Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 402 : Là tự cô chuốc lấy
Trong lúc này, trong mắt của Tự Hoài Thương chỉ còn lại một bóng người hư ảo mơ hồ. Trong lòng cô ta cũng hiểu rằng, cô ta không thể sánh được với tốc độ đó.
Nhưng cô ta không có ý từ bỏ, cô ta càng thêm tập trung hơn…
“Nếu hai quả lựu đạn đó giống nhau, đồng thời còn dẫn nổ cùng lúc, thì chắc chắn cũng sẽ nổ trong cùng một giây…” Trong đầu Tự Hoài Thương nhanh chóng suy nghĩ, “Anh ta không thể cầm lựu đạn rồi làm bản thân nổ tung được… Vậy nên…”
Trong tình thế nguy cấp mà cô ta vẫn có thể đưa ra phán đoán rất chính xác như vậy. Cho dù Phong Bất Giác có bày ra vẻ điên cuồng đến đâu, thì đó cũng chỉ là một phần của trận chiến tâm lý mà thôi, anh sẽ không hành động ngu xuẩn là tự làm nổ bản thân trong khi đang chiếm ưu thế.
Quả nhiên, trong lúc đạn chuẩn bị nổ, Phong Bất Giác đột nhiên dừng lại, mượn quán tính mà ném hai quả lựu đạn đó ra, sau đó đạp chân nhảy vọt một cái lùi lại phía sau.
Hai quả lựu đạn bay nhanh về phía hai bên người Tự Hoài Thương, dường như muốn bao vây cô ta. Thông thường, lúc này cô ta sẽ có hai cách để đối phó: Một là nhảy mạnh lên trên, hai là lùi nhanh về phía sau.
Nhưng… trực giác chiến đấu nhạy bén của Tự Hoài Thương nói với cô ta, bảo cô ta lựa chọn con đường thứ ba: Xông lên phía trước.
Chỉ thấy hai thanh đao trong tay cô ta giao nhau, tiến thẳng về phía trước, chuẩn bị chém ra. Hai quả lựu đạn sượt qua người cô ta, cách cô ta càng ngày càng xa.
Đoành đoành… Hai tiếng nổ vang lên gần như cùng lúc.
Vụ nổ xảy ra cách Tự Hoài Thương bảy tám mét, mảnh đạn bắn ra xung quanh nhưng không gây ra sát thương quá lớn cho cô ta, mà sóng xung kích của vụ nổ lại trở thành trợ lực của cô ta, giúp cô ta thành công tiến đến gần Phong Bất Giác đang lùi về sau.
“Phản ứng cũng sắc bén đấy…” Phong Bất Giác lẩm bẩm nói, “Nhưng tốc độ vẫn quá chậm… Nếu cứ xông đến như vậy thì còn không cầm cự nổi ba mươi giây…” Ánh sáng vàng trong tay anh lóe lên, một lá bài poker được kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải anh đã sẵn sàng xuất kích…
Nhưng người, vẫn chưa ngã xuống.
“Hử?” Đây là lần đầu tiên Phong Bất Giác cảm thấy kỳ lạ trong trận đấu này, đây không phải là một dấu hiệu tốt…
“Ha…” Tự Hoài Thương đang cười, tuy cổ của cô ta đã bị cứa một đường rỉ máu dữ tợn, nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn không hề giống như một người sắp thất bại.
“Đây là chiêu sát thủ của cô sao…” Tầm nhìn của Phong Bất Giác dịch xuống dưới, anh nhìn thấy Tự Hoài Thương đang cầm thứ gì đó trên tay…
[Phẩm chất: Truyền thuyết]
[Hiệu ứng đặc biệt: Chưa rõ]
[Chú ý: Thánh vật từng bị nhiễm máu của nữ thần]
Vật này Tự Hoài Thương tình cờ tìm được trong một lần đi phó bản ác mộng theo nhóm, nó được cất giữ cùng với một cái đầu lâu trong “Thiên Thảo Thành”. Bên cạnh vật phẩm này còn được đặt một quyển trục*, về bản chất là một tấm thẻ kỹ năng:
(*) Quyển trục: tờ giấy cuốn lại thành ống.
