Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 351: Chiến tranh đồ chơi (4)
Rạng sáng, mười hai giờ ba mươi phút, tầng một siêu thị Tận Hữu, quầy chuyên bán thực phẩm đông lạnh.
Quầy hàng dài bày sản phẩm làm từ sữa và đồ uống ướp lạnh dựa vào tường xếp thành một hàng, mép quầy hàng cách mặt đất khoảng một mét. Lúc này, Phong Bất Giác và bạn học Tiểu Thán thân là đội viên tiên phong đang đi trên đường mép này.
Từ góc nhìn của bọn họ, lối đi trước mắt cũng không tính là chật hẹp, đại khái giống với cây cầu độc mộc dành cho hai người đi song song. Phía bên trái cây cầu là quầy hàng nhiệt độ thấp lạnh run người, rất nhiều sữa đóng hộp sắp xếp ngay ngắn ở đó như những tòa nhà ven đường. Còn bên phải cây cầu lại là “vách núi” cao dốc với độ dốc rất lớn (đến gần một mét, gấp hơn mười lần chiều cao của bọn họ).
Ánh đèn trong quầy hàng đông lạnh đảm bảo khả năng nhìn thấy cho khu vực này, đương nhiên, đây không phải đèn chuyên dùng để chiếu sáng, nên phần lớn các góc vẫn chìm trong bóng tối.
Đứng trên mép quầy hàng nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ tiểu đội Nintendo của Classis trong tầm mắt.
Đám đồ chơi Nintendo ấy, ngoài những nhân vật có thể hình khá lớn và bản thân có thể xông lên phía trước như vũ khí hạng nặng (chẳng hạn) ra, toàn bộ đều ngồi hành quân trên “Battle city 8 bit”.
Những chiếc battle city 8 bit tổng cộng có ba loại kích cỡ. Loại thứ nhất là loại NES (thật ra chính là máy chơi điện tử bằng băng bản Mỹ, tên đầy đủ là Nintendo Entertainment System, rõ ràng chỉ là một chiếc máy chơi game phát hành vào những năm 90, thế nhưng tên gọi lại “sang chảnh” hơn máy chủ thời nay mấy lần), tổng thể có hình vuông, phần đế hơi hẹp hơn nửa phần trên vài milimet, ở trên màu trắng ở dưới màu xám, hộp băng được thiết kế gắn ngang nguyên khối vào thân máy.
Loại thứ hai là loại FC (tức máy chơi điện tử bằng băng, tên đầy đủ là Family Computer hữu danh vô thực), bề ngoài màu trắng và đỏ đan xen, thể tích nhỏ hơn NES một chút, hộp băng là kiểu cắm vào theo chiều dọc.
Loại thứ ba chính là loại Subor (trường hợp kinh điển của hàng nhái tấn công hàng chính hãng, câu nói ý nghĩa không rõ ràng “Subor niềm vui vô tận” khi mở máy cũng là cột mốc quan trọng trong kinh doanh kiểu tẩy não), có bề ngoài hoàn toàn là màu đen, logo màu vàng kim (ký hiệu hai chiếc găng tay quyền anh chạm nhau). Thể tích thuộc khoảng giữa NES và FC, còn có chốt khôi phục vị trí hình tròn đặc biệt và tấm chắn chống bụi có thể tự đóng, có thể nói là vô cùng hống hách.
Lúc này, ước chừng có ba bốn chục chiếc Battle city 8 bit đang bày binh bố trận hình chim nhạn, từ từ tiến lên. Trong đó, NES và FC mỗi loại chiếm một nửa, Subor lại chỉ có một chiếc, ở vị trí sau cuối của đội, do hai anh em Mario và Luigi* điều khiển.
*Luigi: Một nhân vật hư cấu xuất hiện trong loạt video game của Nintendo. Cũng giống như người anh sinh đôi Mario, Luigi được sáng tạo bởi nhà thiết kế game người Nhật Shigeru Miyamoto.
Mà phương thức thao tác của những chiếc “xe tăng” này là do nhân vật ngồi bên trên dùng tay cầm để điều khiển. Còn về nguyên lý và động lực vận hành thì không rõ.
“Sở trường Điều tra của cậu khá mạnh, chắc là có thể nhìn được xa hơn một chút.” Phong Bất Giác đi đằng trước, đầu cũng không quay lại nói với Tiểu Thán.
