Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 350: Chiến tranh đồ chơi (3)
Dưới sự hướng dẫn của Mario, anh Giác và Tiểu Thán vội vã băng qua một căn phòng lớn giống như nhà kho. Dọc theo con đường này, cứ mỗi khoảng cách nhất định sẽ xuất hiện một ngọn đèn bàn đang sáng. Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy… Trên kệ hàng xung quanh cũng có rất nhiều đồ chơi đang đứng. Xem ra phe Classic này cũng khá lớn mạnh, theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì thật sự có thể gọi là quân đội rồi.
Trước đó khi Phong Bất Giác mở hộp giày ra, còn tưởng rằng trên đỉnh đầu là bầu trời đen kịt, thật ra không phải. Ngay phía trên bọn họ, dĩ nhiên là trần nhà của một tầng siêu thị, chỉ có điều… Vì anh và Tiểu Thán đều đã bị thu nhỏ thành kích thước khoảng bảy centimet, mà ánh sáng của đèn bàn lại chiếu chếch xuống phía dưới, vì thế khi bọn họ nhìn lên, hoàn toàn không nhìn thấy được trần nhà “xa xôi” kia, chỉ có thể thấy một vùng tối đen.
Mấy phút sau, Mario đã dẫn bọn họ đến trước một cánh cửa rất lớn. Đương nhiên, rất lớn cũng chỉ là nói một cách tương đối mà thôi…
“Ờ… Phải ra ngoài sao?” Phong Bất Giác đứng đằng sau Mario hỏi: “Không thể chen qua khe cửa được, cũng không thể đẩy mở cửa…” Tuy anh vẫn chưa rõ rốt cuộc đồ chơi trong phó bản này có lực chiến đấu mạnh cỡ nào, nhưng anh không cho rằng tên Mario cao năm centimet trước mắt đây có thể đẩy mở cánh cửa dành cho người bình thường sử dụng này.
Lúc này Tiểu Thán đã nói một câu phỏng đoán rõ ràng không đáng tin cậy: “Biết đâu gần đây có lỗ chuột hay gì đó?”
“Xem ra các ngươi đúng là chẳng phải gián điệp mật thám gì cả.” Mario nâng vành mũ của mình nói: “Chỉ là hai tên ngốc cái gì cũng không biết mà thôi.” Hắn vừa nói vừa bước lên phía trước đến chỗ khe cửa, lấy một cây cờ-lê ống trong túi quần yếm ra gõ ba cái lên cánh cửa. Sau khi dừng lại hai giây, lại gõ hai cái nữa.
Tiếp theo, Mario lùi về sau mấy bước, giống như đang chờ đợi gì đó.
Chẳng mấy chốc, một bóng đen kỳ lạ di chuyển ra từ trong khe cửa.
Bóng đen này hình như là một miếng sticker, nhìn từ mặt bên nó chỉ là một đường, còn nhìn từ mặt trước lại là một người tí hon màu đen mũi to.
“Mr. Game Watch*?” Phong Bất Giác đã nhanh chóng nhận ra nhân vật 2D kiểu kirigami này.
(*) Mr. Game Watch: Là một trong những nhân vật ít người biết đến nhất trong lịch sử Nintendo, và cũng là một trong những nhân vật khó mở khóa nhất của Super Smash Bros. Melee. Đây là một bóng đen xuất phát từ Game and Watch, một trong những thiết bị thành công đầu tiên của Nintendo và là tiền thân của Game Boy. Để mở khóa nhân vật này, cần hoàn thành tất cả các thử thách, thắng cả Classic Mode lẫn Adventure Mode của toàn bộ các nhân vật trong game, hoặc chơi đủ 1000 ván.
“Hai tên này là ai? Người mới đến à?” Mr. Game Watch không để ý đến Phong Bất Giác, chỉ dùng giọng bình thường bắt chuyện với Mario.
“Optimus Prime có lệnh, tối nay để bọn chúng đánh tiên phong.” Mario đáp.
“Ha…” Mr. Game Watch cười khan một tiếng: “Chúc các ngươi may mắn nhé.” Nói xong, hắn liền trở về khe cửa.
Qua khoảng một phút, từ trên cao truyền đến tiếng động nào đó, chính là tiếng chốt cửa đang xoay.
Đồng thời, có thể loáng thoáng nghe thấy ở phía đối diện cửa có người đang hô, “Xoay đã cố định xong, có thể đẩy rồi!”
“Lùi lại một chút, lũ người mới.” Mario lập tức bảo hai người chơi lùi về sau.
