Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 430: Chúa Tể Ma Giới
Cùng lúc đó, bên dưới đường hầm phát nổ.
Vẻ mặt của Root xảy ra thay đổi rất vi diệu, cô ta quay đầu đi, nói với một phương hướng không có người: “Lại xuất hiện kẻ địch không trong dự tính sao…”
Đương nhiên, cô ta cũng chỉ thì thầm một câu như vậy mà thôi. Bởi vì trước mắt cô ta còn có tình huống hóc búa hơn cần phải đối phó.
Giờ phút này, ngay đằng trước Root hơn trăm mét… có một hóa thân của sức mạnh bóng tối đang đến gần.
Nhận biết số liệu:
Nhận biết dữ liệu:
– Chưa phá vỡ tường lửa
– Tạo ra tư liệu mới
– Mô phỏng sách lược phản kích
Kho dữ liệu nhận biết ngoại hình khởi động, đang tải xuống, ghi/ chỉnh sửa/ ghi/ ghi.
[Tên: Chúa Tể Ma Giới]
[Thế lực: ???]
[Chủng tộc: Thần]
[Level: ???]
[Chiều cao: 210 cm]
[Cân nặng: ???]
[Phương thức chiến đấu: ???]
[Kỹ năng sở hữu: ???]
[Mức độ nguy hiểm: ???]
Phân biệt giọng nói: Chưa cài đặt.
Vị trí hiện tại: Y-100.
Định vị theo dõi: Không thể khởi động.
Trạng thái điều khiển: Mất kiểm soát.
Lựa chọn chiến thuật khắc chế và phòng ngự: Đang tính toán…
“Ngay cả ta cũng không thể phân tích hắn sao…” Root nhẹ giọng thì thầm: “Hơn nữa sau khi xuyên qua cánh cửa Ác Ma, chỉ tốn có nửa giờ ngắn ngủi đã hấp thu hơn nửa sức mạnh đen tối của toàn bộ thành phố rồi.” Cô ta hừ lạnh lùng một tiếng: “Hừ… Không hổ là… Chúa Tể Ma Giới.”
Chúa Tể Ma Giới ở xa xa đương nhiên cũng nghe thấy lời nói của đối phương, khóe miệng gã hiện lên một nụ cười lạnh lẽo. Bóng tối xung quanh thân thể đột nhiên bị kìm hãm lại, rồi như lốc xoáy mà tụ lại một chỗ, tất cả đều trào vào thân thể gã.
Cho đến giờ phút này, Chúa Tể Ma Giới mới xem như lộ ra thân thể thật sự.
Khuôn mặt gã vẫn có đường nét của loài người, qua tướng mạo của gã thì Chúa Tể Ma Giới hẳn là thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa còn sở hữu gương mặt anh tuấn, khí khái hiên ngang. Gã có bốn con mắt không có tròng mắt, trong mắt tràn đầy ánh sáng năng lượng cháy rừng rực. Răng gã sắc bén như thú hoang, hai lỗ tai dài nhọn như tinh linh, mái tóc màu trắng dài qua thắt lưng, ngông cuồng nhảy múa đằng sau như vật có sự sống.
Trên trán Chúa Tể Ma Giới có một đôi sừng dê đực đen sì mọc lên cao ngất, hai bên tóc mai cũng lộ ra hai chiếc sừng kỳ quái màu đen như lưỡi dao. Còn có một bộ áo giáp quái gở hình thù kỳ lạ như bò cạp như rắn, như đao như hổ phách màu đen bao trùm bên ngoài thân thể gã, dính sát lên cơ bắp hoàn mỹ của Chúa Tể Ma Giới, giống như một phần thân thể của gã.
…
Tạm thời không nói đến Root và Chúa Tể Ma Giới như oan gia ngõ hẹp gặp nhau sẽ va chạm ra tia lửa như thế nào, cứ đến xem anh Giác bên này trước đã.
“Là cô!” Thiên Nga nhanh chóng nhận ra X-23. 23 dù sao cũng là diễn sinh giả duy nhất mà Thiên Nga từng gặp được từ trước đến nay, hơn nữa phó bản kia là phó bản lần đầu Thiên Nga gặp được Phong Bất Giác, sao có thể không có ấn tượng sâu sắc được chứ?
“Ba người các ngươi tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.” 23 vừa nói với Thiên Nga, vừa đi ra từ sau lưng Phong Bất Giác. Lần này tạo hình của cô ta trông vô cùng kỳ quái, trên người cô ta mặc một bộ quần áo màu trắng, giống như trang phục của nhà du hành vũ trụ, ngoại trừ đầu ra, từ cổ trở xuống bọc một lớp trông như người lốp xe Michelin vậy.
“Ngươi… không thể nào!” Bây giờ toàn thân Y2-Thiểm Diệu đều trong trạng thái thu lại ánh sáng, song gương mặt còn đen hơn cả Barack Obama, căn bản không nhận ra được vẻ mặt hắn như thế nào, nhưng giọng nói của hắn khi nói những lời này có lộ ra vẻ kinh hoàng: “Làm sao ngươi có thể đến đây được? Phó bản này đã…”
“Ta không có nghĩa vụ phải trả lời ngươi.” 23 ngắt lời đối phương: “Ngươi cũng đừng hy vọng kéo dài thời gian.” Cô ta cười khẽ một tiếng, hai cây đao thép đã xé rách găng tay cô ta: “Đợi ‘Long’ hoặc ‘Khoái Đạc’ đuổi đến đây cứu ngươi thì ngươi cũng đã bị xé thành tám mảnh từ lâu rồi.”