“Ờ, tôi đang nhìn đây.” Tiểu Thán đáp, đáng tiếc là phóng hết tầm mắt cũng chỉ có thể nhìn được phạm vi rất có hạn, “Trước mắt vẫn chưa phát hiện quân địch.”
“Nói thật thì bây giờ chúng ta thế này rất nguy hiểm.” Phong Bất Giác nói: “Quân tiên phong chiếm giữ chỗ cao, thám thính đánh giá tình hình quân địch, điều này không có gì đáng chê trách, nhưng…” Anh dừng lại một lát, “Lộ diện ở gần nguồn sáng như chúng ta thế này, lại là một vị trí cao như vậy, bên cạnh hầu như không có bất kỳ yểm trợ nào… Lỡ như bị tay súng bắn tỉa của đối phương nhìn thấy…”
“Đúng đó!” Phản ứng lần này của Tiểu Thán vậy mà lại rất nhanh, “Hơn nữa Bi Linh biết anh có [Cái ôm của Artemis], rất khó bắn chết bằng một phát súng, đến lúc đó chắc chắn sẽ giết tôi trước!”
“Ngoài ra, điều khiến tôi tương đối bận tâm là hình như từ lúc bắt đầu, hai chúng ta đã rơi vào một chiều hướng phát triển nội dung không hề có biến số, tiếp theo sẽ từng bước trở thành vật hy sinh của phe Classic.” Phong Bất Giác nói, “Cách sắp xếp “đánh tiên phong” này, nhìn thế nào cũng là để chúng ta tự đi tìm đường chết.”
“Điều này lại giải thích được gì?” Tiểu Thán hỏi.
“Ừm… Nếu như Tự Vũ và Bi Linh ở bên phía Novel cũng bị đối xử thế này, vậy thì tôi quá nhạy cảm rồi.” Phong Bất Giác trầm ngâm nói, “Nhưng tôi cực kỳ nghi ngờ… Hai chúng ta đã được hệ thống “chăm sóc đặc biệt”.”
Tiểu Thán tiếp lời: “Ý anh nói… Thái độ của đám NPC đó đối với chúng ta rất tệ, đều là do hệ thống tạo nên sao?”
“Không, đây không chỉ là vấn đề thái độ…” Phong Bất Giác lắc lắc ngón tay, “Dùng một khái niệm tương đối vĩ mô mà nhìn thì thứ mà hệ thống kiểm soát là cái gọi là “thế”.” Anh giải thích, “Nó có thể để cho người chơi dễ dàng đạt được tài nguyên trong phó bản, dựa vào thế lực mà hành động; cũng có thể gây cho người chơi chút rắc rối hợp tình hợp lý, để khi người chơi hành động sẽ tốn nhiều tinh thần và sức lực hơn.”
“Vậy…” Tiểu Thán nghe xong, hỏi một câu cực kỳ nhạt nhẽo, “Anh có thù với hệ thống à?”
“Tôi chẳng buồn trả lời câu hỏi thiếu muối thế này.” Phong Bất Giác nói, “Điều tôi muốn nói là… Chuyện này khiến tôi nhớ đến một topic từng đọc trên diễn đàn, tựa đề là “Tìm kiếm quy tắc ngầm trong phó bản” gì đó.”
“Có đáng tin không?” Tiểu Thán nói.
“Đó chỉ là tổng kết kinh nghiệm khi chơi game của một người chơi mà thôi, cũng không phải luận văn học thuật. Có đáng tin hay không, phải tự mình phán đoán.” Phong Bất Giác dùng giọng như bậc cha chú dạy đạo lý cho trẻ con nói, “Thực tế phải đi đôi với lý thuyết.”
“Được rồi… Vậy nội dung bài đăng đó là?” Tiểu Thán hỏi.
“Nội dung rất nhiều, nhưng đa phần đều là giả thiết mà với thân phận người chơi không thể nào kiểm chứng được.” Phong Bất Giác đáp, “Trong đó có một đoạn nhắc đến việc game tàn sát bắt đầu bằng hình thức thách đấu, ẩn giấu một nguyên tắc “kẻ nhận thách đấu được lợi”.” Anh dừng lại một chút rồi nói kĩ càng: “Lấy ví dụ nhé, giả sử có hai người chơi A, B, sức chiến đấu của A mạnh hơn B. Vậy thì…
Khi A thách đấu game tàn sát 1 vs 1 với B, sau khi tiến vào phó bản, hệ thống sẽ cho B có được “thế” (ưu thế) nhất định, hoặc sẽ tăng thêm độ khó để “A” đạt được thế (thế lực).