Két…
Đi đôi với âm thanh khi trục cửa chầm chậm xoay, cánh cửa to lớn cũng chầm chậm di chuyển về phía bọn anh Giác.
Phong Bất Giác và Tiểu Thán đều nghiêng đầu nhìn về phía khe cửa, muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang đẩy cửa ở đối diện. Trong tưởng tượng của họ, đây ít nhất là một món đồ chơi to lớn cao trên 50 centimet, nặng hơn 3 kilogam.
Thật không ngờ, xuất hiện trước mắt chỉ là một món đồ nhựa cao chưa đến 10 centimet.
“Nhìn hai tên này xem.” Koopa* ngừng đẩy cửa, đứng đó nói: “Vóc dáng nhỏ như vậy, ta đánh rắm một cái đã có thể ném bay bọn chúng rồi.”
Phong Bất Giác cũng không để tâm cách diễn đạt thô lỗ của Koopa, chỉ hỏi: “Ngươi làm thế nào đẩy cách cửa này di chuyển vậy?”
(*) Koopa: nhân vật phản diện đầu tiên có hình tượng độc lập trong lịch sử trò chơi điện tử, kẻ thù của Mario.
“Dùng móng đẩy thôi, phải sử dụng sức mạnh của eo và chân.” Koopa dùng giọng nói thật thà, nhiệt huyết của hắn đáp: “Có điều hai ngươi tốt nhất đừng bắt chước thì hơn.”
“Được rồi, có lẽ qua đêm nay ngươi sẽ không gặp được chúng nữa.” Mario đáp lại Koopa một câu, lại vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hai người chơi đi theo.
Phong Bất Giác nhìn Tiểu Thán, nhún vai, hai người tiếp tục đi theo Mario, băng qua cảnh cửa lớn mà Koopa đã đẩy mở (thật ra chỉ đẩy được vài centimet, nhưng kẽ hở nho nhỏ ấy đã đủ để bọn họ đi qua rồi).
“Được rồi, bắt đầu từ đây đã là khu vực trung lập rồi.” Mario giải thích với hai người đằng sau: “Phạm vi thế lực của chúng ta chủ yếu ở góc đông nam. Nhãn hiệu thể thao, đồ dùng nhà bếp, còn có một nửa bộ phận thực phẩm đều do chúng ta kiểm soát.” Hắn giơ tay chỉ chỉ, “Cuộc chiến tối nay, vẫn sẽ tiến hành ở khu vực thực phẩm đông lạnh.”
Hai người chơi nhìn theo hướng tay Mario chỉ, quang cảnh ở phía xa kia… Lại giống như thung lũng bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét cao lớn mờ mờ ảo ảo, nhưng hoàn toàn không biết đi đến gần sẽ là tình hình thế nào.
“Ngươi cũng thấy rồi, ở khu vực tương đối lớn bên ngoài này, bọn ta không thể bố trí quá nhiều thiết bị chiếu sáng được.” Mario nói tiếp, “Bảo vệ ca đêm cứ cách ba giờ lại tuần tra một lần, nếu chuyển quá nhiều đèn ra, lỡ như đến lúc đó không kịp tắt hết toàn bộ, sẽ có thể gây nên rắc rối lớn. Vì thế, thông thường chiến đấu đều lựa chọn tiến hành bên kệ hàng thực phẩm đông lạnh hai mươi bốn giờ đều có đèn kia.” Hắn đột nhiên ngoảnh đầu, “Trên người hai ngươi có linh kiện phát sáng không?”
Tiểu Thán do dự vài giây, rồi trực tiếp mở đèn trên mũ thợ mỏ.
Phong Bất Giác thì lấy đèn pin ra, “Ta cũng có.”
Mario bước đến, kề sát lại nhìn, “Vậy mà lại có linh kiện tinh vi như vậy…” Hắn dùng vẻ mặt hoài nghi đánh giá hai người, “Thế động lực là gì vậy? Dây cót? Khuyên kéo? Hay là pin lithium-ion được giấu trong bụng các ngươi?”
“Ờ… Năng lượng mặt trời…” Trình độ chém gió của Phong Bất Giác rất đỉnh, “Vỏ ngoài của bọn ta được làm từ chất liệu đặc biệt, đứng dưới ánh mặt trời có thể tích lũy năng lượng.”
