Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 355: Chiến tranh đồ chơi (8)
“Các ngươi bàn bạc xong chưa?” Zoro rõ ràng đã có chút mất kiên nhẫn, “Hai bên mỗi bên đều có bốn người, khỏi phải làm cho phức tạp nữa… Nếu tiền bối Himura không muốn động thủ, vậy thì để ta một đấu hai là được rồi.”
“Vậy tính cả phần của ta đi.” Sougo uể oải nói: “Zoro, cậu chẳng phải Santoryu (phái tam kiếm) sao, một đấu ba chắc cũng là chuyện nhỏ nhỉ.”
“Cái tên này tới hóng thôi hả!” Zoro nói, “Ê! Cậu đột nhiên đeo đồ bịt mắt lên làm gì! Cho dù cậu xem thường đối thủ cũng không đến mức nằm xuống ngủ tại chỗ chứ!”
“À… Không biết vì sao, vừa nghe thấy giọng nói của cậu liền có cảm giác khó chịu…” Sougo lại thật sự nằm xuống, một tay gối cổ bắt đầu lim dim.
“Ừm… Có hai người không muốn ra tay…” Phong Bất Giác thấy vậy thì thầm, có điều ánh mắt của anh trước sau vẫn dừng trên người Gourry, “Đáng tiếc kẻ phiền phức thì vẫn có một…”
“Này! Coi ta là người chết sao!?” Zoro nói.
Phong Bất Giác vẫn tiếp tục không nhìn Zoro, quay đầu nói với Tiểu Thán và hai Transformer: “Không cần để ý tên đầu xanh rêu đó, chỉ cần giải quyết được Gourry, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ có tường, rẽ ngoặt hai lần là có thể thoát khỏi hắn rồi.”
Jazz nghe vậy trầm ngâm nói: “Ừm… Garage kit “vì chắc chắn sẽ lạc đường nên không thể một mình ra ngoài làm việc” thì ra chính là hắn sao… Ta cứ tưởng chỉ là truyền thuyết đô thị gì đó, không ngờ thật sự tồn tại.”
“Các ngươi nghĩ ta không nghe thấy hả? Làm thịt các ngươi đó có tin không!” Trên đầu Zoro đã nổi gân xanh.
Nightbeat ở một bên tiếp lời: “Bọn ta có hệ thống GPS, đúng là rất khó cảm nhận loại cảm giác này…”
“Một sản phẩm bằng nhựa như ngươi có GPS con khỉ ấy!” Zoro không nhịn được nữa, rút kiếm xông lên. “Notoryu (phái nhị kiếm). Rashomon!”
Tốc độ rút kiếm của hắn nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhận ra, cùng lúc hai thanh kiếm ra khỏi vỏ, hắn xoay người tại chỗ, vung ra hai luồng sóng xung kích dạng sương trắng, tấn công về phía chỗ bốn người phe Classic đang đứng.
Chỉ thấy Jazz tiến lên một bước, dùng thân thể ngăn trước các đồng đội, một cánh tay vung lên đã đánh tan cú tấn công dạng sóng ấy. “Sức mạnh này chỉ đủ để tấn công bọn tôm tép, đối với người Cybertron bọn ta mà nói chẳng khác gì gãi không đúng chỗ ngứa.”
“Quang chi…” Tiếng của Gourry đột nhiên vang lên.
“Nằm xuống!” Phong Bất Giác đột nhiên quát lên thành tiếng gần như cùng một lúc.
Tiểu Thán rất nghe lời, lập tức nằm xuống, Jazz và Nightbeat thì nhanh chóng hoàn thành việc biến hình, dựa vào năng lực tăng tốc của trạng thái xe cộ né tránh sang hai bên.
Giây tiếp theo, Gourry cầm ngang thanh kiếm ánh sáng bên hông lên, ánh sáng dữ dội chỗ chuôi kiếm bắn ra, bắn ra một chùm ánh sáng có tính khuếch tán, giống như Cero* vậy, sức mạnh chỉ có hơn chứ không kém.
(*) Cero: Một đòn tấn công tiêu biểu của các Menos Arrancar và Visored. Nó được thực hiện bằng cách tập trung linh lực vào mục tiêu thành khối cầu tròn và bắn ra bên ngoài tạo một vụ nổ mạnh mẽ của.
Cũng may Phong Bất Giác nhắc nhở kịp thời, mọi người đã có thể tránh được.
Kenshin đứng ở một bên đối diện Gourry cũng vội vã lướt ngang mấy bước. Suýt nữa đã bị liên lụy, đến cả anh ta cũng thở dài một hơi nói: “Phù… Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật…”
“Ba người đi đối phó Gourry, Zoro để ta đối phó, hiện tại nhân số chiếm ưu thế, cận chiến đối với chúng ta mà nói trái lại sẽ có ưu thế.” Phong Bất Giác vừa bò dậy từ dưới sàn, vừa xông về phía Zoro.
“Từ khi nào biến thành tên nhóc này chỉ huy vậy?” Nightbeat nói. Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn làm theo.
Jazz nhún vai, cũng theo Nightbeat và Tiểu Thán cùng xông về phía Gourry, “Nếu đối sách của hắn nghe có vẻ hay, thì tạm thời cứ làm vậy đi.”
Cho dù Phong Bất Giác đã nói lời thoại “Zoro để ta ứng phó” này, nhưng khi anh thật sự đứng trước mặt đối phương, thì phần tự tin đó… Đã biến mất một nửa.
