Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 429: Cứu viện mạnh mẽ
Ánh lửa đỏ rực lan ra khắp trời, khu vực lân cận lập tức sáng như ban ngày.
Trong ngọn lửa, Thiên Mã Hành Không nghiêng người xông ra, trực tiếp đánh vào nguồn năng lượng màu đen.
Chỉ thấy toàn thân anh ta được bao phủ bởi năng lượng Phượng Hoàng Thiên Khu, hợp thể làm một với chiêu thức, xé gió lao xuống đáy hố.
Sau hai giây, dưới đáy hố truyền ra một tiếng nổ…
Tiếng nổ còn chưa dứt đã có mấy luồng khí đen trào ra, khiến Thiên Nga đang đứng gần miệng hố bị ép lùi mấy mét.
“Vẫn chưa giải quyết được à…” Vua Chiếu Ảnh đứng ở nơi xa nhất cũng chỉ có thể lo lắng suông cho đằng ấy. Di chứng của việc vừa rồi cưỡng ép sử dụng La Sinh Môn, cộng thêm vết thương nặng ban nãy khiến anh ta tạm thời mất đi khả năng chiến đấu. Cho dù anh ta có gắng gượng xông lên cũng chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi.
“A… a…” Qua mấy giây sau, Thiên Mã Hành Không kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ngược từ đáy hố lên, ngã nhào ra đất.
“Hóa ra đây chính là thực lực của diễn sinh giả…” Thiên Nga đổ mồ hôi đầy mặt, tay cầm cung không ngừng run rẩy: “Ha…” Trên mặt anh ta hiện lên nụ cười tuyệt vọng: “Rốt cuộc làm sao mới giết được con quái vật này đây…”
“Đây còn chưa phải lúc bỏ cuộc.” Phong Bất Giác nói chuyện với giọng vô cùng bình tĩnh: “Không phải chúng ta đều còn sống ư?”
“Đúng vậy.” Thiên Mã Hành Không đang nằm trên đất chen miệng nói: “Cho dù bây giờ tôi không đứng dậy nổi, cũng chẳng thể cử động, nhưng chắc chắn sẽ có cách.”
“Cách hốt xác anh hả?” Thiên Nga nói: “Đang ở trạng thái bị vùi dập giữa chợ mà còn tự tin nói ra được những lời này là sao?”
“Vậy… cho tôi hỏi một câu…” Phong Bất Giác nói với Thiên Mã Hành Không: “Kỹ năng hồi sinh của anh còn sử dụng được mấy lần?”
“Vừa rồi là kỹ năng tiêu hao một lần và duy nhất.” Thiên Mã Hành Không trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Vậy… Anh còn có sát chiêu nào khác không?” Phong Bất Giác lại nói tiếp: “Rõ ràng chiêu thức bình thường không có hiệu quả. Mà trạng thái trước mắt của tôi cũng không cách nào gánh thêm một đợt pháo khí công nữa.” Lúc anh hỏi vấn đề này, tay đã thăm dò vào trong túi. Chỉ cần Thiên Mã Hành Không nói một câu “Tôi còn một tuyệt chiêu”, anh Giác sẽ đưa ra liều thuốc Vạn Năng không chút do dự.
“Tôi chỉ có một kỹ năng chủ động là Thiên Mã Lưu Tinh Quyền.” Thiên Mã Hành Không thẳng thắn đáp: “[Phượng Hoàng Thiên Khu] vừa rồi là do phòng máy mua được với giá cao. Cũng buộc tôi phải mang nó trong trận chung kết, nói thật… bản thân tôi cũng không thích chiêu này mấy.”
Thiên Mã Hành Không này đúng là một thanh niên mắc bệnh hoang tưởng không thuốc chữa. Ai cũng biết, người chơi như anh ta không thể nào lấy được thành tích tốt trong trận chiến tranh bá đỉnh cao. Đáng tiếc… những người chơi “Tinh Thần” khác thật sự chẳng nên hồn, lần lượt té ngựa trong đấu loại và đấu bán kết. Chuyện này khiến cấp cao ở phòng máy không còn cách nào khác, chỉ có thể đầu tư hết tất cả cho Anh Tiểu Mã.
Trên thực tế, vào thời khắc này, nhóm cấp cao Tinh Thần cũng đang nghiến răng nghiến lợi giậm chân trong phòng họp, không ngừng chửi thề về mấy lời nói và hành động của Thiên Mã Hành Không…
Sẵn đây nói luôn, diễn sinh giả xuất hiện cũng không mang lại ảnh hưởng gì đến việc phát sóng. Tuy người chơi trong phó bản không nghe được lời giải thích nhưng những người vẫn ngồi trước màn hình để xem tranh tài có thể nghe được. Mặt khác, bởi vì hình ảnh phát sóng chỉ chiếu những cảnh người chơi tham gia “chiến đấu”, cho nên những chuyện ở ngoài chiến đấu, khán giả đều không hay biết.
