Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 380: Trận đá ám sát
Bản đồ của trận chiến này, là một trận đá kỳ quái diện tích rất lớn. Hàng nghìn cột đá hình trụ dựng đứng giữa sa mạc một cách bất quy tắc, độ cao và độ to nhỏ của mỗi cột đều không giống nhau. Cột to nhất giống như bảo tháp, cột nhỏ nhất giống như cột cờ. Tuy bố cục giữa các cột đá rất chặt chẽ, nhưng không tuân theo quy luật có sẵn nào.
Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, gió nhẹ thoảng qua, mây mỏng chầm chậm trôi.
Hoàn cảnh thế này, thật đúng là thiên đường của thích khách.
Đi trên nền cát, vốn dĩ không để lại tiếng bước chân. Cộng thêm sự che đậy của tiếng gió, đối thủ rất khó nhận ra hành động của Tiểu Thán.
Trận đá kỳ quái ở xung quanh cũng giống như đã mang lại vô số vật che chắn, cho dù Tiểu Thán xuất hiện trong tầm mắt của kẻ địch, thì cũng chỉ cần ba đến năm bước là có thể biến mất lần nữa.
Dưới điều kiện thế này, nếu như trong hai bên đối chiến có một bên là người chơi Chiến đấu loại nhanh nhẹn, còn bên kia là người chơi luyện sở trường Ngắm bắn, thì về cơ bản, người chơi thứ hai xem như xui xẻo rồi.
Mà trận đấu này, chính là đang tiến hành dưới điều kiện tiên quyết như vậy…
Có lẽ sẽ có người thấy lạ, tuy rằng hai người chơi gặp nhau là ngẫu nhiên, nhưng bản đồ lẽ ra nên được quyết định dựa trên dữ liệu của người chơi, hệ thống sao lại tạo ra một tấm bản đồ thi đấu thiếu công bằng thế này chứ?
Đáp án rất đơn giản… Bởi vì hoàn cảnh của trận đá kỳ quái không hề có ảnh hưởng gì đối với [Bộ Thiên Ca]…
Vụt vụt vụt…
Đi kèm với tiếng động liên tục, nặng trĩu, hai bóng dư ảnh giao nhau mà đến.
Từ khi phó bản bắt đầu đến giờ, Tiểu Thán đã đối mặt với kiểu tấn công này lần thứ n, cậu ta rất rõ… Tuy tốc độ đòn tấn công này không nhanh, nhưng sức mạnh thật sự không nhỏ, góc độ cũng xảo quyệt. Nếu dựa vào sức lực của mình mà đón đỡ, chắc chắn sẽ tổn thất không ít giá trị Hp. Vì thế, cậu ta phải dùng một tư thế vô cùng kỳ quặc để tránh thoát, tiếp tục duy trì việc di chuyển.
“Cứ tiếp tục thế này không phải là cách…” Tiểu Thán thở hổn hển, vẫn không dừng chân, nói thầm trong lòng, “Trong lúc không để ý mà giá trị Hp đã tổn hao một nửa rồi, giá trị thể năng cũng đã mất một phần ba, đến giờ ngay cả tiếp cận cậu ta cũng không làm được… Nói ra thì, kiểu tấn công tầm xa này của cậu ta rất kỳ lạ… Lẽ nào là vũ khí linh năng sao?”
Cậu ta đoán không sai, lúc này, Bộ Thiên Ca đang đứng trên một cột đá khổng lồ nào đó, điều khiển hai chiếc boomerang tiến hành tấn công ở khoảng cách cực xa, thứ cậu ta dùng chính là vũ khí linh năng.