“Ồ, ta biết, giống như thiết bị ngoại vi trò chơi năng lượng mặt trời của GBA (thiết bị ngoại vi nổi tiếng của Nintendo, được đưa ra cùng với trò chơi “Boktai: The Sun Is in Your Hand*” của GBA. Chỉ khi người chơi chơi GBA dưới ánh nắng ban ngày chiếu thẳng xuống, nhân vật trong trò chơi mới có thể bổ sung đạn dược).” Mario đáp.
(*) Boktai: The Sun Is in Your Hand: Là một trò chơi nhập vai hành động phiêu lưu do Konami phát hành cho Game Boy Advance năm 2003. Người chơi đóng vai Django, một thợ săn ma cà rồng, người sử dụng vũ khí có tên là “Gun Del Sol”, bắn tia sáng mặt trời vào kẻ thù.
“Đúng vậy, chính là nó.” Phong Bất Giác thuận nước đẩy thuyền đáp.
“Thì ra cũng chẳng phải thiết bị gì hay ho lắm.” Mario có vẻ đã tin, hắn lập tức xoay người, dẫn hai người đi về phía trước.
Sau khi băng qua một khu vực khá tối tăm, họ đi vào một không gian ba mặt xung quanh đều bị những thùng đồ đạc linh tinh chắn lại.
Trên mặt sàn ở đây có lót một Speedboard* của Nintendo (lại là một thiết bị ngoại vi, nhưng có thể xem nó là nguồn gốc của thảm khiêu vũ), trong góc có đặt một chiếc đèn pin đang mở (kích thước bình thường). Trên thảm, có hai ba chục nhân vật thuộc Nintendo hoặc có liên quan đang đứng, đa phần bọn họ đều là đồ chơi bằng nhựa, chỉ một số rất ít có kim loại và linh kiện điện tử trên người.
(*) Speedboard: Là một phụ kiện ngoại vi cho Hệ thống giải trí Nintendo do Pressman phát hành năm 1991. Thiết bị ngoại vi là một miếng nhựa được thiết kế để giữ bộ điều khiển NES và cho phép người chơi nhấn các nút nhanh hơn mà không cần cầm bộ điều khiển trên tay.
“Hai-tên-này-là-ai?” Kẻ nói câu này là một đồ chơi người máy, mỗi chữ thốt ra từ miệng hắn đều là thanh thứ nhất*.
(*) Thanh thứ nhất: Thanh ngang (-), độ cao 5-5, đọc cao và đều đều.
“Ồ? Ngươi là Wall-E (nhân vật người máy hư cấu do Pixar tạo ra) sao?” Tiểu Thán nhìn nó hỏi.
Đúng là người máy này nhìn vào rất giống Wall-E, nhưng màu sắc của nó là màu xám trắng, chứ không phải màu vàng kết hợp màu đen. Một điểm khác nữa là hai bên gầm xe của Wall-E có bánh xích, nhưng gầm xe của người máy này hình như chỉ có thể giữ cho nó “đứng thẳng” mà thôi.
“Ngươi-đi-chết-đi!” Tên người máy ấy đột nhiên tức giận, một kẻ rõ ràng không có kết cấu di động như nó lại nhảy lên, còn không biết lấy từ đâu ra một thứ giống như con quay ném về phía Tiểu Thán.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thế tích của tên người máy này hơi lớn hơn người chơi một chút, thế nên con quay mà nó ném đến đối với Tiểu Thán mà nói có kích thước xấp xỉ chiếc ô. Chỉ thấy con quay bằng nhựa ấy xoay vòng với tốc độ cao, lao về phía bên này như cây cưa tròn, nhìn như sắp chém ngang lưng Tiểu Thán.
Xẹt… Phập…
Sau khi hai âm thanh kỳ lạ vang lên, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn lướt qua, một tay bắt lấy con quay kia, rồi đứng ngăn phía trước hai người chơi.
“Hú khẹc, hú khẹc…” Sau khi Donkey Kong (một con tinh tinh lớn của game thùng “Donkey Kong” năm 1981) giúp Tiểu Thán đỡ lần tấn công này, một tay kéo chiếc cà vạt màu đỏ treo trên cổ mình, tay còn lại ra dấu gì đó, cuối cùng còn dùng hai nắm tay vỗ mấy cái lên ngực mình, “Hú… Khẹc… Hú… Hú…”
Phong Bất Giác dùng vẻ mặt đầy chán nản nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng thầm nói: “Ít nhất thì phương thức giao tiếp này còn cao cấp hơn Ultraman…”
“Nghe đây, nhóc con, bởi vì ngươi không biết quy tắc, nên lần này tạm tha cho ngươi.” Một món đồ chơi hình người mặc áo giáp cơ giới màu vàng kim, đầu đội mũ sắt màu đỏ cam, tay phải được trang bị đại bác xung kích nói với Tiểu Thán: “Nó hận nhất là người khác nhắc đến cái tên này trước mặt nó, tốt nhất ngươi nên nhớ lấy.” Giọng nói dưới mũ sắt rõ ràng là một cô gái. Xem ra người đang nói chuyện này chính là thợ săn tiền thưởng mạnh nhất vũ trụ trong truyền thuyết – Samus Aran*.