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng đặc biệt, sau khi dùng một lần sẽ biến mất]
[Loại kỹ năng: Linh thuật]
[Hiệu quả: Triệu hoán sức mạnh của các kiếm hào của dị giới (duy trì 5 phút)]
[Tiêu hao: Bát tĩnh hà hoàn (Tưới máu tươi khi quyết chiến sinh tử lên Bát Tĩnh Hà Hoàn để kích hoạt)]
[Điều kiện học tập: Level 40 trở lên, thẻ kỹ năng này không thể giao dịch sau khi nhận]
[Chú ý: Trong trạng thái Lâm Hồn, giá trị HP, thể năng, linh thuật đều vô tận, thanh kỹ năng sẽ đột phá số lượng hạn chế, có thể sử dụng tùy ý tất cả chiêu thức của tất cả các kiếm hào. Sau khi kết thúc kỹ năng này, giá trị HP, thể năng, linh lực biến thành 1%, và trong vòng ba phút sẽ không thể chịu tác động của các vật phẩm tăng lợi ích.]
“Chiêu này vốn là định để lại đối phó với [Thôn Thiên Quỷ Kiêu].” Giọng điệu Tự Hoài Thương chợt trở nên rất bình tĩnh, thánh vật trong tay cô ta đang dần biến thành ánh sáng trắng tiêu tán đi, “Tôi đã từng giao đấu với cậu ta một lần, đó cũng là lần duy nhất tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng hoàn toàn trong chiến đấu…” Cô ta hơi dừng lại một lát, “Không ngờ… Anh cũng cho tôi cảm giác như vậy.” Trong khi nói, vết thương trên cổ cô ta nhanh chóng lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Lúc này Phong Bất Giác đã lùi lại hơn mười mấy mét. Khoảnh khắc đối phương phát động kỹ năng, anh đã cảm nhận được sự nguy hiểm khổng lồ theo bản năng.
“Nếu bây giờ đúng là anh chỉ sử dụng 32% thực lực…” Tự Hoài Thương vừa nói vừa tra đao tay trái vào vỏ, chuyển thành hai tay cầm một đao, “Thì tôi khuyên anh nên dùng hết sức lực ngay lập tức để đối phó, nếu không…” Thanh đoản đao trên tay phải cô ta bỗng nhiên lóe lên sát ý ngập trời, đao khí từ hư hóa thực, mũi đao lóe ra ánh sáng, kéo dài lên gấp ba lần.
Phong Bất Giác thầm nghĩ không ổn rồi, đây không phải là cục diện có thể đối phó bằng tay không được, anh vội lấy ra ghế gãy và xẻng quân đội, mỗi tay cầm một cái … Chỉ có điều trông dáng vẻ của anh giống như anh công nhân đi đào than…
“Oa! Mọi người hãy cùng nhìn xem, vết thương trí mạng của tuyển thủ Tự Hoài Thương lại hồi phục lại chỉ trong chớp mắt! Chuyện này là sao vậy?” Hoa Hùng hét lên, “Có vẻ như cô ấy không sử dụng kỹ năng thuộc hệ trị liệu…”
Phan Phụng tiếp lời: “Theo kinh nghiệm của tôi thì… Có lẽ là cô ấy đã phát động một kỹ năng nào đó thuộc kiểu ‘biến hình’, chỉ là bên ngoài không có sự thay đổi rõ rệt mà thôi.”
Đừng tưởng rằng hai người họ có gì cao siêu… Thực ra hai tay này kẻ xướng người tùy, đều chỉ là giả bộ mà thôi. Hình ảnh chiến đấu mà GM họ nhìn thấy khác với người xem, ngoài các ống kính quay cảnh chiến đấu thông thường ra, họ còn có thể nhìn thấy một “nhật ký chiến đấu” do hệ thống liệt ra trên một màn hình phụ; người chơi dùng những vật phẩm, kỹ năng nào họ đều biết hết. Nếu không có chức năng này hỗ trợ thì hai người dẫn chương trình này quả thực không dễ dàng hoàn thành công việc được…
Đương nhiên là, những thứ thuộc về giá trị con số như, người chơi này còn bao nhiêu HP, bao nhiêu thể năng, thì không có hiển thị trên nhật ký chiến đấu. Đó là để ngăn người dẫn chương trình vô ý nói trước ra những phán đoán về thắng thua.
“Hay quá! Nữ thần mạnh nhất! Chắc chắn sẽ không thua đâu!”
“Tiêu diệt thằng cha ngông cuồng đó đi!”
“Ba mươi giây đã qua rồi đó! Bị vả mặt chưa? Ha ha!”
“Thương Thương cố lên! Chém chết hắn đi!”
