọn này. Tiếp đó, họ sẽ nói cho bọn này biết làm thế nào để chạy đến thủ đô Lima của Peru, và lật đổ chính phủ Peru.”
Sau khi chờ đợi vài giây, Tên để râu đáp: “Không sai, chính là như thế.”
Kyle nhìn kẻ vốn là người trưởng thành nhưng có IQ âm vô cực này, “Các người cảm thấy kế hoạch này không có vấn đề gì à?”
“Không, hoàn toàn vô lý.” Tên để râu lập tức đáp.
Tên có vóc dáng cao cũng tiếp lời: “Nói thật thì, toàn bộ hành động bao vây càn quét ban nhạc sáo Pan Peru… Đều khiến bọn tao nghĩ không ra.” Lúc hắn ta nói câu này, còn chìa hai ngón trỏ ra xoay vòng vào nhau, giọng nói giống như trẻ con đang nhận lỗi vậy.
Stan xòe tay nói: “Nếu các người cũng cảm thấy chuyện họ làm đều không hiểu nổi, vậy bây giờ có thể đưa bọn này về nhà chưa?”
Tên để râu giải thích: “Ài… Mày không hiểu đâu nhóc. Kế hoạch ban đầu của bọn tao là sau khi hạ cánh sẽ ở đây chờ người tiếp ứng đến châm dầu cho máy bay, sau đó đi ngược về điểm xuất phát… Không châm dầu bọn tao chẳng đi đâu được cả.”
“Ồ, thật sự phải bão like luôn.” Ở phía xa xa Craig rầu rĩ không vui ngồi được một lúc mỉa mai một câu.
“Thế nên chúng ta chỉ có thể tìm đường khác rời khỏi đây?” Kyle hỏi dò.
Tên để râu nhún vai, “Xem ra chỉ có cách này.”
Mười phút sau, hai gã phi công đến cả vũ khí cũng không mang của Cục An ninh Nội bộ dẫn năm đứa trẻ đi vào trong rừng.
Craig đi ở sau cùng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh mỉa mai: “Tình hình này thật thú vị, chúng ta cứ thế đi vào rừng rậm âm u, đúng là càng lúc càng thú vị.”
Cartman quay đầu nói: “Mày biết gì không, Craig, thái độ này của mày cực kỳ đáng ghét.”
Kenny cũng tiếp lời: “Đúng vậy.”
Cartman lại nói: “Không ai muốn chơi cùng một thằng suốt ngày oán thán.”
“Ê… Tụi mày nhìn đằng trước xem!” Tên có vóc dáng cao lớn đột nhiên nhìn thấy gì đó, lớn tiếng hô lên.
Đám người nhìn về phía trước, trên mặt đất đằng trước có rất nhiều mô đất cao vút. Về tổng thể những mô đất ấy xếp thành hình tròn, đường kính ít nhất sáu bảy mét, giữa mô đất dường như trống rỗng. Mà những mô đất này hình như chính là… Dấu vết khi loài sinh vật khổng lồ nào đó bò ra để lại.
Phong Bất Giác lao ra khỏi nhà, nhìn từ con trỏ trên radar, ba người kia vẫn chưa chạy đến nơi quá xa, thế là anh vội vã bám đuôi đuổi theo.
Vừa chạy ra được vài bước, chỉ nghe thấy một tiếng gầm khẽ sau lưng, con quái vật khổng lồ chỉ bị Nam Đẩu phi long quyền đánh bị thương trước đó đã giẫm nát và băng qua cả ngôi nhà, đuổi theo đến trên đường.
Phong Bất Giác nhìn lại một cái, lại thấy vết thương loang lổ máu dưới miệng con chuột lang kia đã bắt đầu khép lại, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, nhanh đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
“Lý nào lại thế… Nó lại còn có thể tự chữa lành.” Phong Bất Giác suy xét trong lòng, đoán chừng cũng chỉ có thể sử dụng Đấu ma giáng lâm mới có khả năng đánh chết hoàn toàn một con chuột lang thế này.
Thế nhưng… Cho dù giết chết được một con thì có thể thế nào chứ, hàng ngàn hàng vạn “Tử thần lông lá” này có mặt ở khắp nơi. Đừng nói là một con, có giết một trăm con cũng không thay đổi được cục diện. Có lẽ chính vì vậy, hệ thống mới đưa ra loại nhiệm vụ “sống tiếp” này.