[Tên: Boomerang sấm sét]
[Loại hình: Vũ khí linh năng]
[Phẩm chất: Hoàn hảo]
[Lực tấn công: Khá mạnh]
[Thuộc tính: Điện]
[Hiệu quả đặc biệt 1: Bay ngược trở về (cảm ứng vị trí của người sử dụng và tự động bay trở lại tay người đó)]
[Hiệu quả đặc biệt 2: Truy đuổi (Khóa chặt mục tiêu và tiến hành tấn công chuẩn xác)]
[Hiệu quả đặc biệt 3: Sóng siêu âm (Trong quá trình bay ngược trở về hoặc truy đuổi, nếu điều kiện cho phép, có thể cảm ứng và tránh chướng ngại vật)]
[Hiệu quả đặc biệt 4: Sấm sét (Có thể phóng ra luồng điện sấm sét cực mạnh một lần, có thể phát động khi cận chiến, trong vòng một giờ sau khi sử dụng, Boomerang sấm sét sẽ mất toàn bộ hiệu quả đặc biệt)]
[Ghi chú: Năm 1977, một du khách đi du lịch ở Úc, không cẩn thận đã bị chiếc boomerang do chính mình ném ra đánh trúng sau ót mà chết. Kết quả linh hồn của ông ta đã chuyển kiếp đến mấy chục nghìn năm trước, trở thành một người Kooris (sống ở Úc, thuộc tộc người du mục, không có nơi ở cố định, phân tán trên khắp nước Úc, trước khi người châu Âu chiếm lĩnh Úc, người Kooris tổng cộng có hơn 500 bộ lạc, dân số lên đến hơn 750 ngàn), từ đó, ông ta đã mở ra một hành trình “ngang ngược” liên tục có những cuộc gặp gỡ bất ngờ, ly kỳ không dứt, quét sạch lục địa, giết thần diệt ma, sự tồn tại của ông ta trở thành truyền thuyết. Rất nhiều năm sau, một món vũ khí ông ta từng dùng đã xuất hiện lần nữa ở đâu đó trong vũ trụ đa nguyên, đó chính là Boomerang sấm sét!]
Từ thuyết minh về vật phẩm đã có thể thấy, món đồ này sẽ không chịu ảnh hưởng của Trận đá kỳ quái, dưới sự trợ giúp của hiệu quả đặc biệt Sóng siêu âm, Boomerang sấm sét có thể giống như loài dơi, cảm ứng được sự tồn tại của chướng ngại vật. Đồng thời thực hiện bay vòng tăng tốc, đổi hướng thích hợp giữa không trung, lách qua chướng ngại vật, nhắm thẳng đến mục tiêu.
Đương nhiên, Boomerang sấm sét cũng không phải là loại vũ khí bách phát bách trúng. Trong hiệu quả đặc biệt còn có một câu “Nếu điều kiện cho phép”, ý nói vẫn có tình huống điều kiện không cho phép. Nếu như chướng ngại vật là một bức tường cao mười mét, mà người sử dụng lại đứng ở chân tường ném boomerang hướng về phía dưới chân một góc 45 độ, thì trường hợp ấy thuộc về tình huống điều kiện không cho phép. Cho dù chiếc boomerang này có lợi hại hơn nữa, cũng không thể vừa rời tay đã quay ngược trở lại, bay vuông góc lên trên, lách qua bức tường từ trên đỉnh, sau đó hạ chếch xuống săn đuổi đối thủ được…
Thông thường mà nói, người sử dụng Boomerang sấm sét, phương hướng cơ bản và góc độ ngắm đến khi ném ra không được quá lệch, hơn nữa giữa mục tiêu và người sử dụng không thể có chướng ngại vật quá lớn ví dụ thứ như đập nước, thì như vậy, sẽ có thể phát huy được ưu thế của vũ khí này.
Hiện tại, Tiểu Thán đang bị sự tấn công chuẩn xác lặp đi lặp lại này khiến cho vô cùng thảm hại.
Mười mấy phút trước, khi cuộc chiến đấu vừa bắt đầu, Tiểu Thán cũng đã thử tiếp cận đối thủ, kết quả bị người ta dùng vũ khí hỏa lực mạnh bắn liên tục ép lui trở lại.