Trong hàng ghế khán giả lại một lần nữa nổi lên một tràng mắng chửi, rõ ràng là mọi người đều vô cùng vui vẻ trước màn Phong Bất Giác bị đối thủ lật ngược tình thế lại này.
“Dường như đột nhiên biến thành một người khác vậy…” Tiểu Thán có vẻ suy tư nhìn chằm chằm vào màn hình, “Tư thế tay cầm đao, điểm bước của hai chân, khoảng cách với đối thủ, cách hít thở…” Cậu ta trầm ngâm nói, “Lợi hại lắm đấy…”
“Hừ… Như vậy mới đúng.” Tự Vũ lại lộ vẻ tươi cười, “Tiếp sau đây mới thú vị.”
Atobe kinh ngạc quay đầu lại, “Này… Chị gái à, cái vẻ mặt đó của cô là sao hả… Cô đừng có nói với tôi là thực ra cô ủng hộ Tự Hoài Thương đấy nhé?”
Tự Vũ chỉ cười không nói gì. Nếu nói đến lập trường thì đương nhiên là cô ta đứng về phía anh Giác. Nhưng… Cô ta cũng muốn thấy Phong Bất Giác nếm chút vị đắng.
Quay trở lại trường giác đấu…
“Tự tác – Vô Minh.” Tự Hoài Thương nói rồi động đao, ánh sáng quanh thân đao bỗng nhiên hẹp dài hơn vài phần.
“Nghe quen tai đấy…” Phong Bất Giác lẩm bẩm nói, “Đây là vũ khí của ai nhỉ…”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tự Hoài Thương không để ý đến anh, tiến lên trước một bước, mũi đao quay tròn, bay người lên không trung.
Đường chém hình bán nguyệt tuyệt đẹp bay tới… [Phi Yến Lục Liên Trảm]!
Phong Bất Giác lùi lại nửa bước, đồng thời giơ ghế gãy và xẻng quân đội lên, chuẩn bị nghênh đón địch. Anh đạp hai chân xuống đất để dễ dàng mượn lực; đối phương lơ lửng giữa không trung, xoay người chém tới. Nếu cứng đối cứng thì chắc chắn là anh Giác chiếm ưu thế hơn, cũng có nhiều biến hóa sau đó hơn.
Không ngờ… Sau hai tiếng keng keng, hai món “vũ khí” trên tay Phong Bất Giác đã bị hất ra…
May mà sức cầm của anh rất mạnh, nên không làm rơi ghế gãy và xẻng quân đội, nhưng cánh tay của anh không khỏi bị nghiêng về phía sau, chân cũng lùi liên tiếp bảy tám bước mới đứng vững lại được.
“WTF?” Phong Bất Giác thầm mắng chửi trong lòng, châm chọc nói, “Có lầm không vậy… Vừa rồi cô ta dùng vật phẩm gì vậy? Linh khí ẩn chứa công lực cả đời của tuyệt thế cao thủ à?”
“Vẫn chống đỡ được sao…” Tự Hoài Thương thu chiêu, nhẹ nhàng tiếp đất, “Nhưng… Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Trong khi nói, thân hình cô ta khẽ động, xuất hiện phía trước anh Giác, Phong Bất Giác cũng phản ứng rất nhanh, nghênh chiêu ngay tức khắc.
Lại là ba chiêu liên tiếp [Bí kiếm – Tê Tuyết] [Bí Kiếm – Mộng Hà] [Bí Kiếm – Dương Viêm].
Cư hợp thuật của Tự Hoài Thương liên tiếp tự nhiên, ra tay như có thể địch cả nghìn quân; Phong Bất Giác chỉ cảm thấy như trứng chọi đá, khó lòng chống đỡ. Nếu không phải có Hồn Ý phụ trợ thì chỉ e anh đã bị thương nặng từ lâu.
“Không đúng lắm… Đây không phải chỉ là mạnh lên đơn thuần thôi đâu.” Phong Bất Giác thầm nghĩ, “Rõ ràng đây giống như là một người khác đang đánh với mình…”
“Hừ… Xem anh có thể cầm cự được đến lúc nào!” Tự Hoài Thương đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, trạng thái [Hồn Lâm] cũng ngày càng thuận lợi hơn. Chỉ thấy cô ta khẽ vặn cổ tay một cái, thân đao lại dài thêm vài phần, và hiện ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt. Lần này vũ khí do ánh sáng biến thành là một thanh đao nổi tiếng Baio-doku.