“Mình không phải là nhân vật chính của South Park, gặp phải loại quái vật này nếu không để ý sẽ tiêu đời mất…” Phong Bất Giác vừa chạy tới trước vừa lẩm bẩm: “Nói chứ… Trong chuyện lớn thế này, bạn siêu thân (Super Best Friend, tổ chức tương tự như Liên minh công lý trong South Park, thành viên là Chúa Jesus, Phật tổ, Muhammad, Krishna, Joseph Smith, Lão Tử và Aquaman) đều đi đâu cả rồi? Chơi trò mất tích à!”
Lại là một tiếng quái vật vang lên, một con chuột lang khổng lồ màu trắng phá đổ một nhà dân ven đường, ngăn chặn đường đi của Phong Bất Giác.
“A a a a a! Cánh tay của tôi!”
Trong miệng con quái vật khổng lồ này còn đang ngậm một người đi đường, cả cánh tay trái của người này đều đã ở trong miệng con chuột lang, máu tươi nhuộm đỏ nửa người anh ta, nhưng cánh tay anh ta vẫn chưa hoàn toàn đứt lìa, điều này khiến cho cả người anh ta đều bị gặm lên.
Nhìn người qua đường hai chân đạp loạn trong không trung, miệng kêu la thảm thiết không ngừng này, Phong Bất Giác không nói nhiều lời, vô cùng tốt bụng cầm súng tiểu liên lên, hướng vào mặt con chuột lang bắn quét một tràng, bắn chết người này…
Trong lúc nổ súng, Phong Bất Giác di chuyển sang ngang, lượn nửa vòng quanh con chuột lang, lợi dụng độ rộng của con đường và tốc độ của mình, đã thành công lánh mình, lủi về phía sau con quái vật.
Đến vị trí này, anh đã có thể nhìn thấy một nhà ba người đang chạy trốn ở xa xa.
Sharon nắm tay con gái chạy đằng trước, Randy thì cầm máy quay cầm tay theo sát phía sau. Lúc thoát thân ông ta cũng không bỏ lỡ việc quay phim, miệng còn đang thuyết minh: “Ok, chúng tôi đang chạy trốn, hộc… Hộc… Nhìn xem, đằng trước là vợ và con gái tôi, họ cũng đang chạy trốn. Này, Shelly! Vẫy tay với ống kính đi.”
Shelly vừa chạy vừa quay đầu lại chửi tục một câu với bố …
Uỳnh! Kèm theo tiếng nổ mạnh, lại là một con chuột lang màu nâu nhạt xông lên đường phố, bò về phía ba người nhà Randy.
Ba người này cũng là hoảng loạn đi bừa, trong lúc hoảng sợ đã cùng nhau trốn vào một chiếc xe buýt ven đường.
Chiếc xe buýt này rõ ràng đã bị vứt xó, cửa xe cũng đang mở.
Sau khi Phong Bất Giác thấy bọn họ chạy vào, lập tức thầm nghĩ không ổn, mắng một câu: “Chết tiệt… IQ chẳng khác gì lũ ăn hại trong phim kinh dị, chạy vào trong xe chờ bị bắt như cá trong chậu à!”
Đã đến mức này, Phong Bất Giác cũng không thể bỏ họ lại mà đi một mình được. Đã trả cái giá lớn như vậy, bây giờ lại từ bỏ nhiệm vụ, một mình trốn về trung tâm thương mại, anh chắc chắn không cam tâm.
“Hôm nay ông đây nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ phụ này, chết thì thôi!” Phong Bất Giác vừa gào toáng lên vừa xông về phía chiếc xe buýt kia.
Nhưng anh không ngờ, mình vừa cất bước lại có một con chuột lang màu xám bò ra từ lối rẽ, rồi cùng đồng bọn màu nâu nhạt của nó bò về phía chiếc xe buýt.
Hai con quái vật khổng lồ này giống như mèo vây quanh chậu cá, bấu vào hai bên xe buýt, vừa húc vừa cào, chẳng mấy chốc chiếc xe đã bị ép đến biến dạng, cửa kính xe cũng gần như vỡ nát hết.
Chính vào lúc này, trước mắt Phong Bất Giác đã xuất hiện một cảnh không thể tưởng tượng nổi.
Randy chạy ra từ xe buýt…
Ông ta cứ chạy cứ chạy, chạy đến chỗ cách chiếc xe buýt năm sáu mét, sau đó hướng máy quay cầm tay về phía hai con quái vật to lớn trên xe buýt, miệng thuyết minh: “Đây là hình ảnh tôi quay được bên ngoài xe buýt, oh yeah!” Dứt lời, ông ta lại chạy nhanh trở vào trong xe buýt…