Còn chưa dứt lời, mũi nhọn lóe lên, bóng người đã lao đến.
23 khống chế kẻ địch với một chiêu, cực kỳ gọn gàng lưu loát.
Lưỡi đao của cô ta bắn ra từ ngón tay, đâm thật sâu vào yết hầu của Y2-Thiểm Diệu. Một chuỗi số liệu tỏa ra ánh sáng màu vàng kim giống như chất lỏng xông vào thân thể của Y2-Thiểm Diệu từ miệng vết thương, dần dần lan tỏa không thể khống chế…
Y2-Thiểm Diệu còn chưa chết, song hắn biết, mình chết chắc rồi.
23 từ từ rút lưỡi đao ra một cách chậm rãi… Cô ta đang đề phòng dòng máu màu mực của Y2-Thiểm Diệu kia bắn tung tóe lên quần áo cô ta.
“Kết quả như thế này, hẳn là Root chưa từng nói với ngươi nhỉ.” 23 từ tốn nói.
Giọng nói giống như chuông vang của Y2-Thiểm Diệu giờ đã biến thành âm thanh nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi: “Chết rồi… chưa có nghĩa là kết thúc.”
“Không, chết rồi… cũng chính là kết thúc.” 23 nói: “Thế giới của chúng ta, không có thần, không có tín ngưỡng, không có cứu rỗi, chết rồi chính là điểm cuối cùng. Cho nên… ngươi vẫn nên chết đi thì hơn.” Lưỡi đao của cô ta giờ khắc này đã hoàn toàn rời khỏi cổ đối phương, mà chuỗi sỗ liệu màu vàng kim kia cũng hoàn thành quá trình ăn mòn toàn thân của Y2-Thiểm Diệu.
Vài giây sau, Y2-Thiểm Diệu trải qua sự cường hóa năng lượng của diễn sinh giả cấp hai đã không còn tồn tại nữa. Từ góc độ số liệu mà nói, bản thân hắn đã trở nên dư thừa, là đồ bỏ đi, là cặn bã đợi được tiêu hủy. Bởi vậy, hắn biến mất… cũng không còn bất kỳ khả năng nào có thể trở lại như cũ được nữa.
“Tại sao các ngươi vẫn còn ở đây?” 23 xoay người bước đi, khi đi ngang qua bên cạnh Thiên Nga cũng không thèm quay đầu lại mà nói một câu.
Lúc này Thiên Nga và Vua Chiếu Ảnh đã trợn tròn mắt từ lâu rồi. Nhất là Vua Chiếu Ảnh, anh ta ngây ra như phỗng, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ: “Người này rốt cuộc là ai vậy? Trong năm mươi tuyển thủ có người như thế này sao?”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thiên Mã Hành Không còn đang chổng vó lên trời vẫn đang luôn miệng hỏi đi hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như lại có ai đến à? Này! Tại sao các ngươi không ai nói gì cả vậy? Còn có ai sống không đó?”
“Đến rất đúng lúc… Tôi còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô đây.” Phong Bất Giác nhìn 23 đang đi về phía mình, cười khẽ nói.
“Nơi đây không thích hợp ở lâu.” Tuy vừa giết chết Y2-Thiểm Diệu trong nháy mắt, nhưng 23 không hề thể hiện vẻ buông lỏng: “Có lời gì lát nữa nói sau, trước tiên ngươi cứ đi theo ta đã.”
“Ấy… Tôi còn có việc phải làm ở đây, hai người đồng đội của tôi đang đi theo hướng kia…” Phong Bất Giác đưa tay chỉ về phương hướng đường hầm vừa nổ tung, trả lời.
23 ngắt lời anh: “Ngươi không thể đi đến đó được.” Cô ta rất kiên quyết nói: “Ngươi là một người quan trọng nhất trong ‘mười người’, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì được.” Khi cô ta nói chuyện, đã ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua phương hướng mà Phong Bất Giác vừa chỉ, ngay sau đó hỏi luôn: “Một trong những đồng đội của ngươi là Vương Thán Chi phải không, vậy người kia chính là Matcha Pastry đi cùng với anh ta?”
Phong Bất Giác đáp lời: “Ừm… Đúng vậy.” Anh tạm thời cũng không có ý định hỏi kỹ đối phương xem năng lực của Thiên Mã Hành Không là sao, chỉ nhanh chóng đáp lời.
“Vậy thì không sao đâu.” 23 nói: “Matcha Pastry cũng là một trong ‘mười người’, đồng đội của ta sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô ta, ngay bây giờ ta sẽ liên lạc với người của bọn ta, truyền đạt lại tình huống của ngươi sang đó.” Cô ta dừng lại một chút: “Tóm lại, bây giờ ngươi nhất định phải đi theo ta ngay lập tức.”