Sau khi Tự Hoài Thương biến đao, lại một lần nữa xông lên về phía Phong Bất Giác, cô ta hoàn toàn không cần phải để ý đến vấn đề tiêu hao nên xuất chiêu tùy ý, “Bách Hồn Sát!” Còn chưa dứt lời, cô ta đã xông đến bên cạnh Phong Bất Giác mà đâm giết. Đao khí toát ra như sóng dữ, khi lùi lại như rồng bay.
Cuối cùng Phong Bất Giác cũng không thể nhịn được nữa, trận đấu này anh vốn dĩ còn muốn giữ lại chút thực lực, nhưng trước mắt xem ra buộc phải xuất hết ra để giải cứu rồi, “Đây là cô ép tôi phải nghiêm túc đấy nhé!” Anh nói xong liền đạp chân một cái, xông về phía bầu trời cao.
Anh Giác trong trạng thái Thuật Linh Thức Tụ Thân của ngày hôm nay, chỉ cần giẫm một cái xuống đất rồi vọt lên thì ít cũng phải trên hai mươi mét.
Chỉ nhìn thấy anh tung người bay lên trên không trung trường giác đấu, nghiêng người, và dùng một tư thế cực kỳ kỳ cục sử dụng [Nguyệt Bộ]. Sau đó, anh xoay tròn một cái như con quay. Nửa giây sau, nhờ vào lực từ cú đá xoay tròn, anh đá một chân liên tục phóng ra [Lam Cước].
Vốn là cú đá chân hình vòng cung, nhưng lúc này lại giống như vòi rồng xông xuống dưới.
“Cô tưởng mình cô biết hô tên chiêu thức khi xuất chiêu thôi hả!” Phong Bất Giác vừa xoay tròn vừa gào lên, “Xem ‘Cửu Dương Phích Lịch Điện Quang cuồng long toản’ tự sáng chế của tôi đây này!”
Khán giả trước màn ảnh đồng loạt châm chọc nói: “Đó rõ ràng là chiêu của Vương Lão Hổ (Long Hổ Môn) mà!”
Lúc này, Tự Hoài Thương cũng đã vọt lên không trung… Vốn dĩ cô ta muốn đuổi đánh đối phương, nhưng dù sao anh Giác cũng nhảy trước cô ta, cho nên sự khác biệt về thời gian ngắn ngủi này liền trở thành khe hở để phản kích.
“Hừ…. Anh Hoa Trảm!” Tự Hoài Thương lại vung đao chém ngay giữa không trung khi không có điểm tựa nào, đao khí tràn ra hóa thành một tấm bản ánh sáng màu hoa đào, chuyển thành tấm màn ngăn chặn sự tấn công bằng năng lượng của Phong Bất Giác.
“Hừ… Rìu chiến cao su!” Phong Bất Giác dừng việc tự xoay tròn, đá chân cao quá đầu, rồi đá mạnh xuống để sử dụng [Lam Cước], một vệt sáng hình cung dày và mạnh ầm ầm rơi xuống.
“Đó không phải là cao su cũng không phải rìu chiến!” Tự Hoài Thương lại nói kháy… nhưng đây không phải là trọng tâm.
Lúc này, cô ta rút ra thanh đao đã tra lại vào vỏ trước đó ra, ghép với cán đao ở tay phải, hai thứ bỗng chốc hợp thành một, biến thành một thanh thái đao cán dài, thân đao vẫn là do ánh sáng hóa thành. Đó là binh khí của Senryo Kyoshiro – Sewa Nyobo.
“Vậy đợt sau tôi đổi tên là Nguyệt Nha Thiên Xung thì thế nào?” Phong Bất Giác nói.
“Huyết phong độc lạc!” Tự Hoài Thương vừa cầm đao xoay liên tục, vừa tiến lên phía trước như cơn lốc, đao khí xoay tròn phóng ra bên ngoài nhanh chóng đánh tan Lam Cước, chỉ chớp mắt đã áp sát Phong Bất Giác.
“Ai sợ ai chứ! Tôi cũng xoay!” Phong Bất Giác giang hai tay ra, vung ghế gãy và xẻng quân đội, bắt chước động tác của đối phương mà tấn công, “Buto-ryu Kabuki!” Anh cũng gầm lên một chiêu thức của Senryo Kyoshiro…
Vũ khí của hai người chạm vào nhau liên tiếp, ánh lửa bắn ra tung tóe, không khí trong trường giác đấu nóng bừng lên, năng lượng trong không khí như mây, ngưng tụ lại.