Khi đó Tiểu Thán cũng không sốt ruột, cậu ta vốn là một người có tính kiên nhẫn rất cao, trong tình huống thế này vẫn giữ đủ bình tĩnh. Cậu ta nghĩ: Cùng lắm thì kéo dài thành cuộc chiến trường kỳ, tôi chỉ cần dựa vào vật che chắn để quần nhau với cậu, đạn của cậu rồi sẽ có lúc dùng hết.
Nào ngờ… Vũ khí linh năng của Bộ Thiên Ca lại ghé thăm hết lần này đến lần khác.
Thế là, Tiểu Thán đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, rất có thể còn chưa đến gần được phạm vi tấn công đã bị người ta đánh cho thủng lỗ chỗ; Còn tiêu hao do chạy… đối phương hoàn không cần để ý.
Tóm lại, chiến thuật của Bộ Thiên Ca chính là dĩ bất biến ứng vạn biến*, thủ vững ở một chỗ không di chuyển, dùng cách đánh tầm xa tiến hành quấy nhiễu.
(*) Dĩ bất biến ứng vạn biến: Là một khái niệm thuộc về binh pháp “dùng tĩnh chế động”.
Cứ xoay vòng như vậy, dù là giá trị Hp hay thể năng, trái lại Tiểu Thán trở thành người bị bòn rút.
“Chậc… Nếu như không có cái boomerang đó, cách đánh ngồi bệ xí ấy của cậu ta đã sớm bị xác định là hình thức tiêu cực rồi…” Tiểu Thán vừa tránh đợt đánh gọng kìm boomerang mới, vừa buồn bực lẩm bẩm, “Rốt cuộc phải làm sao đây…”
Nếu như Phong Bất Giác ở đây, chắc đã sớm nghĩ ra mười mấy chiến thuật vô lại hơn cả đối phương. Nhưng về phương diện chiến thuật, Tiểu Thán về cơ bản vẫn ở trạng thái “đi theo cảm giác”. Có lúc linh cảm lóe lên, cậu ta cũng có thể thực hiện hành động đáng kinh ngạc. Nhưng trong đa số tình huống, cậu ta còn lâu mới có biện pháp như những người chơi kiểu lên kế sách đàng hoàng.
“Chờ chút nào… Cho dù kiểu tấn công của tên này là tự động bám đuôi… Nhưng cậu ta làm thế nào xác định được phương hướng của mình giữa đống đá lộn xộn này chứ?” Cuối cùng, sau mười mấy phút chạy mệt nhoài, Tiểu Thán đã ý thức được vấn đề sớm nên nghĩ đến này.
Lúc này là ban đêm, hơn nữa cậu ta đã cách xa đối phương mấy trăm mét, xung quanh lại là cột đá san sát, vậy đối phương làm thế nào ngắm trúng được?
“Là kỹ năng cảm ứng nhiệt gì đó sao…” Tiểu Thán sốt ruột suy nghĩ, “Ừm… Đã đánh mười mấy phút rồi, sự tấn công của cậu ta chưa hề gián đoạn, nếu như là kỹ năng chủ động, vậy phải tiêu hao cỡ nào? Không lẽ lại là đồng thuật bị động…” Cậu ta nhanh chóng phủ định suy đoán này, “Không đúng… Đồng thuật cảm ứng nhiệt bị động trái lại sẽ khiến người ta không thể nhìn mọi thứ bình thường, chắc là không tồn tại.”
Vụt vụt vụt vụt…
Lại là một đòn đánh gọng kìm, Tiểu Thán giẫm liên tiếp hai bước lên một cột đá bên cạnh, lật người bay vút lên cao, né tránh lần nữa.
“Không phải kỹ năng… Thì chính là trang bị rồi.” Tiểu Thán thầm nói, “Nói không chừng là Hồn ý…” Tuy cậu ta từng nghe anh Giác và chị Vũ miêu tả khái niệm Hồn ý, nhưng vì bản thân chưa từng trải nghiệm loại năng lực này, về mặt cảm giác cũng chỉ biết lơ mơ. Vả lại, Hồn ý này thật sự là thứ cực kỳ hiếm có, chứ không phải có ở khắp nơi.