Mà khi B thách đấu A, phó bản sẽ giữ nguyên phát triển mặc định.”
“Cũng có nghĩa là bên nhận thách đấu dù thế nào cũng có lợi hơn.” Tiểu Thán nói tiếp theo ý của anh Giác, “Nếu thực lực của bên thách đấu mạnh hơn, bên nhận thách đấu sẽ được ưu thế. Nếu thực lực của bên thách đấu tương đối yếu kém, thì bên nhận thách đấu cũng sẽ không chịu thiệt.”
“Đúng.” Phong Bất Giác nói, “Cho nên… Nếu như quy tắc ngầm này thực sự tồn tại, vậy chúng ta với tư cách là bên đưa ra lời mời cuộc chiến 2 vs 2 này, sẽ có khởi đầu bị động thế này cũng có thể hiểu được.”
“Khoan đã… Nói thể chẳng phải là…” Tiểu Thán mặt đầy kinh ngạc, “Hệ thống nhận định thực lực bên chúng ta mạnh hơn tổ hợp Tiểu Linh và chị Vũ sao?”
“Hừ… Một mình tôi đã có thể đối phó với họ rồi.” Nào ngờ, Phong Bất Giác lại dùng giọng vô cùng bình tĩnh đáp một câu thế này.
“Này này… Tuy đứng thứ hai trên bảng xếp hạng năng lực chiến đấu là rất giỏi, nhưng thái độ của anh như vậy cũng hơi quá kiêu ngạo rồi đó.” Tiểu Thán mỉa mai.
“Hai ngươi nói chuyện phiếm xong chưa?” Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên.
Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, hai người nhìn thấy trên vỏ ngoài của một hộp sữa bò, đã xuất hiện một người tí hon màu đen, chính là Mr. Game Watch. Là một nhân vật 2D đặc biệt, một trong những năng lực của hắn chính là có thể di chuyển tự do trên các loại mặt phẳng, “Có tình hình gì có thể báo cáo cho ta không?”
“Ờ… Không có.” Tiểu Thán vừa đáp vừa dùng tay chỉ về phía bên ngoài quầy hàng, “Ngươi xem, không có bóng dáng món đồ chơi nào khác, còn mặt sau của dãy quầy tít phía trước kia lại là một vùng tối đen.”
“Kỳ lạ… Ba phút trước chúng ta đã vượt qua “vạch nguy hiểm” rồi…” Mr. Game Watch lẩm bẩm một câu, sau đó hơi nâng cao giọng nói: “Được rồi… Tiếp tục cảnh giác tiến tới, có tình hình gì thì ra dấu cho bọn ta.” Ra lệnh xong, hắn lại xuôi theo mặt ngoài quầy hàng bám tường đi xuống một mạch…
“Rõ, sếp!” Phong Bất Giác vờ vịt đáp một tiếng, đưa mắt nhìn theo đối phương dán vào mặt phẳng mà đi.
“Câu nói vừa rồi của hắn rõ ràng là gợi ý…” Vài giây sau, Tiểu Thán nói.
“Phải, e rằng chẳng mấy chốc sẽ có…” Phong Bất Giác còn chưa dứt lời, đã nghe thấy bên dưới quầy hàng truyền đến một tiếng thét to: “Địch tấn công!”
Giá trị sợ hãi của Tiểu Thán khẽ tăng lên, lập tức căng thẳng nhìn bốn phía. Anh Giác tương đối bình tĩnh, anh quay đầu nhìn về phía món đồ chơi đang thét lên kia – Diddy (Diddy Kong*, một con khỉ đội nón đỏ, điểm khác biệt với Donkey Kong là nó biết nói chuyện…) trước, thì phát hiện Diggy đang nhảy tưng tưng trên NES, đồng thời đang giơ cánh tay chỉ… Không trung!
*Diddy Kong: Là một nhân vật hư cấu xuất hiện trong các trò chơi thuộc thương hiệu trò chơi điện tử Donkey Kong và Mario, ra mắt trong loạt trò chơi Donkey Kong năm 1994, Donkey Kong Country.
Tạch tạch tạch… Đúng vào lúc này, một âm thanh kỳ lạ vang lên một cách có tiết tấu.