Trong thương thành, khán giả giữ im lặng, lúc này họ chỉ có thể cảm nhận được sự rung động mạnh mẽ…
Không có gì phải nghi ngờ, trận đấu này là trận đấu đặc sắc nhất từ khi trận chiến tranh bá đỉnh cao bắt đầu cho đến hôm nay. Trận đấu của Cười Hỏi Trời Xanh với Vishnu tuy là cuộc đối đầu trực tiếp giữa người chơi trong top 20 của bảng lực chiến, nhưng trận đấu của hai người đó không thể đẹp mắt và kích thích bằng trận đấu này được.
Tự Hoài Thương sử dụng vật phẩm tiêu hao cấp truyền thuyết mới có thể mở ra kỹ năng siêu mạnh, so với Đấu Ma Giáng Lâm, đặc tính của kỹ năng này chỉ có thể nói là hơn chứ không kém. Trình độ của trận đấu này đã được nâng lên một tầm cao mới kể từ khoảnh khắc kỹ năng kia được khởi động.
“Đừng thua nhé! Thương Thương…”
“Thằng cha kia hơi bị ngoan cố quá rồi đấy…”
“Tay này là quái vật đấy à? Dùng ghế gãy và xẻng quân đội mà cũng chống cự lại được cơ à…”
Sự chán ghét của khán giả với Phong Bất Giác không hề giảm đi, chỉ là… tăng thêm chút cảm giác sợ sệt mà thôi.
Trên trường giác đấu, hai người so chiêu thức, khó phân thắng bại.
Nhưng thời gian càng lâu, Tự Hoài Thương ở phía dưới lại càng bị ảnh hưởng trọng lượng rõ rệt hơn. Tự bản thân cô ta cũng phát hiện ra điều đó. Cô ta cũng không muốn tranh chút hơn thua này, do đó cô ta thu đao quay người, kết thúc lần giao tranh lần này.
Phong Bất Giác như được đại xa, hai cánh tay anh thiếu chút nữa thì sắp mệt lử đến nơi, may mà đối phương thu chiêu lại lúc này… khiến anh thở phào ra một hơi dài.
“Anh nói dối đúng không…” Tự Hoài Thương bay từ trên không xuống, gương mặt tươi cười hiện lên sự đắc ý, “32% thực lực của anh thực ra là toàn bộ sức lực của anh đúng không?”
Phong Bất Giác cũng đã hạ xuống dưới, anh hừ lạnh nói: “Cô muốn tôi dốc hết sức lực đánh với cô như vậy cơ à…” Anh hơi dừng lại một lát, “Mạnh gấp ba tôi bây giờ…”
“Hừ… Nếu có chuyện đó thật, thì đúng là tôi rất muốn mở mang tầm mắt.” Tự Hoài Thương tiếp đất, vũ khí cán dài cầm trong tay bị cô ta tách ra làm đôi, trở về trạng thái hai thanh đao.
Ánh sáng của thân đao lại biến đổi thành một thanh thái đao dài và một thanh thái đao ngắn.
Phong Bất Giác cũng yên ổn tiếp đất, ánh mắt anh nhìn thẳng vào vũ khí trên tay đối thủ: “Tôi đoán nhé… Lần này là Yamato no Kami Kotetsu!”
“Tôi xem cả danh sách kỹ năng cũng không đọc thuộc được tất cả kỹ năng và tên vũ khí tương ứng… Vậy mà anh có thể trực tiếp nói ra.” Tự Hoài Thương đáp, “Về mặt ý nghĩa nào đó, đúng là anh rất lợi hại.”
“Theo tôi suy đoán, thứ đồ chơi cô vừa dùng…” Phong Bất Giác nói tiếp, “Khiến cô nhận được tất cả các chiêu võ của các nhân vật trong Samurai, đao của cô cũng có năng lực biến hình, có thể biến thành vũ khí của bất cứ nhân vật nào.” Anh nói xong, liền thu hết ghế gãy và xẻng quân đội vào trong ba lô, “Ngoài ra… từ nhịp điệu tấn công và sự lựa chọn kỹ năng của cô, tôi đoán khi xuất chiêu cô cũng không cần phải tính toán đến vấn đề tiêu hao nữa rồi.” Anh giơ hai tay ra, mỉm cười nói, “Trạng thái hiện giờ… chỉ e là có thời gian duy trì nhất định đúng không?”