“Trước đó không thấy cậu ta đeo thứ gì trên mặt… Có điều trang bị phần mặt là thứ có thể che giấu, cũng có nghĩa là…” Tiểu Thán nghĩ đến đây thì đạp đất nhảy vọt lên.
Cậu ta chọn một cột đá thật lớn có đường kính mấy mét, đạp vuông góc với mặt ngoài của cột đã, lách qua thân cột chạy trốn.
Sau khi chạy mấy vòng như thế, Tiểu Thán lại lách mình, nhẹ nhàng nhảy lên một cây cột khác ở bên cạnh, cứ thế mà làm…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cùng lúc đó, Bộ Thiên Ca đứng ở một chỗ cao hơn mấy trăm mét nào đó, cuối cùng đã thật sự dừng tấn công. Bởi vì trong kính bảo hộ cảm ứng nhiệt của cậu ta đã xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ – Xung quanh điểm nhiệt vốn rõ ràng kia, đã xuất hiện một khu vực nhiệt độ cao mơ mơ hồ hồ, giống như một màn sương mù màu cam, che giấu hành tung của mục tiêu.
“Anh ta đang làm gì vậy…” Bộ Thiên Ca thì thầm, “Lẽ nào đã tạo ra một đám lửa lớn?” Nghĩ đến đây, cậu ta vội vã chuyển kính bảo hộ sang trạng thái hiển thị, đồng thời kéo lên trên trán, dùng mắt thường của mình để nhìn ra xa.
Thế nhưng, phía xa xa kia vẫn là một vùng tối đen…
Đây cũng là lẽ đương nhiên… Thứ bốc cháy ở dấu chân do [Phi yểm lưu ngấn] của Tiểu Thán tạo ra chính là lửa màu đen.
“Hể?” Bộ Thiên Ca một lần nữa đeo lại kính bảo hộ cảm ứng nhiệt, phát hiện khu vực nhiệt độ cao càng lúc càng nhiều…
Phía bên kia, Tiểu Thán thấy đối phương hồi lâu không tấn công thì biết ngay cách của mình có tác dụng. Cậu ta tăng tốc độ, bật chạy giữa nhiều cột đá hơn, cố gắng hết sức để lại nhiều dấu chân lửa đen, khuếch đại hiệu quả quấy nhiễu thị giác.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy…” Bộ Thiên Ca đã mất dấu của đối phương, lập tức có phần bối rối, giá trị sợ hãi cũng thoáng tăng lên, “Rõ ràng không có ánh lửa, nhưng khu vực nhiệt độ cao lại càng lúc càng lớn… Chắc không phải là phun chất lỏng nhiệt độ cao ở xung quanh chứ…”
Trong tình huống không thể nào xác định phương hướng của đối thủ, vũ khí linh năng của cậu ta đã mất đi đất dụng võ, hiệu quả đặc biệt [Truy đuổi] hoàn toàn không thể phát động.
Tiểu Thán nhân cơ hội này, từ từ tiếp cận khu vực của đối phương, đồng thời bắt đầu tạo ra “Vòng vây dấu chân” xung quanh chỗ cắm chốt của Bộ Thiên Ca.
“Cậu ta là người chơi của phòng máy, thực lực tổng thể mạnh hơn mình là cái chắc. Cho dù level của cậu ta bằng mình, nhưng phương diện trang bị và kỹ năng chắc chắn có ưu thế lựa chọn từ tài nguyên chung. Lựa chọn nhiều, phối hợp cũng sẽ hợp lý hơn…” Sau khi thoát khỏi cục diện bị động, Tiểu Thán thầm tính toán kế hoạch tấn công, “Có điều… Cậu ta cũng không phải người chơi top đầu trên bảng xếp hạng khả năng chiến đấu, sẽ không đến mức cách biệt một trời một vực với thực lực của mình… Chỉ cần có thể nắm được sơ hở của cậu ta, vào thời điểm quan trọng, dựa vào địa hình tạo ra ưu thế… Mình hoàn toàn có cơ hội thắng.”
