Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 349: Chiến tranh đồ chơi (2)
“Nhìn xem chúng ta phát hiện ra gì này…” Optimus Prime dùng giọng autobot* của hắn nói: “Có vẻ ở đây có hai tên mật thám do Novel phái đến đang ẩn nấp, đang nghe lén hội nghị tác chiến của chúng ta.”
(*) Autobot: Là một nhóm gồm các dạng sống mô-đun robot tự cấu hình cơ học từ hành tinh Cybertron do Optimus Prime lãnh đạo, và các nhân vật chính trong vũ trụ Transformers, một bộ sưu tập đồ chơi, phim hoạt hình, phim, tiểu thuyết đồ họa và sách bìa mềm đầu tiên được giới thiệu vào năm 1984.
“Xia!” Ultraman ở bên cạnh đáp.
Optimus Prime nhìn anh Giác và Tiểu Thán, dùng giọng vô cùng nghiêm túc nói: “Các quý ông, các ngươi tự mình đi ra, hay là để bọn ta ra tay?”
“À… Bọn tôi từ chỗ kia…” Phong Bất Giác dùng tay chỉ chỉ khe hở do Optimus Prime tạo ra, “… Nhảy ra ngoài được không?”
Optimus Prime quay đầu nhìn Ultraman, “Hai tên này hình như hơi chập mạch.”
Cũng không biết Optimus Prime làm thế nào nghe hiểu tiếng Tinh Vân M78 này, có lẽ là do kỹ thuật phiên dịch của Cybertron tân tiến…
“Mau ra đây, đừng lãng phí thời gian.” Khi Optimus Prime nói câu này, khe hở ấy lại khép lại.
Phong Bất Giác và Tiểu Thán đưa mắt nhìn nhau. Hai giây sau, vẫn là Tiểu Thán nói trước: “Anh có cảm thấy… Bọn họ có chút kỳ lạ không?”
“Đương nhiên kỳ lạ rồi… Chiều cao của Ultraman thường rơi vào khoảng 50 mét, Optimus Prime thì khoảng 9 mét.” Phong Bất Giác nói: “Nhưng đầu hai tên này lại gần như lớn bằng nhau, hơn nữa nhìn từ góc độ bọn họ ló đầu vào và tỷ lệ độ dài của đầu, hai tên này cùng lắm là bốn mét hơn.” Trong lúc nói chuyện, anh đã đạp chân xuống đất, nhảy về phía trước.
Từ âm thanh mở ra và khép lại khi nãy của khe hở kia có thể phán đoán, trần nhà hình như rất nhẹ, giống như có thể tùy tiện nhấc lên vậy. Thế nên anh Giác đã nhảy lên, định thử xem có thể nâng trần nhà lên hay không.
Kết quả đúng là đã thành công, hơn nữa lực mà Phong Bất Giác sử dụng dường như hơi quá, nguyên cả mảng trần nhà bay lên, rơi xuống một chỗ bên ngoài căn phòng.
Trên đỉnh đầu, là một vùng trời đen kịt và xa xôi. Ánh sáng trắng nhìn thấy trước đó là từ bên cạnh căn phòng chiếu chếch sang, không rõ nguồn sáng là gì. Có lẽ là một loại đèn pha cỡ lớn nào đó.
“Đù má… Kinh khủng thế…” Tiểu Thán thấy anh Giác một tay đánh bay trần nhà, không khỏi kinh ngạc nói.
Phong Bất Giác vững vàng đáp xuống, trả lời: “Không đúng… Không phải tôi lợi hại, mà là nóc nhà này nhẹ hơn tưởng tượng nhiều… Hình như thật sự chỉ là một tấm bìa cứng rất lớn mà thôi.” Anh dừng lại một chút: “Tóm lại, ra ngoài xem rốt cuộc tình hình thế nào trước đã.”
Bức tường khoảng 3 mét, đối với họ mà nói hoàn toàn giống như không tồn tại, hai người trèo qua rất dễ dàng.
Sau khi đến bên ngoài “căn phòng”, họ lập tức hiểu ra.