(*) Samus Aran: Nhân vật chính trong series “Metroid”, nhân vật nữ đầu tiên trong thế giới trò chơi điện tử.
“Ha… Ha ha… Xin lỗi.” Nhìn giá trị sợ hãi tăng vọt trong bảng chọn từ từ hạ xuống trở lại, Tiểu Thán mặt đầy mồ hôi lạnh nói xin lỗi, tuy cậu ta cũng không biết mình sai ở đâu.
“Thì ra là R.O.B (một trong những thiết bị ngoại vi hàng đầu của Nintendo, có thể so với SpeedBoard) à…” Khóe miệng của Phong Bất Giác co rút hai cái, “Bảo sao nhìn quen như thế.”
“Được rồi, đừng để ý hai tên lính mới này nữa.” Mario nhìn hai người nói: “Bọn chúng vẫn chưa giành được lòng tin của Optimus Prime, hơn nữa cũng chưa chắc có thể sống sót trở về từ cuộc chiến đêm nay.” Hắn cao giọng nói: “Chúng ta nói chuyện chính thì hơn, hãy phân công nhiệm vụ tác chiến của mỗi người trước đã.”
…
Ở phía khác, phe Novel.
Trong một “lô-cốt” do máy vi tính và linh kiện máy móc cứng nhắc hợp thành, vô số… Garage kit được chế tạo tinh xảo, mô hình được lắp ráp hoàn mỹ, thú cưng điều kiển từ xa bằng điện tử, v.v đang đứng xếp hàng ngay ngắn theo chủng loại.
Saber (nguyên mẫu Artoria*), Bayonetta** (trang phục áo da chiến đấu), Saeko Busujima*** (đồng phục học sinh mang kiếm), ba garage kit này đứng trên cái bệ ở chính giữa hơi cao hơn so với bốn phía xung quanh.
(*) Artoria Pendragon là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết hình ảnh Nhật Bản năm 2004 Fate/Stay night của Type-Moon.
(**) Bayonetta: Một trò chơi video hack và slash phiêu lưu hành động được phát triển bởi PlatinumGames và được xuất bản bởi Sega. Trò chơi ban đầu được phát hành cho Xbox 360 và PlayStation 3 tại Nhật Bản vào tháng 10 năm 2009 và ở Bắc Mỹ và châu Âu vào tháng 1 năm 2010.
(***) Saeko Busujima (毒島冴子, Busujima Saeko) nhận vật trong bộ truyện Highschool of the Deal, là học sinh trường trung học phổ thông Fujimi, là thành viên trong nhóm những người sống sót dưới sự chỉ huy của Takashi Komuro và cô là con gái của Sư phụ Busujima.
Mà sau lưng bọn họ, còn có một garage kit cỡ lớn cao ba mươi centimet đang đứng…
Chân hắn đạp trên cái bệ đầu lâu hình tròn màu đen, xung quanh bệ còn có một vòng đồ trang trí vệt băng đọng lại hình gợn sóng. Toàn thân hắn phủ kín áo giáp màu đen, trên áo giáp tỏa ra ánh sáng xanh u ám.
Hắn ta, chính là garage kit bản giới hạn có giá dự kiến lên đến 350 USD – Vu Yêu Vương Arthas*.
(*) Arthas Menethil là một nhân vật hư cấu xuất hiện trong loạt trò chơi điện tử Warcraft của Blizzard Entertainment. Trong các trò chơi, anh ta từng là một người học việc của Bàn tay bạc với tiềm năng đầy hứa hẹn và là hoàng tử vương miện của Vương quốc Lordaeron.
“Các lữ khách dị giới…” Giọng nói bên dưới mũ sắt, giống như âm thanh của sự chết chóc, cặp mắt sáng không có con ngươi của hắn ta nhìn chằm chằm Tự Vũ và Bi Linh ở dưới bệ, “Ta tạm thời giao quân đội của ta cho các ngươi, hy vọng… Các ngươi đừng làm ta thất vọng.”