“Đến rồi sao…” Bộ Thiên Ca cũng không ngốc, nhìn thấy một vòng xung quanh mình dần dần biến thành khu vực nhiệt độ cao, hơn nữa phạm vi này ngày càng thu nhỏ, cậu ta đương nhiên hiểu rõ, đối thủ đã đến một khoảng cách rất có tính đe dọa…
“Chậc…” Bộ Thiên Ca dứt khoát gỡ kính bảo hộ xuống. Dù sao thì cảnh tượng cậu ta nhìn thấy thông qua kính cảm ứng nhiệt… Bốn phía đã là một màn sương mù màu cam, tiếp tục mang kính cũng chẳng có tác dụng gì.
“Hộc… Phù…” Bộ Thiên Ca hít thở sâu để hồi phục tâm trạng của mình, giúp cho đôi tay có phần run rẩy ổn định trở lại.
Tính cách của cậu ta và chị gái [Không Có Sợ Đâu] hoàn toàn là hai thái cực. Chị của cậu ta là một cô nàng đàn ông cực kỳ hung hãn. Còn tính cách của cậu ta, nói văn hoa một chút thì là nhát gan nhu nhược, nói thẳng thắn một chút thì chính là ẻo lả.
Sở dĩ Bộ Thiên Ca chọn sở trường Ngắm bắn, chính là vì cậu ta muốn tránh đánh nhau trực tiếp giáp lá cà (cậu ta là người gia nhập game từ hồi Close Beta, khi đó vẫn chưa có sở trường Linh thuật và Triệu hoán để lựa chọn). Cậu ta từ nhỏ đã bị chị gái xem như bao cát thịt người, sớm đã nảy sinh bóng ma tâm lý nặng nề đối với va chạm thân thể. Từ chiến thuật phòng thủ ở một điểm cố định của cậu ta cũng không khó nhận thấy, phong cách của tên nhóc này chính là tuyệt đối không cho người khác cơ hội đến gần.
Loạt xoạt…
Đột nhiên, phía tay trái của Bộ Thiên Ca truyền đến hai tiếng vang rất khẽ. Cậu ta không chút do dự, thuận thế quay đầu khẩu súng máy hạng nặng lại, ngắm về phía bên kia quét một loạt đạn. Thế nhưng cậu ta đã mất trang bị cảm ứng nhiệt, chính bản thân cậu ta cũng không biết mình đang bắn cái gì.
“Ánh lửa nổ ra khi bắn súng máy vẫn chưa đủ để xua tan bóng tối giữa các cột đá, tiếng súng và tiếng vỏ đạn rơi xuống đất còn có thể làm vật che chắn cho mình…” Tiểu Thán trốn đằng sau một cột đá, bình tĩnh suy nghĩ, “Quả nhiên… Cậu ta dựa vào loại trang bị cảm ứng nhiệt nào đó để xác định vị trí của mình, bây giờ cậu ta đã hoàn toàn tay chân luống cuống rồi…”
Thì ra, tiếng vang rất nhỏ vừa rồi, là tiếng phát ra khi Tiểu Thán bốc một nắm cát, dùng lực ném lên cột đá, là một sự thăm dò có mục đích.
Lúc này, cục diện cuộc chiến đã hoàn toàn xoay chuyển, Vương Thán Chi giống như một con thú dữ ẩn nấp trong bóng tối, thăm dò phản ứng của đối thủ một cách thành thục, tìm kiếm cơ hội triệt hạ đối thủ bằng một chiêu.
Còn cậu em Bộ Thiên Ca… Sau khi bị đối thủ nhìn thấu phương pháp chiến đấu, đồng thời gỡ được một nút thắt trong đó, đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Thân là một người chơi chuyên rèn luyện sở trường Ngắm bắn, thị lực của Bộ Thiên Ca cũng không kém. Nhưng vì Tiểu Thán ẩn nấp trong bóng tối, quần áo trên người lại là màu sẫm (trang phục thích khách của Tiểu Thán là áo khoác màu đỏ sậm kết hợp với khăn choàng màu vàng kim), muốn dùng mắt thường để quan sát hành tung là việc cực kỳ khó khăn.