Thật ra nơi mà vừa rồi họ xuất hiện, vốn không phải căn phòng gì cả, mà là một cái hộp giày. Nó đúng là được làm bằng bìa cứng, bên ngoài còn in nhãn hiệu và chữ. Cái “nóc nhà” bị hất bay kia chính là nắp của hộp giày, lúc này đang rơi cách đó không xa.
Còn nguồn sáng trắng kia, cũng không phải đèn pha cỡ lớn được treo cao gì, chỉ là một chiếc đèn bàn mà thôi…
Đưa mắt nhìn, cảnh vật xung quanh toàn bộ đều vô cùng to lớn. Kệ hàng giống như cao ốc, tách trà với kích thước của buồng điện thoại, trong ống đựng bút còn cao hơn đầu người cắm những cây bút giống như cột điện.
“Chúng ta bị thu nhỏ rồi?” Tiểu Thán sững sờ một chút rồi phản ứng lại.
“Ừm… Chẳng trách tỷ lệ vóc dáng của Jack* (Ultraman) và anh Prime lại như vậy, hơn nữa chỉ cao gấp đôi chúng ta.” Phong Bất Giác lẩm bẩm. Anh đã hiểu ra, đối phương chỉ là hai món đồ chơi mà thôi.
(*) Ultraman Jack: là nhân vật chính của Series Ultra tokusatsu 1971-1972, Sự trở lại của Ultraman.
Lúc này, ngoài Optimus Prime và Ultraman ra, bên ngoài hộp giày còn có một đống đồ chơi khác đang đứng. Có điều vóc dáng của bọn họ không lớn như anh Prime và Jack, về cơ bản đều thuộc cùng một kích thước với người chơi.
“Trước giờ ta chưa từng thấy loại sản phẩm này.” Một con khủng long kích thước hơi thấp hơn Ultraman nói, “Các ngươi là loại búp bê nhái người thật nào đó sao?” Nó vừa nói vừa đưa mũi sáp về phía trước, giống như muốn ngửi mùi trên người Phong Bất Giác và Tiểu Thán.
“Hai đứa nó rất có thể là loại sản phẩm mới nhất nào đó.” Một con Cừu Vui Vẻ* (đồ gọt bút chì bằng nhựa) ở bên cạnh tiếp lời: “Ngay cả đám garage kit** ăn mặc hở hang kia của Novel cũng không gia công tinh xảo bằng bọn chúng.”
(*) Cừu Vui Vẻ: Nhân vật trong “Cừu vui vẻ và Sói xám”, một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc do Huang Weiming, sáng tác, được sản xuất bởi công ty Sáng tạo nguồn lực giải trí. Bộ phim nói đến một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng.
(**) Garage kit: là một bộ mô hình quy mô lắp ráp phổ biến nhất được đúc bằng nhựa polyurethane.
“Không biết vì sao, tôi đột nhiên rất muốn gia nhập phe của kẻ tên Novel kia…” Phong Bất Giác thấp giọng nói một câu.
Vẫn là Tiểu Thán tương đối thành thật, cậu ta trực tiếp nói với đám đồ chơi: “Ờ… Thật ra chúng tôi có lẽ là thành viên của một tổ chức tên là Classic.”
“Cái gì?” Optimus Prime đáp: “Vậy thì lạ thật, là thủ lĩnh của Classic, sao ta lại chưa từng nghe chuyện này.”
Ultraman tiếp lời: “Sawake…”
“Nói đúng lắm.” Một đầu máy xe lửa nhỏ có gương mặt hoạt hình đồng ý nói.
Xem ra nơi này ngoài người chơi ra, những người khác đều có thể hiểu được ngôn ngữ của Ultraman.
Phong Bất Giác không bận tâm tên đầu trứng muối này rốt cuộc nói cái gì, chỉ đáp: “Ngươi phải tin bọn ta, anh Prime. Bọn ta đến để giúp các ngươi thắng cuộc chiến tranh này.” Anh nói nhập vai là nhập vai ngay, trong nháy mắt đã biểu lộ vẻ mặt nghiêm chỉnh, “Có hai món đồ chơi gian ác đến từ cùng một dây chuyền sản xuất với bọn ta đã gia nhập phe của Novel, năng lực chiến đấu của họ vô cùng mạnh, có thể sẽ tấn công các ngươi dẫn tới hủy diệt.” Anh nói chắc như đinh đóng cột: “Các ngươi cần sự giúp đỡ của bọn ta.”