Nói thí dụ như trận đấu vừa rồi của Phế Sài Thúc và Thi Đao Vi Vương, sau khi Thôn Thiên Quỷ Kiêu và Shiva giết vào, bốn người liền dừng tay. Khán giả không thấy được chuyện xảy ra sau đó. Còn những người chơi bị diễn sinh giả bắt đi, sau khi bọn họ bị đánh đến mức không còn khả năng chống cự nữa thì cũng sẽ thoát khỏi trạng thái chiến đấu, cho nên hình ảnh bọn họ bị đưa tới trước mặt Root rồi bị giết chết, khán giả cũng không thấy được.
Nghe thấy đáp án của Thiên Mã Hành Không, Phong Bất Giác nở nụ cười, đây không phải cười nhạo, mà là đang dùng tiếng cười truyền đạt cho anh ta mấy chữ – “Xem như anh lợi hại!”
“Được rồi… Chuyện đến nước này… Tôi chỉ còn cách thử xem.” Thiên Nga giương cung tên, dường như đang chuẩn bị tung chiêu gì đó: “Có điều mấy người đừng ôm hy vọng quá lớn… Chỉ tính riêng lực phá hoại, sát chiêu của tôi thua xa mấy kỹ năng khoa trương của mấy người.”
Anh ta kéo dây cung, một mũi tên mang ánh sáng xanh lập tức được hình thành.
“Phong Bất Giác…” Tiếng nói như chuông vang của Y2-Thiểm Diệu lại vang lên lần nữa: “Tôi phải cảm ơn cậu…”
Lời còn chưa dứt, một bóng người màu đen bị pháo khí công đánh xuống hố sâu dần dần hiện lên.
“Đòn tấn công của cậu hệt như một liều thuốc mạnh… Ha…” Y2-Thiểm Diệu cười lạnh: “Để tôi lại có được cuộc sống mới.” Hắn ta vặn cổ hai cái, hoàn toàn mang thái độ làm lơ đối với chiêu thức mà Thiên Nga đang tụ lại mà nói: “Tôi còn cho rằng ‘cường hóa năng lượng’ không hữu hiệu bằng ‘cường hóa bắt chước động vật’, nhưng xem ra giờ tôi sai rồi…”
Rất nhanh sau đó, một luồng ánh sáng mạnh mẽ ngưng tụ trên mũi tên của Thiên Nga, năng lượng của anh ta đã ngưng tụ đến mức cao nhất. Chỉ thấy anh ta thả tay đang nắm dây cung, một mũi tên ánh sáng màu xanh bắn ra hệt như mũi giáo xé gió lao đi.
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, nắm giữ vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Linh thuật]
[Hiệu quả: Ngưng tụ năng lượng linh thuật, phóng ra một cú tấn công có sức sát thương lớn (Thời gian làm lạnh 30 phút, cần trang bị vũ khí hệ cung nỏ để khởi động)]
[Tiêu hao: Toàn bộ giá trị linh lực hiện có (Kỹ năng này không thể cưỡng ép khởi động vượt mức, thời điểm sử dụng, giá trị linh lực phải lớn hơn 1)]
[Điều kiện học tập: Sở trường linh thuật D]
[Chú thích: Nguyên lý vô cùng đơn giản, nhưng chiêu thức vô cùng thực dụng. Có thể ngưng tụ giá trị linh lực toàn thân lại thành một mũi tên bắn ra để giết địch. Giá trị linh lực của người sử dụng càng nhiều, uy lực sẽ càng lớn. ]
“Ha ha… Đòn tấn công được chuyển đổi từ hơn ba trăm linh lực ư?” Y2-Thiểm Diệu nhìn chiêu [Oanh Linh Liệt] khí thế kinh người đánh tới, song vẫn tiếp tục nói nói cười cười: “Đối với ta bây giờ, nó không khác gì tạt một gáo nước lạnh vào mặt…” Trước khi mũi tên kịp lao tới trước mặt, hắn ta vung tay, đánh tan mũi tên ánh sáng.
“Đã hiểu chưa?” Giọng điệu Y2-Thiểm Diệu hùng hổ dọa người: “Với cường độ số liệu của mấy người, thì chắc chắn sẽ không giết được ta.” Tầm mắt của hắn ta quét qua ba con người vẫn đứng vững tại đó: “Ta muốn nhìn xem… Một phế vật bị chặt đứt xương sống và ba phế vật ở trạng thái đỉnh cao cũng không phải là đối thủ của ta còn có thể làm ra mánh khóe gì.”
“Ừm… Nếu anh đã nói thế thì…” Người lúc này có thể lên tiếng cũng chỉ có Phong Bất Giác: “Tôi cũng có thể dùng thử ‘thứ kia’ lên người anh…” Anh nói xong, liền đút tay vào túi: “Thật ra… trước khi tôi tới đây đã làm giao dịch với mấy cao thủ ở Vương Quốc Tử Linh, thắng được một chiến lợi phẩm rất tốt… Vốn định chuẩn bị dùng trên người đại ca của các anh, có điều…”
“Cậu vẫn nên giữ lại thứ kia thì hơn.” Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên cách đó không xa.
Phong Bất Giác không cần quay đầu lại cũng nhận ra đó giọng nói của ai: “Haiz… Được rồi, cô nói giữ lại thì giữ lại vậy.” Cuối cùng giờ phút này anh Giác cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười. Anh biết, cứu binh mạnh nhất của mình đã tới rồi.