Trái lại, người có sở trường Điều tra cấp C như Tiểu Thán không hề có lo ngại về phương diện này… Từ đầu tới cuối Bộ Thiên Ca luôn đứng trên đỉnh của cột đá khổng lồ kia, lấy đó làm điểm nhìn ra xa và điểm phòng thủ, Tiểu Thán chỉ cần thoáng ló đầu ra từ sau cây cột nào đó là đã có thể nhìn thấy đối phương.
“Hộc… hộc…” Bộ Thiên Ca gắng hết sức đè nén tiếng hít thở của mình, cảm giác sợ hãi khiến cho thị giác và thính giác của cậu ta trở nên càng nhạy bén hơn, cậu ta thầm nghĩ trong lòng: “Phải bình tĩnh… Đối phương đang thăm dò mình, không được trúng kế.” Cậu ta bình tĩnh lại, “Là mình quá căng thẳng… Thật ra vốn không cần vội nổ súng. Mình nhìn xuống từ phía trên cao, súng máy trong tay, cho dù tốc độ của anh ta có nhanh hơn nữa cũng không thể đến gần mình trong chớp mắt được. Lúc phó bản mới bắt đầu, anh ta đã bị ép lui như thế… Bây giờ cũng sẽ không có khác biệt gì.” Cậu ta hạ quyết tâm, “Ừ! Đợi anh ta thật sự xuất hiện trong tầm mắt rồi lại nổ súng là được, bắn quét lung tung tùy tiện trái lại sẽ khiến anh ta có cơ hội lợi dụng.”
Loạt xoạt… Lại là một tiếng động.
Lần này, Bộ Thiên Ca chỉ cảnh giác quay đầu lại, mở to mắt nhìn bên kia, không bóp cò.
Phụt phụt phụt… Theo sau tiếng động trước đó, một chuỗi âm thanh bay đến từ trong bóng tối, ba giây sau lại đột nhiên dừng lại.
“Lần này không mắc lừa sao…” Tiểu Thán thầm nghĩ, cậu ta vốn định giở lại mánh cũ, dùng cách ném cát để thu hút sự chú ý của đối phương, chờ lúc Bộ Thiên Ca nổ súng, sẽ vòng đến góc chết tầm nhìn của cậu ta, đạp cột đá bay lên, hoàn thành việc ám sát.
Nhưng cậu ta không ngờ… Sau khi mình ném cát xong, nhanh chóng khởi động, đối phương lại không trúng kế…
Vì thế Tiểu Thán vội vã thu thế lại, một lần nữa đè thấp, che giấu tiếng bước chân.
Trong vài phút ngắn ngủi này, hai người đều không nói chuyện, cũng không sử dụng sát chiêu thực sự nào, nhưng trận game đấu trí đấu dũng này lại đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Bỗng nhiên, gió nổi lên…
Tiếng gió xuyên qua trận đá kỳ quái bị bao phủ dưới màn đêm, phát ra tiếng vọng buồn bã tựa như tiếng kêu rên.
Dưới sự đưa đẩy của gió đêm sa mạc, một áng mây đen, từ từ che phủ ánh trăng…
Đúng vào lúc này, một tiếng “xoạch”, một vệt sáng chợt lóe lên từ sau một cột đá. Sau đó, một chàng trai đầu đội mũ thợ mỏ bước ra từ đằng sau cây cột.
Vào lúc mây đen che trời, nguồn sáng này rõ ràng chói mắt như thế, mũ thợ mỏ lại là màu vàng bắt mắt, dù giả vờ như không nhìn thấy thì cũng khó.