Từ phía sau một kệ hàng khá cao ở phía tây nam, chợt xuất hiện mấy chiếc máy bay trực thăng lego, trong buồng lái của mỗi chiếc trực thăng đều có một garage kit mini đang ngồi.
“Dùng Battle city 8 bit làm phương tiện giao thông cũng thôi đi… Máy bay lego có thể bay được là chuyện quái gì thế này…” Phong Bất Giác nói, xem ra anh vẫn cần chút thời gian để chấp nhận sự thiết lập này… Thế nhưng cuộc chiến sẽ không vì thế mà dừng lại.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Giảm bớt tốc độ tiến về phía trước, giữ vững đội hình! Đồ chơi cỡ lớn bảo vệ hai cánh, đơn vị tác chiến tầm xa chuẩn bị phản công!” Mario không hổ là chỉ huy cao nhất của đội xung kích Nintendo, khi đối mặt với thế chiến bất ngờ không chút hoảng loạn, rất nhanh đã đưa ra một loạt mệnh lệnh tác chiến.
“Khẹc…” Donkey Kong vênh mặt gầm gừ, ầm ầm lao lên, đứng ở vị trí đứng đầu tiên phong của đội. Nó dùng hai nắm đấm nện vào hai múi cơ ngực to khỏe của mình, giống như đang phô bày sức mạnh với kẻ địch. Nhìn từ góc độ đồ chơi, con tinh tinh này đúng là rất quyết đoán, tràn đầy cảm giác sức mạnh, động tác cũng không chậm…
Pằng pằng pằng…
Máy bay trực thăng không chút lưu tình đã nổ súng, từng viên “đạn xếp hình Lego” bay đến từ không trung.
Samus và Mega Man* ngồi trên xe tăng phản ứng nhanh nhất, họ đều giơ đại bác xung kích trước cánh tay lên tiến hành đánh trả, mà đạn dược họ bắn ra lại thật sự là đạn chùm sáng…
(*) Mega Man: Là loạt trò chơi điện tử của Capcom, với nhân vật chính mang tên Mega Man. Phát hành lần đầu năm 1987 trên hệ máy Nintendo Entertainment System, Mega Man là loạt trò chơi được sản xuất nhiều nhất của Capcom với hơn 50 lần phát hành.
“Ê… Thế này đã vượt ra khỏi phạm vi thể năng của bản thân đồ chơi về mặt vật lý rồi!” Phong Bất Giác vốn tưởng rằng, đồ chơi đánh nhau về cơ bản chỉ là đối mặt cận chiến mà thôi, cùng lắm thì ném đồ đạc chẳng hạn. Đối với anh và Tiểu Thán mà nói, mối đe dọa tầm xa chủ yếu vẫn đến từ Bi Linh và Tự Vũ.
Thật không ngờ, vào thực chiến rồi, tình hình hoàn toàn không phải như vậy. Hai phe Classic và Novel đều có hỏa lực tầm xa có thể duy trì thời gian dài đáng tin cậy để tung ra, thậm chí còn có không quân…
“Anh Giác… Chúng ta từ đây xuống dưới trước đã được không? Nhân lúc đối phương còn chưa chú ý đến chúng ta…” Tiểu Thán đưa ra một ý kiến có tính xây dựng vô cùng tốt.
“Ừm, tôi đang có ý này… Rút!” Lời còn chưa dứt, Phong Bất Giác đã nhảy xuống theo cạnh ngoài của mép quầy hàng. Anh có [Geppou] trong người, chỉ cần động năng tích lũy lúc đáp xuống không vượt quá giới hạn chịu lực của kỹ năng, sẽ không tồn tại khả năng ngã chết.
Tiểu Thán thấy vậy, cũng thuận thế đuổi theo. Dựa vào kỹ năng danh hiệu, cậu ta có thể nhảy thẳng xuống dọc theo vách quầy, còn dễ dàng hơn Phong Bất Giác.
Nào ngờ, lúc bọn họ tiếp đất, quân đội tốc độ cao của Novel trên mặt đất cũng vừa đánh đến, xông ra từ mặt bên của một tủ đông lớn.
Một đám đông nghìn nghịt ấy, đưa mắt nhìn một cái, toàn bộ đều là Gundam*…
(*) Gundam: Là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ với tên gọi “Gundam”.