Cảm giác áp bức toát ra trên người tên kiếm sĩ một mắt này giống như có thể dời non lấp bể. Thanh kiếm thứ ba của Zoro (Wado Ichimonji) còn chưa rút ra, chỉ dựa vào hai lưỡi kiếm trong tay hắn (Sandai Kitetsu – Quỷ xé tam dòng, Shuusui – Hắc kiếm Thu thủy), cùng với một tư thế đơn giản đã khiến anh Giác cảm thấy bó tay hết cách.
Cho dù Phong Bất Giác dùng Hồn ý tính toán bao nhiêu cách tấn công, thì kết quả dự đoán cũng đều là mình bị chém chết…
“Thế nào?” Zoro nói, “Chạy đến trước mặt ta chỉ để đứng ngây ra đó sao?” Tay phải của hắn khẽ nhúc nhích một chút, “Sếp của bọn ta nói ngươi là một cao thủ cần phải lưu ý, lẽ nào là đánh giá sai lầm…”
Lời còn chưa dứt, hai lá bài ánh sáng đột nhiên bay lướt qua gò má Zoro.
“Vậy mà cũng tránh được…” Phong Bất Giác có chút ảo não lẩm bẩm.
Anh Giác sao có thể đứng ngây ra chứ, trong tình hình không tìm được sơ hở của Zoro, anh đang lặng lẽ sử dụng Lá bài tử vong trong tay áo, đồng thời phát động tấn công trong tình huống không có hề có dấu hiệu báo trước nào.
Hai lá bài tử vong chia nhau hướng về hai bên cổ của Zoro, bay ở cự ly ngắn, tốc độ cực nhanh, lúc ra tay cũng không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào. Nào ngờ, vẫn bị đối phương dùng tư thế hơi ngửa ra sau tránh được.
“Ngươi là một garage kit… Lại vẫn giữ được loại thiết lập ‘Bá khí quan sát’ (có thể cảm nhận mãnh liệt sức mạnh hơi thở xung quanh, có thể cảm ứng được kẻ địch ngoài tầm mắt hoặc biết trước một bước động tác của đối thủ) sao…” Phong Bất Giác nói.
Zoro cười nói: “Ngươi biết cũng nhiều đó…”
“Biết cũng rất nhiều!” Khi Phong Bất Giác đáp, lại sử dụng một cú đá bay nghiêng người.
Chỉ thấy một cú chém hình cung quét ngang qua, độ cao của nó về cơ bản ngang với phần bụng của Zoro, độ rộng vừa đủ. Do phát động ở cự ly gần, cho dù dự đoán được, e rằng cũng không thể tránh được.
“Nhàm chán hết sức.” Zoro khẽ ngồi xổm xuống, chém ngang một kiếm, kiếm khí vừa khéo trùng khít với sóng chém ra từ [Cú đá màu xanh] của anh Giác, sau khi hai bên chạm nhau thì hóa thành hư không, “Số lần ta giao đấu với kẻ sử dụng lục thức* đã nhiều không đểm xuể rồi, Cú đá màu xanh mềm oặt như cọng bún này của ngươi căn bản không gây tổn hại gì cho ta.”
(*) Lục thức hay còn gọi là Rokushiki là các chiêu thức “đỉnh của đỉnh” giúp hỗ trợ chiến đấu và phòng thủ cực tốt. Sáu nguồn sức mạnh của Rokushiki được đo bằng Doriki và mỗi người sử dụng lại có các biến thể của riêng họ cho mỗi kỹ thuật để phù hợp, linh hoạt hơn và mang dấu ấn cá nhân.
“Quá vượt lẽ thường rồi…” Phong Bất Giác đã tuôn mồ hôi, thầm nói: “Loại nhân vật này dùng Sở trường Chiến đấu thế nào cũng không thể giải quyết được sao… Dù là năng lực dự đoán, sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng, kinh nghiệm chiến đấu, thể năng chiến đấu, toàn bộ đều là hạng nhất. Bên chúng ta lại không có người chơi Sở trường Ngắm bắn hay vũ khí hỏa lực tầm xa… Muốn thắng hắn chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ của vũ khí, linh thuật, hay kỹ năng triệu hoán sao…”
Mạch suy nghĩ của Phong Bất Giác rất nhanh, trong nháy mắt đã có vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu.
Nhưng sự tấn công của Zoro cũng không chờ đợi ai. Hai thanh kiếm đã ra khỏi vỏ thì phải thấy máu.
Bóng ảnh nhanh chóng ập đến, để lộ ra sát khí. Trong chớp mắt Zoro đã xuất hiện ở vị trí Phong Bất Giác đứng, hai tay cầm ngược chuôi kiếm, chém ra hai đường theo chiều dọc.
Nhưng Phong Bất Giác đã đến giữa không trung.
Zoro đương nhiên biết đối phương trốn đi đâu, hắn lập tức đứng thẳng người lên và ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng mơ hồ phát ra đấu khí màu đỏ thắm kia, cười nhạt nói: “Chiêu thức tăng tốc độ đột ngột này rất giống cấp hai của người nào đó.”
Phong Bất Giác xoay người giữa không trung, đạp mạnh mấy lần [Geppou], tấn công ngược hướng xuống dưới, tư thế giống như chim ưng vồ thỏ, [Nam Đẩu phi long quyền] vận sức chờ phát động.
“Hình như muốn sử dụng gì đó…” Zoro biến sắc, “Có điều… Đối với “vũ trang sắc” (có thể nâng cao năng lực phòng ngự, tác dụng giống như áo giáp tàng hình; cũng có thể biến đổi thành lực công kích, tiến tới chống lại người năng lực hình thành từ trái ác quỷ, thậm chí có thể chạm vào thực thể của người năng lực hình thành từ trái “hệ tự nhiên”) của mình, ta rất có lòng tin…”