“Này… Phách lối quá rồi đó.” Trong thoáng chốc, trong đầu của Bộ Thiên Ca đã lướt qua câu chế giễu này, có điều hành động của cậu ta không vì thế mà chậm trễ, cậu ta lập tức ngắm nòng súng vào Tiểu Thán, bóp cò.
Thế nhưng, khoảnh khắc ấy, vệt sáng đó đã biến thành một luồng sáng.
Bộ Thiên Ca cũng đã đoán được đối phương sẽ không ngồi chờ chết, nhanh chóng di chuyển cũng là lẽ thường tình, “Hừ… Định mạnh mẽ xông lên sao… Anh có thể nhanh hơn đạn không?”
Tiểu Thán đương nhiên không thể nhanh hơn đạn, ít nhất hiện tại vẫn không thể. Nhưng cậu ta cũng không cần nhanh hơn đạn, cậu ta chỉ cần đủ nhanh để đánh lừa con mắt của đối phương là được rồi…
Tiếng súng vang lên, hỏa lực dày đặc của súng máy trút xuống.
Cùng lúc đó, điểm phát sáng trong bóng tối từ một phân thành hai, một giây sau lại từ hai phân thành ba. Ba luồng sáng mơ hồ xuất hiện đứt quãng, rồi lại biến mất, đồng thời lách nghiêng lên trên cột đá với trạng thái lượn vòng.
“Tôi biết ngay là anh sẽ dùng kỹ năng này!” Bộ Thiên Ca không hoảng loạn, vào lần đầu tiên Tiểu Thán nỗ lực phá vỡ mạng lưới hỏa lực, đã dùng chiêu [Gió thổi hương hoa trần đã cạn]. Lúc này, cách thức dùng dư ảnh để tạo bóng sáng chồng nhau của cậu ta đã sớm bị Bộ Thiên Ca hiểu rõ.
“Kết quả lần này cũng sẽ không có gì thay đổi!” Bộ Thiên Ca điều chỉnh nòng súng máy, mở rộng phạm vi đạn bao phủ, bao trùm cả ba bóng sáng kia vào trong mạng lưới hỏa lực. Lần trước, cậu ta cũng đã dùng cách này đánh lùi Tiểu Thán, còn đánh rớt không ít giá trị Hp.
Nhưng lần này, đã xuất hiện một cảnh tượng khiến cậu ta không thể hiểu nổi.
Một, hai, ba… Ba điểm sáng, từng cái một biến mất.
Bóng tối trở lại. Trước mắt của Bộ Thiên Ca… Hoàn toàn trống không.
“Toàn bộ đều là dư ảnh?” Khoảnh khắc này, giá trị sợ hãi của Bộ Thiên Ca tăng vọt, “Người thật ở đâu?”
Câu hỏi này, rất nhanh đã có đáp án.
Một thanh kiếm giấu trong tay áo lạnh băng, đâm vào sáu gáy Bộ Thiên Ca, xuyên qua xương cổ, lộ ra trước cổ họng. Máu tươi phụt ra dệt thành một màn sương máu giữa không trung, tan đi theo gió.
Mười giây trước…
Tiểu Thán bất chấp tiêu hao giá trị Hp, cố ý mở đèn trên mũ thợ mỏ, dựa vào kỹ năng dư ảnh, mạnh mẽ vọt lên trên thuận theo một bên của cột đá. Sau khi cậu ta thành công đến được độ cao nhất định, đã để lại ba luồng dư ảnh cuối cùng, đồng thời… Giơ tay tắt đèn trên mũ thợ mỏ. Sau đó, cậu ta cuộn tròn cơ thể, hướng về cột đá trước mắt sử dụng [Quỷ ảnh Dracula], nhờ vào hiệu quả đặc biệt của kỹ năng… Trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên kia cột đá.
Thế là, cậu ta đã thành công biến mất trong tầm mắt của đối phương.
Ba giây trôi qua, dưới sự che chắn của tiếng súng, Tiểu Thán đã đến sau lưng Bộ Thiên Ca một cách thần không biết quỷ không hay… Giành lấy chiến thắng thứ chín của mình.