Tự Hoài Thương nghe vậy thầm kinh hãi trong lòng, có thể nói ra hai điều đầu tiên thì không là gì cả, cùng lắm chỉ có thể chứng minh thằng cha này hiểu biết nhiều, thuộc làu làu những cài đặt của samurai, nhưng có thể nói ra được điều cuối cùng thì không hề dễ dàng…
Khi thực lực của đối thủ đột nhiên tăng lên bất thường, đồng thời tiến hành tấn công dữ dội liên tiếp, con người sẽ suy nghĩ xem làm thế nào để giải quyết vấn đề trước mắt trước, nhưng Phong Bất Giác lại suy nghĩ nhiều hơn, sâu hơn, xa hơn. Trong quá trình đánh đấm dữ dội, anh đã đưa ra phán đoán chuẩn xác và bình tĩnh.
“Biết thì có thể thay đổi được gì chứ?” Tự Hoài Thương chưa nói hết đã lại cử động tiếp.
Sau khi khởi động kỹ năng, cô ta không hề thể hiện ra bất cứ sự nóng vội nào, bởi vì cô ta muốn tạo nên sự ảo giác về tâm lý, khiến đối phương cho rằng năng lực cường hóa này có thể duy trì vô hạn, từ đó nảy sinh ra sự sợ hãi, tự loạn trận cước.
Thế nhưng phản ứng của Phong Bất Giác lại khiến người khác mở rộng tầm mắt, đừng nói là sợ, mà anh còn bình tĩnh đến mức khiến người khác phải nổi giận…
Đã đến nước này rồi, Tự Hoài Thương không có lý do gì để tiếp tục giả vờ trấn tĩnh nói chuyện với đối phương nữa, nếu nói chuyện thì hãy nói chuyện trong chiến đấu đi.
“Có thể thay đổi được gì nhỉ…” Phong Bất Giác lẩm bẩm câu nói này, đồng thời phát động [Đấu ma giáng lâm]…
Có lẽ sẽ có người hỏi rằng, tại sao anh Giác lại không dùng tổ hợp [Đấu ma giáng lâm] và [Thuật Linh Thức Tụ Thân] ngay từ đầu để phát động tấn công toàn lực, như vậy thì chắc chắn Tự Hoài Thương sẽ không kịp trở tay mà ngoẻo ngay tức khắc.
Thực ra chuyện này nói ra thì cũng không hề phức tạp, bởi vì cái giá của [Đấu ma giáng lâm] quá lớn, một khi đã dùng thì đồng nghĩa với việc chặt hết đường lui của mình, nhỡ trong khoảng thời gian có hạn đó không thể giải quyết được trận đấu thì chỉ có thể chờ đợi cái chết mà thôi…
Phong Bất Giác chưa hiểu rõ về Tự Hoài Thương, anh không biết đối phương có những kỹ năng gì, nhỡ chẳng may Tự Hoài Thương có một kỹ năng bảo toàn tính mạng đặc biệt nào đó đủ để cô ta tránh khỏi bị giết chết ngay, hoặc lẩn trốn… thì sau khi ba phút của trạng thái ‘đấu ma giáng lâm’ qua đi, anh Giác chỉ có thể nằm dưới đất mặc cho người khác giày xéo.
Còn đến lúc này, Phong Bất Giác đã bị ép đến mức nếu không mở kỹ năng thì rất có khả năng sẽ bị tiêu diệt. Vậy thì… cũng không có gì phải nghĩ ngợi nữa.
Luồng năng lượng màu đen vọt lên trời, chỉ trong chớp mắt mây gió đã đổi màu.
Sợ hãi giống như một đôi bàn tay vô hình, bóp chặt lấy cổ họng Tự Hoài Thương, động tác của cô ta ngưng lại, cô ta cảm thấy như… có một sự tồn tại vô cùng đáng sợ nào đó… Sắp giáng đến trước mặt mình.
“100%, cũng gần gần thế này đấy…” Toàn thân Phong Bất Giác bị bao phủ bởi một luồng khí màu đen ngang ngược, thô bạo. Thần sắc anh vẫn âm trầm, lạnh lùng và bình tĩnh như cũ. Nhưng trong mắt anh… lại toát lên ý chí chiến đấu cuồng nhiệt vô tận, “Đây là do cô tự chuốc lấy đấy nhé…”