Một con ếch đầu đội vương miện lập tức hoảng hốt kêu lên bên cạnh: “Ôi! Trời ơi! Optimus Prime, chúng ta nên làm sao đây?”
Đám đồ chơi xung quanh cũng xôn xao cả lên.
“Bình tĩnh.” Optimus Prime vẫn giữ bình tĩnh, hắn dùng giọng điệu đáng tin cậy khống chế cục diện, sau đó lại nói với anh Giác và Tiểu Thán: “Làm sao ta biết các ngươi nói thật hay không, biết đâu các ngươi chỉ là hai tên mật thám bị bắt, tiện miệng bịa ra lý do thoái thác đe dọa, hòng lừa bịp qua ải.”
“Yên tâm, bọn ta có thể dùng hành động để giành lấy lòng tin của ngươi!” Phong Bất Giác nghiêm túc đáp: “Con người ta trước giờ ghét nhất chính là đám garage kit ăn mặc hở hang kia, chỉ cần anh Prime ra lệnh một tiếng, ta sẽ không chút do dự xông lên!”
“Này… Ai lại ra mệnh lệnh kiểu ấy chứ!” Tiểu Thán mỉa mai.
“Giành lấy lòng tin của ta…” Optimus Prime vẫn mang dáng vẻ rất bình tĩnh như cũ: “Từ đêm lễ Tạ ơn đó, sau khi thượng úy đồ chơi và phân đội nhỏ của hắn bị đám Barbie xúi giục đầu hàng, đã suốt nửa năm không có ai dám nhắc đến từ “lòng tin” này ở trước mặt ta nữa.” Hắn dừng lại vài giây: “Huống hồ, cho dù nhìn thế nào, sự xuất hiện của các ngươi cũng vô cùng khả nghi…”
Lúc này một con búp bê vải hình hươu cao cổ nói: “Này! Hay là vầy, chúng ta dùng hai tên gián điệp này trao đổi con tin với Novel đi! Tigger* đã bị bắt giữ một tuần rồi.”
(*) Tigger: Là một con hổ hư cấu ban đầu được giới thiệu trong The House at Pooh Corner, phần tiếp theo của Winnie-the-Pooh của A. A. Milne. Giống như các nhân vật Pooh khác, Tigger dựa trên một trong những con thú đồ chơi nhồi bông của Christopher Robin Milne.
“Nhưng…” Optimus Prime trầm giọng nói, hắn bước lên trước hai bước, từ trên cao nhìn xuống hai người chơi: “Ta cũng không ngại cho bọn chúng một cơ hội.” Hắn nói đến đây thì quay đầu đi, gọi lớn: “Mario*.”
(*) Mario: Super Mario là một loạt trò chơi video và nhượng quyền truyền thông của Nhật Bản do Nintendo tạo ra và có linh vật của họ, Mario.
Một Mario tí hon bằng nhựa tung tăng hoạt bát đi ra từ đám người (đồ chơi), đáp: “Có! Thủ trưởng.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Bố trí bọn chúng vào đội xung kích Nintendo*.” Optimus Prime nói: “Hành động tối nay để cho bọn chúng làm tiên phong.”
(*) Nintendo: Công ty Trách nhiệm hữu hạn Nintendo là một công ty đa quốc gia do Fusajiro Yamauchi thành lập vào ngày 23 tháng 9 năm 1889 tại Kyoto, Nhật Bản, Nintendo là công ty phát triển video game lớn nhất của thế giới tính theo theo doanh thu.
“Vâng! Thủ trưởng.” Mario không hề nghi ngờ, quyết đoán đáp.
Optimus Prime nhìn Phong Bất Giác một cái đầy sâu xa, “Nếu các ngươi đã muốn chứng tỏ bản thân, vậy ta sẽ chống mắt chờ xem.”